Chap 1
"Tôi cần một tách cà phê nóng không cho đường."
Martin ngẩn ngơ trước yêu cầu kì quặc của vị khách này. Không phải vì anh nói những câu khó hiểu, hay dùng những từ ngữ chuyên môn mà một chàng Việt kiều như Martin chưa bao giờ nghe qua. Đơn giản chỉ vì đây là một yêu cầu khó hiểu.
"Không cho đường thì sẽ cho sữa chứ ạ?"
Lần này thì chàng kia mới là người phải nhíu mày. Lần đầu anh gặp một nhân viên phục vụ lại có một giọng tiếng việt lơ lớ như vậy. Theo tư duy thông thường, một nhân viên ở bộ phận bán hàng nên là người có khả năng giao tiếp tốt. Nhất là có thể hiểu được khách hàng của mình muốn dùng sản phẩm như thế nào.
"Một tách cà phê chỉ có cà phê. Như vậy đã rõ ràng hơn chưa?".
Tất nhiên Martin vẫn chưa thỏa mãn với yêu cầu của anh. Quán cà phê này vốn phục vụ các loại cà phê hiện đại, có công thức phức tạp, gồm nhiều thành phần và cách pha chế đã được thử đi thử lại nhiều lần. Việc yêu cầu một tách cà phê với "chỉ cà phê" khiến Martin cảm thấy không bằng lòng. Nếu như anh chàng này chỉ muốn uống thứ cà phê mà người ta vẫn gọi là "đen nóng" hay "đen đá", các quán "cà phê vườn" ngoài kia sẽ hợp với anh hơn là một nơi dành cho những vị cà phê mới lạ như nơi này.
"Tôi nghĩ quý khách sẽ thích một vài loại cà phê có thêm . . ."
"Rốt cuộc cậu có muốn bán cà phê không?" Hoàng bắt đầu cảm thấy khó chịu với cậu nhân viên trẻ này. "Tôi đã mua cà phê ở đây rất nhiều lần nhưng chưa gặp ai lí sự nhiều như cậu".
Hoàng rút ra một cuốn sổ tay và note lại một dòng ngắn trước con mắt cảm thấy đầy rẫy bất công của Martin.
"Nhìn anh trẻ như vậy mà khó tính như một lão già vậy. Anh là một lão già nhàm chán".
Nói rồi cậu xị mặt, quay vào trong máy pha cà phê để rót một tách cà phê đen đậm cho vị khách khó tính này. Mới buổi sáng, quán chưa có ai, cậu là người tới sớm nhất và lo việc pha sẵn cà phê để phục vụ cho ca buổi sáng. Thế nào lại vớ ngay phải một con người kì quặc.
"Cậu pha mẻ cà phê này đúng không?" Anh không hề để ý đến thái độ của cậu. Lông mày của anh giãn ra khi nhấp thử một ngụm nhỏ.
"Là tôi pha".
Martin trả lời hờ hững trong khi chuẩn bị mọi thứ như cậu đã được hướng dẫn.
"Có vẻ như cậu là nhân viên mới. Tôi không nhớ là trong quán này có một người có giọng nói đặc biệt như cậu".
Martin sống từ nhỏ ở Úc, tuy nhiên việc học và nói chuyện bằng tiếng Việt là điều mà cậu đã được ba mẹ chú ý từ khi cậu bắt đầu tập nói. Ngày ấy, cậu đã từng cảm thấy tự ti khi phải nhận mình là người Việt ở nơi xứ lạ. Cậu luôn giấu giếm với chúng bạn cùng trang lứa giọng nói tiếng Việt của mình, thậm chí cậu đã nhiều lần cãi lời cha mẹ khi bị bắt học thứ ngôn ngữ ấy. Sau này khi lớn, khi cậu hiểu hơn về cội nguồn và vẻ đẹp của thứ ngôn ngữ mà mình từng muốn chối bỏ, cậu đã dành trọn 2 năm chỉ để học tiếng Việt và quay về quê hương một mình, như muốn nói một lời xin lỗi vì đã né tránh nó suốt quãng thời gian tuổi thơ. Cậu tuy mới đặt chân tới Hà Nội chưa đầy 1 tuần, nhưng cậu đã cảm thấy thân thuộc với nơi đây, giống như nó là một phần trong con người cậu, là nơi cậu biết mình sẽ thuộc về.
"Vâng. Tôi mới học tiếng Việt được một thời gian nên chưa giỏi lắm".
Hoàng không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi lại ghi chép vào cuốn sổ nhỏ khi nãy. Điều này khiến cậu chú ý. Martin chưa thấy ai lại ghi chép tất cả các câu trả lời của người khác như anh. Chàng trai này có vẻ ngoài sáng sủa, nếu không muốn nói rằng anh thực sự rất điển trai và có khuôn mặt đẹp như tượng khắc. Hoàng cao hơn cậu, lại mặc nguyên một bộ vest đen, chỉ để lộ áo sơ mi trắng phía trong khiến anh trông nghiêm túc, tới mức cậu nghĩ sẽ chẳng ai dám giỡn với anh. Thế nhưng cái sở thích uống cà phê không đường, không hương liệu của anh vẫn không thể thay đổi được định kiến của Martin ban đầu dành cho anh.
Hoàng uống nốt tách cà phê trước khi nó kịp nguội, đặt trả lên quầy thu ngân trước khi xoay lưng và bước ra khỏi quán. Martin đứng đó nhìn con người kia đẩy tấm cửa kính đã ngập nắng vàng. Ánh sáng tràn vào trong quán, nhuộm một màu rực rỡ cho quán cà phê nhỏ.
Martin nhìn xuống tách cà phê anh đã uống cạn. Một tách cà phê đặc biệt và cậu biết anh là một chàng trai "đặc biệt".
(Cre: facebook anh Hoàng Thượng <3)
***
Nắng lên, kéo theo tiếng chuông báo giờ vào lớp. Tú bị đánh thức bởi thứ âm thanh mà cậu ghét cay ghét đắng. Ngay từ đầu cậu đã nói với ba mẹ rằng mình không hề phù hợp vớ việc học Đại học, cũng không hề có hứng thú với công ty sở hữu thương hiệu cà phê nổi tiếng của gia đình. Thế nhưng Tú hiểu phản kháng chỉ khiến cho ba mẹ cậu có ác cảm với đam mê nhiếp ảnh của bản thân. Tú đã tá hỏa khi biết toàn bộ máy móc và dụng cụ chuyên nghiệp mà cậu hiện đang sử dụng và sưu tầm đã bị tịch thu khi ba mẹ cậu biết tin cậu không tới trường nhập học trong buổi đầu tiên. Tú biết sẽ rất khó để có thể nói lý với ba mẹ rằng niềm yêu thích của cậu chỉ là những khung hình, màu sắc và những câu chuyện cậu bắt được qua ống kính. Chuyện kiếm tiền hay quảng bá thương hiệu cà phê kia với cậu là điều vô nghĩa. Thế nhưng dưới áp lực trực tiếp từ hai vị phụ huynh, Tú chỉ biết ngậm ngùi chôn chân mình ở ngôi trường này cho đủ 4 năm. Tương lai sau này thế nào, cậu hoàn toàn không có kế hoạch.
Một chàng trai trẻ xách cặp vào lớp. Tú nhíu mắt nhìn người mới. Một chàng trai trắng trẻo trông như công tử, đối lập với con người của cậu, thích dầm mưa dãi nắng với thiên nhiên. Đôi mắt người ấy to, hàng mi dày cùng đôi môi đỏ khiến Tú cảm thấy chàng trai này có điều gì đó khác biệt với tất cả những sinh viên đang ngồi ở đây. Sinh bước thẳng đến vị trí bàn giáo viên, đặt cặp lên bàn rồi nhìn một lượt khung cảnh lớp học trong buổi sáng đầu tuần. Hôm nay là lần đầu tiên anh chính thức đứng lớp sau 2 tuần thực tập, cũng là lần đầu tiên anh gặp gỡ các sinh viên của mình.
Sinh cảm thấy lo lắng.
Anh không lo ngại về kiến thức mình đã học được ở Úc, cũng không lo lắng về trình độ sư phạm và khả năng truyền đạt của mình. Thứ duy nhất mà anh lo là tuổi tác của bản thân, khi anh và các sinh viên trước mặt ở độ tuổi xấp xỉ với nhau, nếu không muốn nói rằng có nhiều học sinh còn lớn tuổi hơn anh. Sinh tốt nghiệp các bậc học đều sớm hơn các bạn, kể cả khoảng thời gian học đại học, học thạc sĩ ở nước ngoài anh đều hoàn thành sớm hơn dự định. Vậy nên khi mọi người biết được trình độ của anh và độ tuổi thực tế, không ai là không ngỡ ngàng. Việc cho anh đứng lớp chỉ sau nửa tháng thực tập cũng đã gây tranh cãi trong toàn bộ khoa, khi mà các bài thi kiểm tra năng lực và tiết dạy thử trước các giảng viên trong khoa, Sinh hoàn thành ở mức ổn định. Sinh vốn là người không quan tâm đến lời rèm pha, vậy nên anh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt không mấy thiện cảm khi nhìn mình của các giảng viên còn lại. Anh hiểu mình đã phải nỗ lực rất nhiều trong cả chặng đường dài, trong khi mọi người luôn coi anh là một chàng trai đi trên một con đường trải sẵn hoa hồng. Vậy nên khi đứng ở đây, xen lẫn giữa hồi hộp, Sinh cảm thấy tự hào vì cuối cùng anh cũng có thể đứng trước các sinh viên chỉ kém anh vài tuổi, truyền tải cho họ những kiến thức mà anh đã học được bằng một trái tim vẫn còn trẻ và nhiệt huyết.
"Bạn trai ngồi bàn thứ 3 có thể bắt đầu học được chưa?"
Sinh nhắm vào Tú, người vừa gục mặt xuống bàn.
"Nghiêm túc đi mày". Bình ngồi cạch huých vào vai thằng bạn. "Ngồi dậy đi".
Tú làm ra vẻ khó chịu, tuy ngồi dậy nhưng thái độ của cậu không chịu hợp tác. Vì vốn dĩ trong mắt cậu, chàng trai trên bục giảng kia còn quá non nớt để có thể dạy cậu được điều gì.
***
P/s: Cảm ơn vì mọi người đã đọc fic "Cậu nợ tôi một lời đồng ý". Sau fic đó, mình có nhận được một số yêu cầu viết một fic mới cho các cặp đôi phụ. Đó cũng là khởi điểm để fic này ra đời.
Các chap tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất có thể. Hy vọng mọi người sẽ cho mình ý kiến sau chap 1 này và mình mong chúng mình sẽ cùng đồng hành tới khi kết thúc fic này nhé!
Cảm ơn mọi người!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com