Chap 16
Martin đẩy cửa vào quán cà phê. Vẫn là mùi hương mà cậu yêu thích, một mùi hương nhè nhẹ, không hẳn có vị cà phê nhưng nó gợi cho người ta một cảm giác thư giãn cần có khi cầm trên tay một tách đồ uống màu nâu sánh đậm. Cậu dạo một vòng quanh quán, bật những công tắc cần thiết để thắp sáng cả căn phòng. Martin xắn tay áo, tròng tạp dề vào cổ và bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đã gần một tuần từ bữa tối ở nhà Hùng, Hoàng không còn tới đây sáng sớm để uống cà phê. Những tin nhắn hỏi thăm trước kia cũng không được chuyển tới cậu. Một khoảng trống vô hình bỗng xuất hiện trong cuộc sống của Martin. Cậu không biết từ khi nào mà mình lại có thói quen chờ ai đó ghé qua nơi này mỗi sáng, hay thi thoảng kiểm tra điện thoại trong vô thức, xem liệu có một tin nhắn tình cờ được gửi tới trong lúc cậu không để ý hay không.
Cậu đã muốn nói rõ với anh về mối quan hệ của cậu và Hùng, nhưng có lẽ anh sẽ không còn qua đây như một vị khách đầu tiên để cậu có cơ hội mở lời. Ngay khi cậu biết Hoàng đã làm tất cả những món bánh đó chỉ để dành cho cậu vào lúc sáng sớm, như một cách thể hiện tình cảm nghiêm túc mà anh muốn cậu hiểu, cậu đã muốn đứng dậy trong bàn ăn, nói với anh rằng cậu cũng có cảm giác như vậy với anh.
"Em đến rồi đây". Tiếng của Trung cất lên khi cậu nhóc đẩy cửa vào quán.
Martin giật mình, vội đứng thẳng dậy.
"Sao hôm nay em đi làm sớm thế?" Martin đã hy vọng, nhưng giờ cậu cố gắng che đi vẻ hụt hẫng của mình, vì cậu cứ ngỡ đó là anh. "Anh nhớ là em phải đi học buổi sáng hôm nay mà?"
"Em vừa thi học kì xong. Anh không nhớ à?" Trung đi về phía tủ đồ của nhân viên để cất balo, cậu đeo tạp dề đồng phục của quán. "Dạo này anh như người mất hồn vậy".
Martin gõ đầu. Đúng là anh đã từng hỏi Trung và cậu nhóc trả lời một câu tương tự ngày hôm qua, vậy mà những thông tin ấy như thể chưa khi nào lướt qua trí não của Martin. Đúng là những ngày nay, trong đầu cậu chẳng có gì ngoài những thắc mắc về Hoàng, rằng anh đang ở đâu, đang làm gì mà lại không hề liên lạc gì với cậu.
"Nhưng không phải đến giờ này vẫn còn sớm so với mọi ngày sao?".
"Sáng nay em nhận được order của anh Hùng". Trung tìm tin nhắn trong điện thoại rồi đưa cho Martin xem. "Có đơn đặt cafe".
Cậu nhìn qua đơn hàng cũng như địa chỉ, biết chắc chắn đây là order của Hoàng. Cà phê đen không cho thêm đường hay sữa, giao đến tiệm bánh cuối phố. Mọi ngày anh đều tự đi mua cà phê, nhưng hôm nay thì lại đặt người mang đến. Rõ ràng là anh không muốn chạm mặt cậu và có lẽ cũng không hy vọng cậu là người ship cà phê. Cậu không biết liệu có phải vì anh đã hiểu lầm mối quan hệ của cậu và Hùng nên quyết định giữ khoảng cách hay là vì một lý do khác.
Nếu đứng trên phương diện lí trí, cậu biết anh có tình cảm với cậu, và cậu biết mình cũng vậy, sẽ chẳng còn trở ngại gì để hai người có thể bắt đầu tìm hiểu. Nhưng điều ấy chắc chắn sẽ khiến Hùng bị tổn thương. Cậu không thể bất chấp làm mọi thứ mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, và cậu nghĩ Hoàng cũng sẽ không thoải mái để bắt đầu một mối quan hệ theo cách đó, nhất là khi hai người có mỗi quan hệ gần như ruột thịt.
Martin nghĩ rất nhiều về Hùng, về những gì anh đã làm và đã thể hiện khi anh nói anh muốn trở thành bạn trai của cậu. Hùng không có điều gì đáng để phàn nàn, từ ngoại hình, trình độ và cách anh quan tâm đến cậu. Ngay từ ngày đầu tiếp xúc với Hùng, cậu đã biết anh là một chàng tử tế, thông qua cách anh giao thiệp với mọi người, với nhân viên cũng như với cậu. Một người giàu tình cảm, một người có khẩu vị tinh tế, có con mắt thẩm mĩ và quan trọng là một người quan tâm tới cậu thật lòng. Trong suốt khoảng thời gian Hùng theo đuổi cậu, chưa một lần anh khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu biết đó là điều mà không phải chàng trai nào cũng có thể làm được, việc cân bằng giữa tạo cho người kia một không gian thoải mái và việc cho người ấy biết mình vẫn đang quan tâm và lặng thầm chờ đợi. Cậu không biết có phải vì mình đã quá khắt khe với anh hay không, hay chỉ vì bóng hình một ai đó khiến cậu không thể mở lòng với bất cứ một người khác.
"Trung này." Martin trả điện thoại cho Trung trong lòng vẫn nặng nề bởi những mâu thuẫn, "Em nghĩ có nên cho người ta một cơ hội trong chuyện tình cảm không?"
"Cho người thích mình một cơ hội ạ?"
Trung bỗng đỏ mặt khi nghe câu hỏi ấy. Cậu đã nghĩ anh đang hỏi đến chuyện của mình và Bình, khi sau vài tháng kiên trì theo đuổi, thì cậu cũng xiêu lòng trước chàng trai ấy. Bình không thuộc dạng cứng đầu, nhưng anh kiên định và điều ấy khiến Trung hiểu được những gì anh đang muốn cậu thấy là anh thật lòng có tình cảm với cậu. Ngay từ đầu cậu đã xác định rằng mình sẽ ưu tiên việc học, cũng như việc làm thêm trong khoảng thời gian ở đây, thay vì rơi vào một mối quan hệ tình cảm với một ai đó. Nhưng Bình khiến cậu hiểu được tình yêu có thể làm con người ta vững vàng hơn, nhất là khi cậu có người để chia sẻ mỗi khi gặp áp lực trong cuộc sống. Và có thể nói sau một thời gian bên nhau, được bình quan tâm và chăm sóc, cậu nghĩ giờ này cậu yêu và sợ mất Bình nhiều hơn là từ phía anh.
"Em nghĩ là anh nên cho người đó và bản thân anh thêm thời gian. Vì đôi khi những đích nhắm trước mắt làm chúng ta quên đi những điều đẹp đẽ xung quanh". Trung nói lí nhí vì xấu hổ, "Ai cũng nên được có một cơ hội mà anh."
"Vậy là anh nên cho người ta một cơ hội đúng không?" Martin nói một mình rồi cười buồn bã, "Vậy thì anh sẽ nghe lời em lần này".
Martin hít một hơi sâu, bật điện thoại lên và trả lời tin nhắn của Hùng, một tin nhắn mà cậu đã nợ anh sau bao nhiêu ngày nay. Cậu nói rằng cậu nghĩ cả hai nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn, để xem cả hai có thực sự hiểu nhau và có thể tiến tới một mối quan hệ dài lâu hay không. Cậu biết Hùng đã đợi, đã kiên trì chờ cậu rất lâu và có lẽ tình cảm của anh xứng đáng để cậu một lần đáp lại. Cậu đã hy vọng trong vài phút soạn tin ngắn ngủi ấy, Hoàng sẽ gọi cho cậu, nói với cậu rằng tại sao suốt cả tuần vừa qua anh lại đột ngột cắt đứt liên lạc với cậu. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là tưởng tượng, khi mà anh đâu thiếu cơ hội để cả hai có thể nói chuyện, nếu như anh thật sự vẫn muốn quan tâm đến cậu.
"Em có thấy kì lạ khi người ta chỉ uống cà phê đen mà không cho đường hay sữa ở quán của mình không?" Martin thở dài đặt điện thoại xuống, quay sang nói với Trung khi cậu đã sẵn sàng đi giao cà phê.
"Rất kì lạ". Martin nháy mắt, "Nhưng mà không kì lạ với anh Hoàng".
"Em biết anh Hoàng à?" Martin tròn mắt khi nghe Trung nói. Và cậu cũng ngạc nhiên khi Trung biết thói quen của anh.
"Trước khi anh đến đây, có nhiều lần em cũng đi giao cà phê buổi sáng sớm cho anh ấy". Trung nhớ lại quãng thời gian khi mỗi sáng cậu đến quán cà phê, điều đầu tiên là kiểm tra xem Hùng có nhắn cậu mang đồ đến cho anh chàng chủ tiệm bánh ngọt hay không, "Nhưng từ khi anh tới đây, em không còn thấy anh Hùng nhắn em ship cà phê cho anh ấy nữa. Mãi đến hôm nay em mới nhận lại tin nhắn thế này".
Martin dù biết đó là thói quen của anh, nhưng đâu đó vẫn thấy chạnh lòng, vì biết anh không qua đây từ sớm chỉ để gặp cậu.
"Nhưng quán chúng ta nổi tiếng vì cà phê công thức và các cách kết hợp, đâu phải vì cà phê nguyên bản."
"Anh ấy chỉ muốn kiểm tra cà phê thôi".
Trung càng nói càng khiến cậu ngạc nhiên.
"Kiểm tra cà phê?" Điều này thì cậu hoàn toàn không biết, "Tại sao anh ấy lại muốn kiểm tra cà phê?".
"Vì anh Hoàng trước đây là người mở ra quán cà phê này. Toàn bộ những công thức cà phê đều do anh ấy tạo ra sau nhiều lần thử và phục vụ miễn phí để lấy phản hồi của khách. Đồ đạc cũng như đồ trang trí của quán, tất cả đều là ý tưởng của anh ấy". Trung cố gắng nhớ lại câu chuyện mà cậu được mọi người kể từ hồi mới vào quán làm, "Sau này khi chuyển lại quán cho anh Hùng, mỗi sáng anh Hoàng vẫn giữ thói quen thử vị cà phê nguyên bản hôm ấy, để kiểm tra và chắc chắn đồ uống được pha chế trong ngày sẽ có hương vị như mong muốn."
Cậu nhìn theo Trung vẫy tay khi xách túi cà phê ra khỏi quán. Những điều mà Trung vừa nói như một quả bom khiến đầu cậu nổ tung. Cậu không hề biết rằng tất cả những thứ xung quanh cậu, đều được xuất phát từ anh. Cậu cũng dần hiểu ra tại sao ngày đầu tiên anh lại hỏi cậu những câu khó hiểu, cũng như anh đã ghi chép điều gì đó vào cuốn sổ tay anh luôn mang theo. Có lẽ nó là một cuốn nhật kí, một cuốn nhật kì chỉ để note lại hương vị của cà phê theo ngày.
Điện thoại của Martin bỗng rung. Cậu nhìn thấy tin nhắn trả lời của Hùng. Anh nói anh đã chờ cậu và cơ hội này rất lâu. Và anh hy vọng quãng thời gian sắp tới sẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của anh và cậu.
Anh gửi cậu một trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com