Chap 20
Hoàng mở cửa xe, quán cà phê vẫn còn sáng đèn. 8h tối, giờ mà giới trẻ từ khắp nơi trong thành phố đổ về quán cà phê. Quán không đông nhưng hầu như các bàn đều đã có người ngồi. Tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện, tiếng cốc sứ chạm vào nhau nèn kín cả không gian.
"Quý khách muốn dùng gì ạ?' Một nhân viên lạ nói với Hoàng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu nhân viên này. Chăc hẳn đây là người mới nhưng Hùng chưa kể với anh.
"Tôi muốn gặp Martin".
"Dạ . . ." Bình ấp úng trước câu hỏi thay vì một đơn order.
"Anh Martin hôm nay về sớm rồi ạ". Trung thấy Bình đang gặp rắc rối với Hoàng, vội vàng tới đỡ lời cho anh. "Anh muốn dùng gì không?"
"Em biết Martin đi đâu không?" Hoàng sốt ruột. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn lên đồng hồ treo tường.
"Anh ấy nói đi ăn tối với anh Hùng". Trung cảm nhận được giọng nói thường ngày đã nghiêm túc nay thêm phần nghiêm trọng. "Anh ấy đã đi từ sớm rồi ạ. Khoảng 6h thì hai người rời khỏi quán".
Đúng như thông tin Hoàng nhận được từ Sinh, Martin tối nay đi ăn tối với Hùng.
"Vậy em có biết hai người họ đi ăn tối ở đâu không?"
"Chuyện đó thì em không rõ", mặt Trung hoang mang y như khuôn mặt của chàng trai bên cạnh khi chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. "Nhưng có chuyện gì không anh?"
"À không, cảm ơn em. Không có gì". Hoàng không kịp nói dứt câu. Anh quay đi mà không để ý tới lời chào của cả hai cậu nhân viên.
"Anh chàng đó là ai vậy?" Khi này Bình mới quay sang hỏi Trung.
"Anh ấy là chủ cũ của quán cà phê này". Trung thở dài. Vốn dĩ cậu cũng không tiếp xúc với Hoàng nhiều, trừ lúc cậu đi giao cafe tới tiệm bánh ngọt.
"Liệu có phải hôm nay anh tự ý giúp em nên anh ấy tới kiểm tra không?" Bình lo lắng thay cho Trung.
"Không phải". Trung đưa tay lên chỉnh lại cà vạt của Bình đang bị lệch, "Anh Hoàng từ lâu không liên quan đến quán cà phê này nữa rồi. Với lại trước khi anh Hùng đi, anh ấy biết anh sẽ giúp em tối nay vì quán không có người phục vụ. Sẽ không có chuyện gì đâu".
Dù Trung đã nói để Bình an tâm, nhưng anh vẫn không muốn làm cậu gặp phải phiền phức. Vốn dĩ anh đã định tới đây học bài, vừa tiện nhìn ngắm cậu cả buổi tối, nhưng khi biết quán hôm nay sẽ thiếu người phục vụ, anh đã chủ động đặt vấn đề với chủ quán rằng anh sẽ giúp việc tối nay, miễn phí.
***
"Không ngờ lại gặp em ở đây".
Một giọng nói vừa lạ vừa quen làm Bình giật mình.
"Anh . . ." Trước mặt cậu là Tiến Linh, một người làm việc trong nhà của Tú. Bình không hề xa lạ với con người này. Thông minh, tinh tế và quan trọng là một người theo như Tú nói, luôn âm thầm báo cáo nhất cử nhất động của Tú với hai vị phụ huynh.
"Bất ngờ hả?" Linh cười nửa miệng, "Em đang làm việc ở đây?"
"Dạ vâng". Bình sau vài giây bị ngợp trước Linh, cậu lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày. Cậu không hẳn là có vấn đề với chàng trai này, nhưng nghe Tú tối ngày càm ràm về việc bị Linh giám sát, Bình ít nhiều cũng mất thiện cảm. "Lần đầu em thấy anh vào quán cà phê này đấy".
"Công việc của anh đâu có thời gian đi cà phê nhiều như bọn em". Linh nhìn menu in trên tấm bảng gỗ, chọn một món rồi nói với Bình. "Anh không nghĩ là mình thích hợp với nơi này".
Bình làm ngơ trước mấy lời ấy. Cậu cũng quá quen với mấy lời bóng gió của Linh mỗi khi tới nhà kiếm Tú. Bình thừa biết Linh đã rõ quán cà phê này từ lâu, nếu không vì mấy lần Tú bị phụ huynh gọi điện kiểm tra ngay khi hai đứa vừa cúp tiết để tới quán này.
"Vậy hôm nay có sự kiện gì lại khiến anh tới quán của em?" Bình cũng tận dụng cơ hội để điều tra Linh, dù Bình biết việc này là thừa thãi với một con người cẩn trọng như anh.
"Anh có một cuộc hẹn khá quan trọng". Linh mỉm cười, nói lấp lửng rồi quay đi.
***
"Anh Sinh". Trung gọi khi Sinh vừa bước vào quán. Có vẻ như Sinh đang muốn kiếm một ai đó.
"Cho anh một ly trà nóng". Sinh tiến tới quầy phục vụ, miệng tuy nói nhưng cặp mắt vẫn đảo.
"Anh kiếm ai?" Trung đẩy Bình vào trong quầy, một phần vì muốn Bình giúp mình pha trà cho Sinh, một phần không muốn có thêm rắc rối khi nhiều người quen nhìn thấy một nhân viên lạ đứng trong quầy pha chế.
"Ừ, anh gặp một người bạn thôi".
"Bạn trai của anh à?" Trung nháy mắt với Sinh.
"Không phải". Sinh đón tách trà vừa được Bình mang ra, cũng không quan tâm tới cậu nhân viên mới này. "Chỉ là bạn bè thôi".
Sinh đi về phía chiếc bàn ở góc phòng nơi Linh đã ngồi đợi sẵn. Cậu ngạc nhiên khi có người lại đến một cuộc hẹn sớm như vậy. Sinh thuộc tuýp người kĩ tính nên luôn đi sớm so với cuộc hẹn khoảng 20 phút, vậy mà hôm nay khi vừa mới xuống khỏi xe taxi, cậu đã nhận được tin nhắn của người kia, nói rằng đã đến nơi và đang chờ cậu,
"Anh đợi đã lâu chưa?" Sinh đặt tách trà xuống dưới mặt bàn.
"Chỉ trước khi thầy giáo tới vài phút". Linh đứng dậy, đợi Sinh rồi cùng ngồi xuống. "Hẹn giờ này thật không tiện cho thầy giáo".
'À anh không ngại đâu". Sinh cười trừ, "Chắc hẳn anh muốn biết chuyện học hành của Tú nên mới hẹn tôi đúng không?"
Linh gật đầu. Anh đưa tách cà phê lên ngang miệng rồi nhấp một ngụm nhỏ.
"Xin phải thú thật với thầy giáo rằng Tú vốn là cậu ấm trong một gia đình có điều kiện về kinh tế. Vì thế nên lối sống của thằng nhóc cũng có phần thiếu kỉ luật so với bạn bè cũng lứa tuổi". Linh đặt tách cà phê xuống mặt bàn, "Hơn nữa đây cũng không phải là ngành học mà Tú yêu thích. Vì thế nên tôi lo rằng Tú sẽ không chuyên tâm học tập".
"Chuyện đó thì anh đừng lo. Kết quả của Tú ở trường rất tốt. Tuy không phải thuộc hàng top nhưng kết quả không tệ chút nào." Sinh đắn đo khi nói, "Duy chỉ có môn của tôi là . . ."
"Ý thầy là thằng nhóc đạt điểm khém hay tệ hơn là trượt?" Linh nhíu mày.
"Đúng là có trượt nhưng cậu ấy cũng đang học phụ đạo và sẽ làm bài kiểm tra lại. Với trình độ của Tú thì anh đừng lo".
Linh giả bộ gật gù, chứ thực tình thì chuyện này anh đã rõ mười mươi.
"Tôi có nghe qua thầy giáo và Tú có quan hệ khá tốt". Linh đề cập đến chuyện này trước, "Ngoài vấn đề học hành ra thì . . ."
"Không". Sinh vội xua tay chối, "Anh đừng hiểu lầm. Tôi và Tú hoàn toàn trong sáng, không hề có chuyện yêu đương gì ở đây".
Linh vẫn chỉ cười.
"Tôi không hiểu lầm đâu. Vì Tú vốn đã có bạn gái rồi, hơn nữa hai gia đình chỉ đợi ngày hai đứa tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn".
Sinh hoang mang, như thể mình nghe không rõ vì hai tai ù đi.
"Kết hôn? Hai bên gia đình?". Anh run run hỏi lại.
"Đúng là như vậy". Linh luôn tỏ ra nghiêm túc trong mọi câu nói, "Nghe chuyện này có vẻ cổ hủ và mang tính ép buộc. Nhưng thầy giáo đừng nghĩ sâu xa. Hai đứa là bạn từ nhỏ và yêu nhau cũng lâu rồi. Nhưng có vẻ gần đây mối quan hệ của cả hai đang gặp trục trặc nên tôi mới muốn hỏi thầy xem ở lớp, Tú có đang qua lại với cô sinh viên nào không?"
Sinh cứng miệng trước thông tin mà mình vừa nghe. Sinh vẫn suy nghĩ đơn giản rằng Tú vốn có cảm tình với mình, và chính cậu từng nói thế. Vậy mà mọi chuyện phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều.
"Tôi không phải giáo viên chủ nhiệm nên không rõ chuyện đó". Sinh cắn môi, cúi mặt xuống để Linh không nhận ra đôi mắt mình đang đỏ lên, "Chắc anh hỏi các bạn của Tú thì tốt hơn".
"À. Bình ấy hả?" Linh ngẩng lên, quay về phía quầy pha chế để nhìn Bình vẫn lén lút dùng điện thoại quay lại cuộc gặp giữa mình và Sinh. "Để tôi hỏi thêm thằng nhóc. Xin lỗi đã làm phiền thầy giáo".
Bình từ phía xa chột dạ, biết cuộc nói chuyện kia đang nhắc đến mình. Cậu quay sang nói với Trung.
"Sau này người kia có đến tìm và hỏi em và bất cứ thông tin gì về anh và Tú, em nhất định không được nói. Nhớ chưa?"
Trung ngơ ngác chỉ biết gật đầu. Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com