Chap 3
Bình thấp thỏm, đứng lên lại ngồi xuống. Dù là buổi sáng một ngày giữa tuần nhưng quán cà phê đông người một cách bất thường. Khó khăn lắm Bình mới giữ được một bàn cho hai người. Tiếng người nói xì xầm, tiếng nhạc cũng dịu lại, bầu không khí trong quán cà phê như một xã hội thu nhỏ với đủ các thành phần. Có những anh chàng mặc áo sơ mi ngồi đeo tai nghe đang gõ máy tính, có những cô nàng mang giày cao gót bàn luận về một mẫu túi sắp được ra mắt. Và cũng có cả những cậu sinh viên trốn tiết như Tú và Bình.
"Rốt cuộc là em nhân viên mày đang tăm tia hôm nay lại không đi làm hả?" Tú hạ máy ảnh xuống, vặn vặn ống kính lại đưa lại lên mắt. "Đừng nói là hôm nay tao bỏ 3 tiết học uổng phí đấy".
"Làm màu vừa thôi". Bình thở dài chán nản. Có vẻ như chàng trai mắt hí với chiếc răng khểnh mà cậu đang để ý mấy ngày hôm nay không làm ca buổi sáng. "Mày làm như mày hứng thú với việc học lắm không bằng."
Tú cũng không quan tâm nhiều, dù Bình có đang cảm thấy thất vọng vì không gặp được người mình muốn gặp. Đúng là cậu chẳng hề nhiệt tình với cái trường đại học kia, nhưng cậu muốn nghiêm túc với những thứ mình đã quyết định làm. Cậu ghét cảm giác mọi người nhìn cậu bằng một con mắt coi thường, rằng cậu là người được sinh ra trong một gia đình có điều kiện, muốn gì là có nấy. Cậu đồng ý rằng những thứ máy móc cậu đang sở hữu này, nếu không nhờ số tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu nhiều gấp hai ba lần một đứa trẻ bình thường thì cậu khó lòng mà có được. Nhưng ít nhất cậu cũng đã phải để dành cả năm trời mới mua được chiếc máy ảnh đầu tiên, theo sau đó là len máy cũng với một số dụng cụ khác.
"Nếu hai anh muốn uống gì thì xin mời là quầy order". Trung lẽ phép chắp tay ra sau khiến Bình đang gần như gục xuống bàn phải ngồi thẳng dậy. "Ở quán không có order tại bàn".
Mặt Bình đỏ rần rần. Rõ ràng cậu đã tìm Trung đủ mọi ngóc ngách trong quán nhưng không hề thấy, giờ bỗng dưng lại xuất hiện. Anh khá chắc chắn rằng cậu làm tất cả các ca sáng ở đây, vậy nên mới rủ Tú tới quán cà phê này hôm nay.
"Vậy để anh ra quầy thanh toán".
"Là order ạ". Giọng Huế của cậu nhóc này làm trái tim Bình đập mạnh, chỉ còn nước là nhảy ra ngoài. "Sau đó sẽ thanh toán luôn".
Bình xấu hổ, vội vàng lách qua Trung vẫn đang đứng đó để đi tới quầy order. Cậu nhóc vẫn đứng tại bàn nhìn xuống Tú, người có vẻ như không quan tâm tới điều gì ngoài chiếc máy ảnh trên tay. Lúc này thì Tú mới quay sang nhìn Trung, khi cậu nhân viên này có vẻ đang chờ đợi và muốn nói điều gì đó với mình.
"Nó biết tôi thích uống gì nên sẽ order giúp tôi được thôi". Tú trả lời lạnh lùng như không quan tâm. "À mà này . . ."
"Sao cơ ạ?" Trung đã định quay đi, vội vàng xoay lưng lại để nghe yêu cầu của khách hàng.
"Thằng bạn tôi nó thích cậu đấy". Tú nói thờ ơ, lại đưa máy ảnh lên ngang mắt và tiếp tục chỉnh ống kính. "Nếu cậu không chê thì tôi tặng nó cho cậu".
***
"Em làm sao thế?" Martin ngó qua cậu em đang ngồi im lặng phía sau quầy thu ngân. "Em bị ốm à?"
"Em không sao" Trung đang chìm đắm trong mấy câu nói kì cục của vị khách hàng kia, nghe Martin hỏi bỗng giật mình. Mặt cậu thể hiện một cảm xúc rất khó hiểu. "Tại chiều này có bài kiểm tra nên tối qua em đi ngủ muộn. Sáng nay em thấy hơi mệt".
Martin gật đầu để nói với cậu rằng mình đã hiểu. Martin đã học xong đại học từ năm ngoái, đến giờ cũng gần một năm, cậu rời xa với những thứ gọi là bài tập và các kì thi. Môi trường ở Úc cũng khác, chuyên ngành của cậu cũng không giống Trung. Cậu nhóc làm ở đây chỉ để bán thời gian và có thêm thu nhập. Ngoài ra vẫn phải hoàn thành đầy đủ việc học. Tuy trước đây Martin có làm part time ở nhiều quán cà phê khi vẫn đang là sinh viên. Nhưng việc cậu làm là niềm yêu thích và nó gắn liền với việc học. Vì thế cậu phần nào có thể hiểu Trung đang cảm thấy bị quá tải.
Martin giật mình khi khi nghe thấy tiếng gõ xuống mặt bàn gỗ nơi quầy order. Cậu thấy Hùng đang đứng bên ngoài quầy, giống như đang chờ để gọi đồ uống.
"Trung này. Em mang tới tiệm bánh ngọt số 23 ở cuối con phố này một cốc cà phê nhé". Mặc dù Hùng nói với Trung nhưng anh chỉ nhìn Martin. "Khách đã thanh toán trực tiếp với anh rồi nên em không cần lấy tiền nữa".
"Để em đi cho". Martin lưỡng lự đề xuất khi cậu biết Trung đang mệt. "Khách muốn uống loại nào ạ?"
"Loại nào ấy à?" Hùng lẩm nhẩm trong miệng. "Nếu còn sớm thì chắc anh ấy chỉ uống cà phê đen thôi. Giờ này thì chắc phải cho thêm đường hoặc sữa gì đó. Chắc anh ấy chưa ăn sáng đâu. Thôi tùy em chọn đi".
Martin gật đầu ngoan ngoãn. Cậu cầm cốc giấy lên rồi lấy bút dạ ghi vào nền trắng. Cậu thích nhất là Mocha, vừa có cà phê, mà còn có cả chocolate. Không đắng quá mà không ngọt quá. Hơn nữa công thức ở quán này cho cậu cảm giác được ăn một thanh sô cô la, tan chảy từ từ trong miệng khi đang nhâm nhi cùng một tách cà phê.
"Em có biết đường tới chỗ đó không đấy?" Hùng lưỡng lự đề nghị. "Hay để anh đi cùng em".
"Em biết mà. Chỉ là một con đường thẳng thôi, đâu có gì làm khó em đâu".
Hùng mỉm cười. Quả thực với anh, Martin chỉ như một cậu bé. Nhưng rốt cuộc hai người lại bằng tuổi nhau. Cái cảm giác kia không hiểu sao luôn tới với anh mỗi khi anh trò chuyện với Martin.
"Vậy thì đi cẩn thận". Hùng biết mình đang thể hiện sự quan tâm thái quá với cậu. Nhất là khi anh đang là sếp còn cậu là nhân viên. Anh muốn nói thêm với Martin vài câu nhưng khi ngó thấy khuôn mặt khó hiểu của Trung, anh biết mình nên dừng lại.
Hùng ngắm Martin thêm vài giây, gõ mấy ngón tay xuống bàn rồi quay đi.
***
"Cậu là sinh viên lớp A57?" Sinh nói khi tiến lại gần chiếc bàn Tú đang ngồi một mình.
Cậu bỏ máy ảnh xuống, ngước lên nhìn chàng trai trước mặt. Một khuôn mặt vừa lạ vừa quen, chắc chắn cậu đã gặp ở đâu đó.
"Đúng là tôi học lớp A57". Tú trả lời có phần đề phòng. "Anh là ai? Sao lại biết tôi học lớp đó?"
"Cái đó không quan trọng. Tôi muốn biết tại sao cậu lại ngồi ở đây giờ này?" Sinh làm ra vẻ nghiêm túc. Trên đời cậu ghét nhất học sinh trốn học, sinh viên bỏ tiết. "Giờ này lẽ ra cậu phải ở trường đại học chứ?"
Đến giờ thì Tú nhận ra chàng trai này là ai. Là gã thầy giáo trẻ tuổi, mặt còn búng ra sữa dạy mình buổi sáng hôm qua. Vốn dĩ cậu đã không ưa loại người kiểu này, áp dụng khuôn mẫu và tiêu chuẩn của bản thân vào người khác. Đúng là có giỏi, có thành công từ khi còn trẻ, nhưng khi thấy người khác không chăm chỉ thì tỏ ra khó chịu.
"Tôi không muốn đi học đấy. Có được không?"
Cậu trả lời ấy càng khiến Sinh bực mình hơn. Ngay buổi đầu hôm qua, cậu sinh viên này đã có thái độ không hợp tác khi ngủ gục khi mới đầu giờ. Tình trạng hôm nay còn tệ hơn. Cậu trốn học.
"Tôi yêu cầu cậu quay trở về lớp ngay, nếu cậu còn muốn dự thi môn đó vào cuối kì."
"Thứ nhất là tôi đang không học lớp của anh. Và thứ hai là tôi đủ lớn để hiểu tôi vẫn có quyền đi thi nếu tôi đi học đủ số buổi nhất định".
"Cậu . . ." Cách nói chuyện xấc xược này làm Sinh sôi máu. "Được thôi. Vậy thì cứ ngồi ở đây và lười biếng như cái cách cậu muốn đi".
Sinh quay lưng bỏ đi, trong khi Tú cũng không tỏ ra quan tâm. Lẽ ra anh nên đi cùng Bình tới lớp. Nhưng nếu không ở đây thì cậu đã không chọc cho tên giảng viên này một bài. Cậu có thể nhìn thấy tương lai khó khăn của mình trong các tiết học của giảng viên trẻ này. Thế như nó lại khiến cậu hứng thú và chờ đợi.
Cậu muốn xem một người học sâu hiểu rộng như vị giảng viên có thể dạy cho cậu điều gì.
***
P/S: Dù hơi muộn nhưng chúc mừng sinh nhật bạn Tú nha!
Cre: Instagram Story của bạn Elbinh9 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com