Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Tiếng ồn trong lớp chùng xuống khi Sinh bước vào. Hơn một tuần kể từ ngày anh bắt đầu tới lớp này dạy, đến hôm nay thì mọi thứ có vẻ đã đi vào quy củ. Nếu như ban đầu các sinh viên còn nghi ngờ về khả năng của Sinh, một giảng viên chỉ hơn họ 1 đến 2 tuổi. Thì giờ tất cả đều có một cảm giác tôn trọng anh vì những kiến thức mà anh đã có được, cũng như vị trí của anh đang đứng là ở bục giảng chứ không phải là trên những chiếc ghế sinh viên giống như họ.

Anh đảo mắt tìm xem hôm nay người đó ngồi ở đâu.

Việc tìm cậu học sinh ngỗ ngược kia có lẽ đã trở thành một thói quen của Sinh. Tú, sinh viên không còn lạ với tất cả các giảng viên ở đây. Cậu là một chàng trai rất khó hiểu, đối với suy nghĩ của cá nhân anh. Các giảng viên khác đều có thể nhớ được mặt Tú, đơn giản vì cậu luôn nổi bật vì chiều cao cũng như bề ngoài điển trai của mình. Nhưng có một điều làm Sinh suy nghĩ rất nhiều , đó là việc tất cả các giảng viên đều nói với anh rằng cậu đi học rất nghiêm túc, nếu có phải làm bài kiểm tra thì điểm số của cậu luôn ở trong một mức an toàn. Nghĩa là cậu có nghe giảng ở trường và học bài khi về nhà. Điều ấy thì hoàn toàn ngược lại với tiết của anh. Tú nghỉ học thường xuyên. Đã hai lần anh kiểm tra đột xuất cả lớp, nhưng mục đích chính chỉ vì anh tò mò về những kiến thức hiện tại trong đầu của Tú.

Cả hai lần cậu đều nộp giấy trắng.

Điều mâu thuẫn ấy khiến Sinh cảm thấy bực bội trong lòng. Nó chẳng khác gì việc cậu có thể học bất cứ môn nào. Nhưng trừ môn của anh ra.

"Xin lỗi tôi đến muộn". Tú đứng ở cửa lớp rồi lên tiếng, vờ như xưng hô với cả lớp nhưng người mà cậu muốn nói là anh.

"Sao giờ này cậu mới đến?" Sinh nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Tú. Anh không thể phủ nhận rằng anh đã mong chờ cậu đi học hôm nay. "Tôi muốn cậu cho tôi một lời giải thích".

"Đi học muộn là đi học muộn. Chẳng có gì để giải thích cả".

Thái độ của Tú làm cả lớp hoang mang rồi nhìn nhau xanh mặt. Bình ngồi ở trong lớp, không ngừng ra dấu cho thằng bạn thân rằng nên cư xử cho đúng mực với vị giảng viên trẻ này. Chính Bình cũng không hiểu tại sao bạn mình lại có ác cảm với Sinh. Nếu chỉ vì cậu bị anh "chỉnh" ngay trong buổi đầu tiên thì hoàn toàn không hợp lý. Tú không phải là dạng người hay để bụng. Hơn nữa Tú lại là người nghiêm túc, đã học thì cậu sẽ học cho cẩn thận dù cậu chán ghét nó đến đâu.

Tú cũng không đợi Sinh đồng ý, cậu vẫn khoác ba lo rồi bước vào, coi như đó là một lời thông báo để Sinh biết là cậu đã tới và sẽ vào lớp. Sinh lập tức giữ tay cậu lại.

"Thái độ của cậu với giáo viên là như vậy đấy hả?"

"Tôi chẳng có thái độ gì cả". Tú cầm bàn tay của anh, gỡ ra khỏi áo mình. "Còn thầy muốn xử tôi thế nào thì tùy thầy".

Tú không nói thêm gì, cậu đi về phía vị trí mình hay ngồi, không nghe những lời xầm xì của những cái miệng xung quanh. Bình nhìn giáo viên của mình đang cố nén cơn giận, đi về phía bàn rồi ngồi xuống. Khi này cậu mới dám hỏi Tú khe khẽ.

"Mày mắc cái gì mà gây sự với ông ấy hoài vậy. Rõ ràng là cố tình".

"Còn hơn có người có bạn trai mà cố tình giấu tao". Tú trả lời khi cười nửa miệng. Anh rút sách vở từ trong balo rồi đặt lên bàn.

"Bạn trai nào? Mày điên à?" Bình đỏ mặt. "Đừng lấy chuyện của tao ra để lờ đi chuyện của mày".

"Thế thằng nào hôm qua mang một đóa hoa hồng tới quán cà phê để tỏ tình với người ta?" Tú quay hẳn sang để trò chuyện với thằng bạn thân. "Riêng cái việc mày không nói gì với tao đã đủ để tao nghỉ chơi với mày rồi".

Sinh tức giận đứng dậy rồi đập xuống bàn khi thấy cậu sinh viên vừa vào giờ lại đang trò chuyện với người ngồi cạnh, như thể đây là giờ nghỉ. Anh thắc mắc, chẳng nhẽ anh không có bất cứ một cái uy nào với cậu sao?

"Nếu hai cậu còn muốn trò chuyện riêng thì mời cả hai ra ngoài". Sinh cố gắng nén cơn tức giận xuống. "Cậu Lê Xuân Tú thì có thể về. Dù sao hôm nay tôi cũng coi như cậu không tới lớp".

"Về chứ?" Tú nháy mắt về phía cửa với Bình.

"Dạ không ạ", Bình vội đứng dậy xua tay, không quên dúi đầu thằng bạn ngồi cạnh một cái. "Em xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến thầy. Bọn em sẽ giữ trật tự từ giờ tới cuối giờ".

Sinh chán nản lắc đầu bỏ qua. Nếu Bình ngoan ngoãn, lễ phép và chăm chỉ bao nhiêu, thì cậu bạn của Bình lại đối lập bấy nhiêu. Anh không biết tại sao hai đứa lại có thể chơi thân với nhau được. Sinh thở dài rồi bắt đầu bài giảng với những slide đầu tiên.

***

6h tối là lúc quán bắt đầu thắp hết các đèn trên tường. Giờ này lẽ ra quán nên vắng vẻ. Thế nhưng hôm nay khách tới uống cà phê rất đông, đặc biệt là người ngoại quốc. Có thể gần đây quán cà phê này đã được thêm vào danh mục những nơi mà khách du lịch nên ghé qua khi tới Hà Nội. 

"Sao mày cứ muốn chọc thầy Sinh vậy?" Bình quay sang hỏi Tú khi hai người đang xếp hàng để chờ order cà phê. "Bộ ổng làm gì có lỗi với mày à?"

"Là ông ấy cố tình bắt bẻ tao. Chứ tao đâu có rảnh".

"Rõ ràng sáng nay mày đã tới trường từ sớm. Tao qua nhà mày thì mày đã tới trường rồi". Bình bước thêm một bước theo dòng người đang tiến gần về phía quầy order. "Mày giả vờ để vào muộn đúng không?"

Tú không trả lời. Đúng là cậu đã cố tình vào muộn 10 phút trong tiết của Sinh sáng nay. Điều mà cậu muốn lúc này là làm sao để "anh giảng viên" kia càng nổi khùng với cậu càng tốt. Tú không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ trẻ con đến vậy và làm những hành động ấy vì mục đích gì. Có lẽ vì khuôn mặt còn non tơ giống như trẻ con của ông thầy.

Trẻ con thì cần phải chơi theo cách của trẻ con.

"Mày mờ ám lắm". Bình xoa cằm. "Rõ ràng là mày giấu tao chuyện gì rồi".

"Chẳng có gì cả." Tú quay sang nhìn Bình. "Còn hơn mày cả chiều hôm qua ngồi đây với bó hoa hồng đợi cậu nhóc kia tới."

"Mày . . ." Tú nói khiền Bình tức nghẹn họng.

"Nhưng mà hôm nay Trung không đi làm". Martin nói khi hai cậu sinh viên đã tiến tới vị trí gọi đồ. "Bó hoa của em hôm qua, anh đã chuyển tới Trung rồi".

"Sao em ấy hôm nay vẫn không tới đây?" Bình hỏi rồi buồn tiu nghỉu. "Hai hôm rồi em ấy không đi làm đúng không ạ?"

"Trung bận thi giữa kì nên nghỉ vài hôm".  Martin nhớ lại khuôn mặt thất thần của cậu nhóc ngày hôm trước, khi nói với anh rằng cậu phải thức khuya ôn bài. "Chắc là khi nào em ấy thi xong sẽ quay lại đây".

Bình đành ngậm ngùi order đồ uống. Bình không hiểu tại sao bỗng dưng Trung lại né tránh mình. Rõ ràng kế hoạch tỏ tình với cậu, anh không hề để lộ thông tin ra với bất kì một ai, vậy mà cậu lại đoán được và trốn thoát ngày hôm qua.

Tú đứng bên cạnh nhìn thằng bạn ủ rũ rồi mỉm cười. Lẽ ra Tú sẽ ủng hộ thằng bạn của mình hết lòng, nếu như nó không giấu anh việc đặt 50 bông hoa hồng.

Tỏ tình với bạn trai là tốt. Nhưng không kể với bạn thân thì không tốt chút nào. Nhất là khi đối tượng của anh và đối tượng của thằng bạn hoàn toàn không hề giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com