Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

" tao lạy hai đứa chúng mày, bao giờ mới hết giận nhau đây "

cả đội ai cũng bất lực trước hai đứa út này, nhưng cuối cùng người có gan lên tiếng lại là đứa em bằng tuổi với văn trường và văn khang chứ không phải các anh lớn

nguyễn đức phú bất bình lên tiếng, cậu ta mặc dù là người ngoài cuộc nhưng lại bị dính vào trận cãi nhau này, đúng nghĩa trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết

mới đầu đức phú cảm thấy hoang mang vì không biết lý do vì sao văn trường cứ bám riết lấy cậu, nhưng khi hỏi ra mới biết là à hai đứa đó cãi nhau. và sau khi biết văn trường lại càng dính lấy hơn, cậu còn nhớ rõ nguyên văn anh đã nói với cậu ngày hôm đó

" tao với khang yêu nhau cũng lâu rồi, cũng hiểu nhau từng chút một, mỗi lần được xếp chung phòng với ai, thì khang thân với người đó lắm và thật may mắn rằng lần này bạn cùng phòng với khang nên bạn phải cứu tao chuyến này, không là nhà tao đi đó "

cậu muốn vã vào mặt của văn trường một cái thật đau, tại sao lại là cậu mà không phải là người khác? tại sao lại là cậu trong khi cậu lại không hề có kinh nghiệm yêu đương hay thậm chí là chưa có một mối tính vắt vai? tại sao lại là cậu?

đức phú khóc ròng mấy ngày liền, những hôm được ban huấn luyện cho bơi thì càng lại là cực hình!

văn trường vì thấy văn khang cởi áo mà nổi nóng thì sẽ đến cạnh đức phú rồi vác cậu ta lên làm vài tấm hình. người gì đâu mà vô lý, cả một dàn con trai đi bơi không lẽ mặc áo à

nếu không phải là hồ bơi thì cũng là phòng gym hay sân tập. mỗi khi thấy em lại gần phan tuấn tài, lương duy cương hay huỳnh công đến là văn trường lại dáo dát tìm kiếm đức phú để làm em ghen

vì sao văn trường biết em ghen? vì mỗi lần như thế cả hai đều sẽ nhận được vài cái liếc mắt của văn khang

thì đúng là em có ghen một tí ti, nhưng cũng đã quá quen với cái việc văn trường có tính lăng nhăng rồi. ngược lại, anh rất ít khi thấy em quá thân thiết với người nào đó nên những dịp dỗi nhau văn trường ghen vô cùng kịch liệt

chưa biết ai là gà, ai là thóc

" bây biết bây dỗi nhau người khổ là tao không hả "

đức phú nhìn hai người đối diện, nói rồi đứng dậy bỏ đi để lại hai kẻ đang ngơ ngác trong phòng

văn khang đã hạ quyết tâm lần này sẽ không xuống nước trước nữa, nếu văn trường chủ động xin lỗi mua cho em thiệt là nhiều đồ văn vặt, trà sữa full topping thì em sẽ suy xét đến việc có nên tha lỗi hay không

" khang.. "

văn trường không dám gọi tên bạn người yêu quá lớn, lần này dỗi nhau không phải là do anh nhưng nếu để em khóc thì chắc chắn đều là lỗi anh

em giật mình, nhìn chăm chăm vào người trước mắt đang nhỏ giọng gọi tên em

thấy không có động tĩnh, văn trường tạm dời mắt nhìn vào đồng hồ thì đã đến giờ ăn

" khang xuống ăn rồi dỗi nữa nhé, dạo này khang sút cân rồi "

văn khang nén cười, tiến đến nắm lấy tay anh đan mười ngón lại với nhau

" không đi à, tao đói rồi "

văn trường hí hửng đứng phắt dậy

" đi chứ đi chứ "

thập phần gấp gáp, sợ trễ một giây thì em sẽ đổi ý mà quay ra không ăn cơm nữa, vậy thì em sẽ ốm mà ốm thì anh sẽ xót

xuống đến nhà ăn, mọi ánh mắt đổ dồn vào hai đứa. tai em thính lắm, nghe được nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm, em cảm thấy bản thân có lỗi quá

" làm hòa rồi nhé, không sợ nữa cả nhà ơi "

mọi người trong phòng ăn cười tươi roi rói, bão táp đi qua mọi nhà sẽ được bình yên

để văn khang ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, văn trường đi lấy cơm cho cả hai

" mày cho heo ăn à trường, lắm thế "

em nhăn mặt lại, nhìn khây cơm trước mắt mà ngán đến tận cổ

" ăn nhiều vào, mấy hôm dỗi nhau không ép khang ăn đấy nhé "

vừa nói vừa xoa đầu, khiến em ngại đỏ hết cả mặt

đang ăn mà văn trường cứ nắm tay rồi ôm ôm khiến văn khang hơi khó chịu. nhưng vị cứu tinh của em đến rồi. vì hôm nay là sinh nhật quốc việt nên ban huấn luyện bàn nhau sẽ tổ chức

huấn luyện viên troussier tay cầm bánh kem bước vào, hát vài câu chúc mừng sinh nhật

văn trường thấy có máy quay nên không đành lòng mà buông ra, đứng đấy vỗ tay vài cái xem như lời chúc mừng sinh nhật muộn

xong xuôi, mọi người trở lại bàn ăn. máy quay vừa tắt văn trường lại tiếp tục công việc là ôm văn khang. ngứa mắt thật sự. chỗ bàn dân thiên hạ, đang ăn cơm mà chúng nó còn phát cơm cún cho ăn xem có cay không

" tao ăn xong rồi, chút trường dọn giúp tao "

mặc kệ văn trường có đồng ý hay không thì văn khang đã co chân bỏ chạy lên phòng. nếu còn ở đây, em sẽ ngất vì ngại mất

.

văn trường không về phòng mình mà lại tìm đến phòng của đức phú. nói đúng hơn là phòng của cậu ta và khuất văn khang

mở cửa bước vào, anh liền nhảy giường ôm văn khang vào lòng

" huhuhh, nhớ khang quá trời luôn. thiếu hơi khang mấy ngày nay như mất điện "

văn khang gật gật đầu

" ừm, trường ơi tao buồn ngủ, mấy ngày nay hông có trưởng ngủ hông được "

văn trường biết, anh biết hết việc làm của em trong những ngày qua. việc em cứ xoay người vào mỗi đêm chẳng thể vào giấc, việc em cứ thẫn người nhìn ra cửa sổ, việc em rất hay bỏ bữa...ti tỉ những việc nhỏ nhặt khác, chỉ cần người đó là em thì anh đều sẽ để tâm đến

" trường làm gì đấy, muốn ôm ôm "

cái giọng mũi này, văn trường sao có thể chịu nỗi đây. khang ơi đừng dễ thương nữa

" được, ôm ôm em khang "

nói xong văn trương thơm nhẹ vào má em

.

đức phú vừa mới chơi cùng hội anh em xong, bước chân đều đều tiến đến phòng ngủ

ting

tiếng tin nhắn đến, cậu chỉ vừa mở màn hình khóa lên là có thể thấy được tin nhắn

" bà mẹ nó, đã giúp nó rồi mà nó đối xử mình thế đấy "

cậu đành nuốt ngược nước mắt vào trong, ngậm ngùi quay trở xuống

____

Nguyễn Văn Trường

ê cu
cảm ơn nhiều nha, nma
tao chốt cửa nhốt m ở ngoài rôid
xuống phòng tao ngủ đi
Thôi pp, bạn nhỏ t đòi ngủ

Nguyễn Đức Phú đã xem

Bạn không thể nhắn tin cho Nguyễn Đức Phú

















_____________

tớ không định viết đâu, nma otp quăng quá trời hint ròii mê quá chịu khom nổi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com