Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trong khi cậu đang vắt óc suy nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề nan giải so với bài thi toán còn muốn khó khăn hơn, thì Kwon JiYong bên này cũng đã đặt mông ngồi xuống, ghế dựa phát ra một trận tiếng động không nặng không nhẹ.

"Được rồi mấy em ơi, quay đầu lại nào!" Phụ đạo viên ở trên bục giảng nói giỡn: "Thầy có thể hiểu được tâm tình của nhóm nữ sinh khi thấy trai đẹp, nhưng mà còn nhóm nam sinh kia, quay đầu như hổ rình mồ mà nhìn chăm chú người ta làm cái gì a? Là thầy không đủ đẹp trai sao?"

Trong phòng học lập tức vang lên một trận cười.

Bầu không khí từ lúc Kwon JiYong xuất hiện, châu đầu ghé tai nghị luận gì đó rốt cuộc cũng trở lại bình thường. Ánh mắt đánh giá cậu ấm Kwon JiYong này, cũng dần dần bớt đi không ít, Lee Seung Ri thoáng nhẹ thở ra.

Hai người tựa như người không quen, một câu cũng không nói. Lee Seung Ri vốn là người tính cách dễ ở chung, lúc vừa mới gặp Kwon JiYong, cũng tính toán muốn cùng đối phương sống chung thật tốt, dù sao về sau cũng phải ở chung một phòng tới bốn năm lận mà. Nhưng thật sự là Kwon JiYong quá kiêu ngạo, không hỏi trắng đen đã lao vào đánh người. Lee Seung Ri đối mặt với loại người như con chim công như vậy, cậu cũng chẳng tự muốn rước nhục vào thân.

Cho nên cậu cũng không chủ động mở miệng ra nói chuyện với Kwon JiYong làm gì.

Còn Kwon JiYong, lại càng không thể chủ động cùng người khác bắt chuyện được.

Lee Seung Ri cầm bút nghiêm túc ghi chép, Kwon JiYong nhìn khoảng không trước mặt, nhàm chán gõ nhẹ lên mặt bàn.

Kwon JiYong thoạt nhìn không chút nào để ý, nhưng kì thật cả cơ thể đã cứng ngắc, kéo căng tới không thể cử động được. Y nhìn xung quanh, lại chẳng thèm liếc một cái tới Lee Seung Ri. Nhưng trong đầu lại không ngừng lặp đi lặp lại lời của Yang Hyun Suk ——

Y tháng trước vừa mới thành niên, sau khi thành niên rồi, trận pháp mỗi tháng của Yang Hyun Suk đối với y đều vô tác dụng. Y hiện tại cả người đều như bị nhốt trong hầm băng, nội tạng đều bị hàn độc lạnh lẽo quấn lấy, không biết khi nào thì sẽ chết.

Y muốn chết sao? Đương nhiên là không rồi, ai lại muốn chết chớ. Huống chi y có tiền lại có mặt đẹp, quả thật sinh ra là để làm người thắng, dựa vào cái gì lại muốn đi tìm chết chứ.

Y hiện tại rất rõ ràng, cách duy nhất không chết, chính là tìm Lee Seung Ri hấp thụ linh khí cỏ linh chi. Nhưng điều này lại làm cho Kwon JiYong cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, y cảm giác chính mình giống như một con quỷ chết đói không biết đủ là gì, còn phải dựa vào tinh khí của đối phương mới có thể duy trì được mạng sống.

Tuy rằng ngày hôm qua y giận chó đánh mèo lên người Lee Seung Ri, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cùng đối phương hôn xong, cả người y tựa như sống lại vậy. Năm giờ sau đó tinh thần sáng láng, mặt mày phơi phới.

Cho nên y cả ngày đều không trở về trường học.

Tới hiện tại, khoảng cách từ lúc hôn tới giờ ước chừng cũng đã hơn hai mươi ba tiếng đồng hồ, cũng đã sắp vượt qua hai mươi tư giờ.

Kwon JiYong ngày hôm qua còn bán tín bán nghi, không quá tin tưởng vào lời của Yang Hyun Suk, cảm thấy chính mình thống khổ liền cứ thống khổ đi, cùng lắm là nhịn cho qua thôi, cũng sẽ không tới mức mất mạng đâu ha. Nhưng hiện tại y lại không thể không tin được.

Theo thời gian dần dần trôi qua, độ ấm từ nụ hôn kia lưu lại trên người cũng càng ngày càng giảm đi, hàn độc lại lần nửa quét qua, giống như đã không thể không chế nổi nữa, từng bước xâm chiếm lấy y.

Vừa rồi đi tới đây, cũng đã là cực hạn của chính mình rồi, trên lưng giống như là đang bị một toà núi băng đè nặng, hít thở cũng không xong, không biết giây tiếp theo hay là thêm vài giây nữa sẽ mất đi hoàn toàn tri giác.

Thật sự là đang rất cần Lee Seung Ri hôn một chút mới có thể tốt lên được.

Kwon JiYong trên mặt vẫn giữ nguyên lạnh lẽo, trong lòng lại tựa như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an, cố tình lại không thể chủ động đụng chạm Lee Seung Ri. Hô hấp của y cũng đều nhanh mất đi, gõ lạch cạch trên mặt bàn, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngón tay cứng ngắc trắng bệch.

Lee Seung Ri bị tiếng ồn từ y truyền tới, nhịn không được liếc Kwon JiYong một cái, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền bị doạ cho nhảy dựng lên. Chỉ mới vừa mười phút đồng hồ, sắc mặt đối phương so với lúc mới vào phòng học, liền kém đi tới mười lần.

Không được, Lee Seung Ri nghĩ thầm trong bụng, còn như vậy nữa chắc chắn sẽ nháo ra tai nạn chết người đó.

Nhưng mấu chốt là —— tìm cái cớ gì để đụng vào đối phương mười giây đồng hồ đây?

Mãi suy nghĩ, bút trong tay cũng trượt ra khỏi tay, kêu lộc cộc lộc cộc từ mặt bàn lộn một vòng xuống mặt đất, sau đó dừng lại ở giữa khe hở hai chỗ ngồi của hai người, vừa vặn lăn tới chân của Kwon JiYong.

Lee Seung Ri sửng sốt một chút, bỗng nhiên nảy ra chủ ý, cậu gập người xuống nhặt lên, tay dài trên đất sờ soạng một chút, sau đó lại giống như không cẩn thận, đụng phải mắt cá chân của Kwon JiYong ——

Cứ như vậy ngắn ngủi một giây đụng chạm. Hơi ấm từ mu bàn tay Lee Seung Ri truyền tới mắt cá chân lạnh như băng của Kwon JiYong, mang theo linh khí cỏ linh chi cuồn cuộn nhiệt lượng nhất thời vèo vèo chảy vào.

Trong nháy mắt Kwon JiYong tựa như là con cá đang nằm trên mặt thớt tìm được đường về với biển cả, lập tức liền có thể hô hấp, y nhân cơ hội lén lút thở dốc một hơi.

Nhưng mà lập tức, Lee Seung Ri liền đem cây bút nhặt lên, tay cũng ly khai khỏi mắt cá chân y.

Kwon JiYong:"..."

Kwon JiYong như là chưa kịp trở về hoàn toàn với biển cả, lại bị người khác nắm cổ xách lên bỏ lại lên thớt.

Y sắc mặt cực tái nhợt, cũng rất khó xem, nhưng vẫn như cũ không chớp mắt, cũng không có nghiêng đầu nhìn Lee Seung Ri một cái.

Lee Seung Ri cũng có chút lúng túng, cậu vốn còn muốn dựa vào cách này, chạm vào Kwon JiYong. Nhưng mà cậu lại phát hiện bản thân mình tính toán sai lầm rồi, xoay người nhặt bút, nào có ai sẽ đụng vào mắt cá chân đối phương mười giây chớ! Nếu còn lâu hơn đều bị người ta tưởng là mình có ham mê biến thái với hai cái cặp giò mất.

Con số mười giây này thoạt nhìn thật ngắn, nhưng trên thật tế ngay cả một phần mươi giây thôi cũng làm gì có chỗ nào ngắn chớ! Cũng đủ để khiến Lee Seung Ri xấu hổ muốn đi gặp tổ tiên luôn rồi!

Cậu xoay người xuống, dừng lại ở đó ba giây đồng hồ, trên mặt đều muốn nhỏ ra máu, nước mặt sinh lí đều muốn vọt ra, bất đắc dĩ mà phải đứng lên!

Lee Seung Ri gãi gãi tóc, rất là phiền não.

Kwon JiYong nhắm mắt lại, có xúc động muốn đem tên nhà quê làm ăn nửa vời này dần do một trận. Nhưng hai tay y hiện tại đều giơ lên cũng không nổi, nhịp tim cũng chậm rãi chậm lại, cả người lạnh như băng tới muốn co lại.

Lee Seung Ri trộm nhìn Kwon JiYong một cái, vừa thấy sắc mặt của Kwon JiYong càng thêm khó coi, liền luống cuống tay chân. Nếu nháo ra tai nạn chết người thì phải làm sao bây giờ. Lee Seung Ri dù sao cùng là một người từ nơi nhỏ bé đi ra, chưa từng lâm đại trận lớn như vậy, hoảng hốt đều viết rõ trên mặt, gấp đến độ trên trán đều đổ mồ hôi hột. Làm sao bây giờ!

Cậu hoảng tới không còn lựa chọn, bất chấp tất cả, đột nhiên khom eo đứng lên, đẩy người Kwon JiYong, nhỏ giọng nói: "Tôi phải ra ngoài đi vệ sinh, phiền cậu nhường đường một chút."

Kwon JiYong nửa sống nửa chết mà trừng cậu hai cái, ngồi vững như núi thái sơn không hề nhúc nhích, không phải y không chịu nhúc nhích, mà là y thật sự không thể nhúc nhích, cái mạng này cũng sắp tàn tới nơi rồi!

Ngay sau đó, Kwon JiYong chỉ thấy Lee Seung Ri cắn môi một cái, một chân duỗi qua cả người y, thật vất vả mà dừng lại ở mặt đất bên kia. Phòng học của họ là dạng kiểu bậc thang, ghế dựa đều là song song với nhau, ở giữa có một khe hở. Nếu Kwon JiYong không đứng lên, Lee Seung Ri ngoài trừ từ Kwon JiYong vượt qua, căn bản không còn cách nào có thể ra ngoài.

Sau đó Lee Seung Ri đột nhiên đứng không vững, không cẩn thận liền nhào đầu về phía trước, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống, nửa người cậu đều vắt ngang trên người Kwon JiYong, sau đó liền duỗi tay ra chống đỡ lên vai Kwon JiYong. Lòng bàn tay đụng tới làn da chỗ cổ Kwon JiYong, xúc cảm ấm áp khi chạm vào truyền thẳng qua làn da tiến vào trong mạch máu, không biết làm thế nào, từ đốt xương cùng của Kwon JiYong chạy thẳng lên tới da đầu, nhịn không được mà đột nhiên nổi lên một tầng da gà.

Âm lãnh hàn độc trên người đột nhiên bị nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay Lee Seung Ri xua đi, Kwon JiYong nháy mắt có chút miệng khô lưỡi nóng, nhịn không được liếm liếm môi, đôi mày anh tuấn lại đột nhiên xoắn lại với nhau, thập phần không kiên nhẫn mà quát khẽ: "Tính nằm trên người tôi đến khi nào, còn không lập tức đi xuống!"

"Chân tôi bị vướng, vướng chỗ này." Lee Seung Ri lại cọ cọ ma sát một hồi, thật vất vả mới đem cái chân còn lại từ bên người Kwon JiYong trèo qua. Cậu yên lặng ở trong lòng liệt kê ra thêm mấy thủ đoạn, cực kỳ chậm chạp mà từ người Kwon JiYong trèo xuống.

Thẳng cho đến mười giây đồng hồ!

Thật sự là phải vất vả lắm mới vượt qua được mười giây đồng hồ này, Lee Seung Ri lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, như là mới hoàn thành xong một cái nhiệm vụ sinh tử khẩn cấp vậy. Nhanh chóng đem cả người chống trên vai của Kwon JiYong, bàn tay đụng tới giữa đoạn cổ lộ ra của đối phương cũng nhanh chóng thu hồi trở về.

Trong thời gian này cùng cỏ linh chi truyền tới, hàn khí trong cơ thể Kwon JiYong cũng dần dần tiêu tán đi, không chỉ như vậy, cả người đều trở nên nóng rực vô cùng, cũng không biết có phải vì nguyên do trước đó Lee Seung Ri đụng chạm hay không. Y thậm chí có thể cảm giác được thời điểm khi mà Lee Seung Ri dời chân qua, cái mông còn ở trên đùi của mình ngắn ngủi ma sát hai cái.

Cái loại cảm giác mượt mà này nhất thời liền khiến da đầu Kwon JiYong run lên! Trong đầu cũng chẳng phải nảy ra hàng ngàn phương thức giết người, mà là nhớ tới đôi môi mềm mại ấm áp khi dán lên mình vào ngày hôm đó.

Đầu óc y vang lên ong ong.

Không đợi cho Lee Seung Ri đứng vững, y đã một phen đem Lee Seung Ri đẩy ra, hai gò má nóng ơi là nóng, cả giận nói: "Cậu làm gì!"

Tôi làm gì —— Lee Seung Ri nghĩ thầm rằng tôi vừa mới cứu cậu một mạng trở về đó a! Cái đồ vong ơn phụ nghĩa này!

Bất quá Lee Seung Ri đương nhiên sẽ không nói như vậy, cậu cũng không quên lời dặn dò nhắc nhở của Yang Hyun Suk. Lee Seung Ri lau mồ hôi trên trán vì khẩn trương mà chảy ra, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn đi vệ sinh, tôi không nhịn được."

Kwon JiYong trừng mắt nhìn cậu, mặt đỏ tai hồng, gầm nhẹ nói: "Vậy cậu còn không mau đi lẹ đi a!"

Lee Seung Ri cũng biết tính cách của y không tốt, cũng chẳng muốn cùng y so đo, cong thắt lưng hướng tới cửa sau tẩu thoát. Đi được vài bước trong lòng cậu lại không ngừng cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đem người cứu trở về, diễn trò cũng thật khó khan a, cậu đều muốn nhanh hỏng mất!

Như vậy, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ lần đầu tiên, cũng có nghĩa tiền Yang Hyun Suk đưa cho cậu, cậu hẳn là không cần bị gánh nặng tâm lý nữa mà nhận lấy một chút cũng không sao đâu ha. Dù sao cũng coi như có qua có lại, được hồi báo cũng là chuyện dĩ nhiên thôi. Nghĩ tới đây, Lee Seung Ri đã muốn tới căn tin mua một chút gì đó ăn rồi, cảm thấy buổi tối còn có thể ăn gì đó ngoài cháo trắng cùng bánh bao, biết đâu còn có thể gọi thêm một phần đồ ăn hơn năm mao tiền. Có thể lấp đầy bụng thật khiến cậu vui vẻ, huống chi mình còn được lời như vậy a! Lee Seung Ri vui vẻ đến khoé miệng cũng cong lên.

Oan hồn trên người của Kwon JiYong triệt để bị đánh đuổi, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, này đều là nhờ ơn của cái tên nhà quê kia ban tặng. Y theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lúc Lee Seung Ri đi tới cửa, nửa sườn mặt liền xuất hiện một nụ cười vui vẻ, còn có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ cũng lộ ra —— một bộ thật hạnh phúc a! Kwon JiYong làm sao đều cảm thấy đây chính là do ngại ngùng, vui vẻ, sau khi chiếm tiện nghi người ta xong liền thoả mãn đắc ý.

Kwon JiYong: "..." Chờ chút.

Y nhìn chằm chằm vào Lee Seung Ri biến mất nơi cầu thang, quẹo vào phòng vệ sinh. Trong lòng thập phần không ổn.

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp.

Tên nhà quê này lượm bút còn đụng tới mắt cá chân của y làm chi?

Lúc rời khỏi còn ngã trên người y làm gì?

Còn có ngày hôm qua nữa, tuy rằng nụ hôn kia cũng chỉ là ngoài ý muốn, đều là do cái tên già Yang Hyun Suk kia, nhưng lúc hôn xong, tên nhà quê này làm thế nào cũng không có một chút tức giận?! Có nam sinh bình thường nào cùng nam sinh khác hôn qua phản ứng đầu tiên không phải là đánh người, mà là lắp bắp xin lỗi không?

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy quái quái.

Chờ Lee Seung Ri đi vệ sinh xong rồi, cong lưng trở về phòng học, chỉ thấy Kwon JiYong đang dựa vào ghế dựa, lại khôi phục lại điệu bộ ngang ngược tự đắc tràn trề, quả thật cùng với tiểu yêu tinh chuyên đi hút sinh khí người ta giống nhau như đúc, vinh quang đầy cả mặt, ngay cả mức độ anh tuấn cũng tăng lên ở một level khác, nhưng bất đồng với trước kia chính là, ánh mắt săm soi kia lại đang nhìn chằm chằm vào cậu nha.

Lee Seung Ri sửng sốt, chậm rì rì đi qua.

Ánh mắt Kwon JiYong dán lên, hướng về Lee Seung Ri liếc một cái, nói ra khỏi miệng: "Muốn vào?"

Lee Seung Ri gật đầu.

Kwon JiYong ôm hai tay, hừ lạnh nói: "Cậu muốn đi là đi, muốn vào liền vào, ra ra vào vào, có thấy phiền hay không hả?"

Lee Seung Ri không biết y lại bị làm sao, lại bày ra một bộ thanh nhã ngạo mạn cái gì, cũng chẳng rên lấy một tiếng, tính toán muốn đi đường vòng, sau đó ngồi ở một đầu khác, đầu bên kia cũng có sinh viên đang ngồi, nhưng cho dù ngồi bên cạnh có là Diêm Vương đi nữa cũng so với cái tính cách của Kwon JiYong tốt hơn rất nhiều. Nhưng không đợi cho Lee Seung Ri đi qua, Kwon JiYong đã túm lấy tay áo cậu, đồng thời tự mình đứng lên, đem người ném vào.

Lee Seung Ri sửng sốt một chốc, mới ngồi xuống vị trí của mình, cầm bút tiếp tục ghi chép, sợ vừa rồi đi ra ngoài vệ sinh, đã bỏ lỡ những thứ quan trọng. Cậu nhập tâm rất nhanh, lập tức giao trái tim phóng tới bên cạnh phụ đạo viên, còn thỉnh thoảng ở trên vở ghi lại vài ba câu. Bất quá có lẽ là do có chút say nắng, vừa rồi còn bị Kwon JiYong lôi kéo như vậy, lảo đảo choáng váng, cậu liền cảm thấy huyết khí có chút dâng lên, trong mắt cũng hiện ra một tầng nước mắt.

Đây là bệnh cũ của Lee Seung Ri, cậu khi còn nhỏ trong mắt từng lẫn lộn ít hạt cát, có chút đau mắt hột, đụng chạm một xíu cũng dễ dàng làm hốc mắt rưng rưng.

Lee Seung Ri theo bản năng tháo kính đen xuống, thuần thục dùng ngón tay đơn giản nhu nhu hai mắt.

Kwon JiYong cũng không yên lòng mà nhìn thẳng về phía trước, qua một chốc không nhịn được liền liếc qua Lee Seung Ri một cái, chỉ thấy ——

Lee Seung Ri đã tháo mắt kính đen xuống, tóc ngắn trên trán hơi hỗn độn, mũi thật cao, hai mắt còn có màu hổ phách là màu mắt tự nhiên, còn rất to rất tròn, tựa như mắt mèo vậy. Lông mi bình thường bị mắt kính che khuất đi lại không ngờ thật dài còn cong như thế, bị dính một chút nước mắt, tựa như một con mèo hoang sau khi bị khi dễ lại không biết kêu oan với ai.

Nhất thời liền khiến Kwon JiYong ngây ngẩn cả người.

Y nhìn Lee Seung Ri, có chút giật mình, tên nhà quê này làm thế nào lại giống như vừa mới bị ai khi dễ vậy, cái này là khóc sao?

Y không phải chỉ nói nặng hai câu thôi sao.

Y, y thật sự không phải cố ý mà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com