Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Volhar 8) Cướp Lấy Harry

Sáng, bầu trời sau một đêm mưa trở nên trong xanh đẹp đẽ, chim hoàng yến chốc chốc lại kêu chin chít gọi bạn tình, vài ba con mèo con chó hình như sắp nổ ra cuộc đại chiến ồn ào gầm gừ với nhau.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây trắng, luồng lách đến từng ô cửa đục ngầu dày đặc, đến cuối cùng chỉ còn lại là giọt nắng nho nhỏ ở bên thềm.

Harry Potter lờ mờ thức dậy, cậu duỗi thẳng hai vai để đầu ngón tay chạm đến giọt nắng kia, ấm áp và dễ chịu làm cậu trở nên rất tỉnh táo.

Cậu ngồi bật lên, hai mắt sáng quắt mong chờ nhìn qua bên cạnh, nhưng rồi lại vô cùng thất vọng vì chẳng còn thấy Tom ở đó.

Anh ấy đi rồi, mà lại không nói tiếng nào... Nghỉ hè cũng đã lâu ngày, mới chỉ gặp Tom và giờ thì... Vẫn phải chờ đợi năm học mới bắt đầu thì gặp lại anh ấy.

Harry lạc trong cơn mơ mộng ban sáng của mình, chợt tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh như búa đóng vang đến, kéo cậu về với hiện thực nhàm chán.

Giọng nói oang oang của bà Dursley vang vọng: "Thằng oắt kia! Sao còn chưa chịu lết xác xuống nấu đồ ăn hả?"

Harry thở dài, cậu đáp: "Con đến ngay!"

"Nhanh lên! Hôm nay bọn tao phải đến khu giải trí đấy."

"Dạ..."

Thông thường thì những đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi khác sẽ cảm thấy háo hức, vui mừng và mong chờ khi nghe đến công viên giải trí, nơi đó có đủ thứ trò vui món lạ. Thế nhưng riêng với Harry, cậu lại chẳng tài nào lên tinh thần nổi, bởi vì mỗi lần cả nhà này quyết định đến đó thì chắc chắn cậu sẽ phải tháp tùng bên cạnh làm sai vặt cho họ.

Cả nhà ba người không cho cậu chơi mà phải đứng trông đống đồ lỉnh kỉnh của họ, không cho cậu ăn chỉ khi họ cảm thấy ngán món đó hoặc thừa lại, không cho cậu ngơi nghỉ vì phải chạy Đông chạy Tây mua vé, mua nước và ty tỷ thứ khác.

Nói chung là, cậu chính xác đi theo chỉ để làm thằng hầu mà thôi.

Harry nhanh chóng rửa mặt, chọn đại một bộ trông sạch sẽ rồi xuống nấu bữa sáng.

Phòng khách lúc này đã bừa bộn với đống đồ mà họ cần mang theo, nào là áo khoác, nào là thảm picnic, nào là túi đựng vật dụng bảo vệ da rồi cả quạt mini,...

Cậu nhìn thôi cũng thấy muốn choáng đến nơi.

Thằng Dudley chạy ùa từ trên cầu thang xuống, nó thấy cậu đứng cản đường nên mạnh tay đẩy cậu, góc cạnh bàn ăn nhô ra đâm vào phần hông Harry, cơn đau khiến cậu suýt chảy nước mắt.

Ông Dursley béo ục ịch bước theo sau, ánh mắt khinh khỉnh nhìn cậu, ông lèm bèm: "Tối đêm qua tao nghe thấy tiếng nói chuyện, là mày à?"

Harry lắc đầu, cậu đeo tạp dề vào và chiên ốp la.

Sau ba mươi phút ăn sáng, cả nhà Dursley hồ khởi ra ngoài xe, tất nhiên là không có phần cậu rồi. Harry tay xách tay cầm đồ chất lên sau hầm xe, đột nhiên bà Dursley kéo tay cậu, vẻ mặt hăm he.

"Bọn tao đến khu giải trí có thảo cầm viên đấy, mày liệu hồn đừng có làm trò vớ vẩn với mấy con thú đó nhá."

Harry gật đầu, bà ta chán ghét kiểu bé ngoan của cậu lắm nên vỗ lên đầu một cái rõ đau.

Cậu ấm ức, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Chiếc xe ồn ào tiếng hát ca di chuyển, Harry im lặng ngồi ghế sau với thằng Dudley, cậu nhìn qua cửa sổ xe thì trông thấy một con cú đậu trên mái nhà.

Là cú của Hogwarts?

________________________________

Khu giải trí nằm ở phía Tây thành phố sương mù, vùng đất này hẳn là rộng đến hơn chục héc ta, bên trong được chia ra làm bốn khu chính.

Thảo cầm viên, công viên đồ chơi, khu phức hợp ẩm thực và công viên nước.

Thảo nào bọn trẻ cực thícb đến đây, biết bao điều kỳ thú thế kia mà.

Gia đình Dursley sau khi thỏa thích ở khu công viên đồ chơi thì họ lại bay nhảy đến công viên nước, Harry chạy theo cũng mệt sắp lả người, đã vậy cái thằng Dudley kia còn cố tình té nước lên người cậu, quần áo ẩm ước cộng thêm mồ hôi làm người cậu sắp bốc mùi đến nơi rồi.

Sau khi chơi thỏa thích thì ba cái bụng không đáy kia cũng kêu ọt ọt, đói rồi!

Họ đến khu phức hợp ăn uống, đưa tờ một trăm đô cho Harry và bắt cậu phải mang về đủ món ngon. Cậu thèm thuồng nhỏ dãi nhưng lại không dám...

Chậc! Đúng là thê thảm.

Ăn uống no say, họ chỉ để thừa lại duy nhất một cây xúc xích Đức cắn dở của thằng Dudley, cậu bấm bụng ăn cho đỡ đói, nếu không chút nữa dạo quanh thảo cầm viên cậu e rằng bản thân sẽ xỉu ngang mất.

Khu thảo cầm viên được bao bọc bởi những hàng rào bằng kính cường lực, hổ, sư tử, voi Châu Phi, gấu xám, khỉ và nhiều nhiều loài khác.

"Mẹ ơi! Con trăn Nam Phi nè..."

Thằng  Dudley như tăng động sau khi thấy con trăng lười biếng treo mình trên cành cây to. Ông bố nó cũng thích thú vô cùng, bàn tay to bự đó liên tục đập vào kính trong suốt.

"Xùy! Xùy! Sao nó không di chuyển nhỉ?"

Thằng Dudley bực tức dùng hai nắm đấm lên kính: "Di chuyển đi con trăn ngu ngốc này?"

Harry đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình thô lỗ đó, cậu lắc đầu, đồ ấu trĩ.

"Đúng vậy~ Chúng nó thật ấu trĩ..."

Giọng nói vang vọng lọt vào tai cậu, Harry Potter ngỡ ngàng nhìn xung quanh, chẳng thấy ai...

Giọng nói ấy vẫn tiếp tục.

" Là tôi!! Cậu quên tôi rồi sao? Harry mắt xanh?"

Cậu kinh ngạc: "Là ông?"

Là người đã nói rằng những cơn mơ của cậu sẽ được giải đáp khi gặp được Tom Riddle, nhưng khi cậu hỏi thì hắn lại chẳng biết gì, thế nên những năm này trôi qua và cậu cũng chẳng còn bận tâm đến việc ấy nữa.

"Ôi Harry bé bỏng, sao cậu lại quên tôi dễ dàng như thế?"

"Nhưng không sao, cậu đã lớn hơn rất nhiều và cơn mơ kỳ lạ lại xuất hiện... Cậu đã gặp được Tom chưa?"

"Rồi ạ..."

"Sẽ hiểu thôi... Sẽ quyết định thôi, đều là do cậu Harry mắt xanh."

Nhữnng lời mà giọng nói ấy thốt ra cậu đều cảm thấy quá mơ hồ, trọng tâm của vấn đề cậu chưa nắm bắt được.

Lúc này thằng Dudley đã trở nên hung hăng hơn, nó hét vào con trăn: "Đồ con lợn! Mày nhúc nhích đi chứ!"

Harry nhíu chặt mày, thằng đó quá sức ồn ào, cậu thật sự không thể chịu đựng được hơn nữa.

Cậu nhìn chằm chằm nó và rồi...

Tiếng tủm vang lên, thằng Dudley chúi người qua tấm kính lọt thỏm vào vùng nước nông bên trong, tấm kính chắn trong vài giây đã biến mất kia đã khiến thằng đấy không kịp trở tay.

Và bây giờ nó nằm bên trong, trơ mắt nhìn con trăn Nam Phi bò ngang qua cơ thể béo ụ của mình. Nó như chết đứng.

Con trăn trườn xuống sàn, bò qua hai ba đôi chân đang bước và làm cho tất cả mọi người hét toán lên.

"Trời ơi!"

"Á!! Trăn!!!"

"Lạy chúa tôi..."

Con trăn bò ngang Harry đang sững người ở đó, nó quay đầu nhìn cậu rồi giọng nói ấy lại vang lên.

"Cảm ơn Harry! Tôi là Nagini... Nhưng tôi không phải trăn mà là rắn... Cậu sẽ hiểu khi gặp Tom."

Nói xong, nó bỏ đi để lại một đống hoang mang hỗn loạn.

Ông bà Dursley vừa xem khỉ về thì thấy con mình nằm ở trong chuồng trăn, nhưng ngặt nỗi là tấm kính đột nhiên xuất hiện, nhốt thằng Dudley luôn rồi.

Harry bật cười...

Bà Dursley nghe thấy được bèn liếc mắt sang cậu: "Là mày!"

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì bà ta đã lao đến túm lấy mái tóc Harry, những lời mắng nhiếc liên tục thốt ra từ bờ môi đỏ chót màu son kia.

"Thằng chết tiệt! Đồ quái dị, sao mày dám dùng cái thứ vớ vẩn đó lên bé cưng của tao hả?"

"A!!"

Cơn đau từ da đầu truyền đến khiến cậu hét lên, cậu cố thoát ra khỏi móng vuốt sắc nhọn của bà dì độc ác.

Tưởng chừng như một nhúm tóc sẽ bị bà ta giật đứt, bỗng có một lực vô hình bay đến đẩy ngã bà Dursley.

Harry té trên đất, cậu xuýt xoa ngước mắt nhìn lên người vừa mới dùng phép đẩy tấn công bà ta.

"Tom? Là anh..."

Sáng sớm hôm nay, hiệu trưởng Dumbledore đã đến gặp Tom bàn về việc sẽ đón Harry sớm hơn so với dự tính, vì sự kiện cuộc thi tam phép thuật được tất cả các cấp lãnh đạo đồng ý cho thực hiện sớm, thế nên năm học mới tại Hogwarts cũng bắt đầu từ tuần sau.

Dumbledore bận rộn với công việc của mình nên ông chẳng có thì giờ để đón Harry, thế nên ông mới giao lại việc này cho Tom Riddle.

Vì sao á? Vì hắn là người thân thiết nhất với Harry và ông cảm nhận được, Tom luôn lo lắng cho Harry như một thói quen.

Bây giờ, hắn đã ở đây, khi chứng kiến Harry bị đám bọn họ ăn hiếp, trong lòng hắn đã vô cùng tức tối, hắn không thể nhìn cậu bị ả đàn bà xấu tính kia đánh nên mới làm trái quy luật của bộ phép thuật.

Sử dụng phép thuật ở xứ Muggle.

Harry mới đầu là mừng rỡ, thế nhưng cậu nhanh chóng lo lắng nói: "Tom... Anh dùng phép thuật..."

Tom tỏ vẻ thờ ơ, cũng chẳng để tâm mấy cái gọi là luật lệ cho lắm, hắn ghét chúng.

"Không sao, đi thôi."

Hắn đưa tay ra, Harry nắm chặt lấy tay hắn rồi được kéo dậy.

"Đi thôi."

"Đi đâu ạ?"

"Rời khỏi nhà Dursley, mãi mãi."

Tom Riddle chắc nịch nói, ánh mắt kiên định quả quyết đã khiến cậu nhóc trước mặt hoàn toàn tin tưởng, đó là lần đầu tiên có người nói với cậu như thế.

Hai người lặng lẽ bỏ trốn, để mặc cho cái nhà ba người kia vừa hoảng loạn vừa tức giận mắng chửi, cái thằng Dudley đã phải bị nhốt trong lồng trăn hơn nửa buổi, đến khi được thả ra thì nó đã run rẩy như cầy sấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com