Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.Lễ Hội Săn Bắn ( Cuối )

Cuộc săn cáo tiếp tục với không khí căng thẳng và đầy kịch tính. Mỗi đội đã tìm được mục tiêu của mình, và những mũi tên bay vút qua không khí, chỉ đợi một cú trúng đích để kết thúc cuộc săn. Hoàng tử Park Bo Gum, công chúa Chung Soobin và hộ vệ Ryu đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mỗi người đều hạ gục một con cáo, nhưng đội của Lee Hyeri lại có phần khác biệt.

Khi một con cáo khéo léo xuất hiện giữa khu rừng, Hyeri và đội của mình – Eun Woo và Woori – lập tức hành động. Thế nhưng, thay vì vững tay, Hyeri bắn trượt mũi tên của mình. Mũi tên lao đi, không hề trúng vào mục tiêu mà còn bay qua con cáo một cách lướt qua, làm nó hoảng sợ nhưng lại không gây tổn thương. Con cáo chớp mắt, rồi nhanh chóng lao vào rừng sâu, thoát khỏi sự săn đuổi.

Không ai trong đội nhận ra rằng đây là một cú bắn trượt cố ý. Eun Woo nhìn Hyeri, vẻ mặt hơi nghi ngờ, nhưng anh không lên tiếng. Woori cũng chỉ nhẹ nhàng quan sát, không nói gì. Mọi người đều tưởng rằng đây là một tai nạn bất ngờ, một cú bắn hụt không đáng có.

Nhưng ở một góc xa, trong khi những tiếng reo hò và tiếng cổ vũ vang lên, công chúa Chung Soobin lại có một ánh mắt lạ lẫm. Cô đứng từ xa, mắt nhìn chằm chằm vào Hyeri, chứng kiến khoảnh khắc nàng bắn trượt. Trong ánh mắt của công chúa, một sự thay đổi thoáng qua, một sự nhận ra nào đó.

"Chắc... Hyeri không thích lạm sát," công chúa Soobin nghĩ thầm trong lòng. Nàng không phải là một người dễ dàng nhận ra những chi tiết nhỏ, nhưng lần này thì khác. Cô cảm thấy, sau cú bắn trượt đó, Hyeri không phải là kiểu người sẽ tàn nhẫn với những sinh linh vô tội. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hyeri, đôi mắt của nàng thoáng có chút mềm mại hơn, như thể nàng không muốn kết thúc cuộc săn một cách quá tàn nhẫn.

Công chúa Soobin không thể chắc chắn về suy nghĩ của Hyeri, nhưng cảm giác này là thật. Có một sự thay đổi gì đó trong nàng, một nét gì đó khác biệt so với những người khác, một sự kiên định trong việc bảo vệ sự sống, dù đó chỉ là những sinh vật nhỏ bé như con cáo. Soobin không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nàng, đôi mắt ngập tràn những suy tư khó tả.

Trong khi cả đội tiếp tục chuẩn bị cho các mục tiêu tiếp theo, Hyeri vẫn đứng đó, không bộc lộ cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng thường thấy. Nhưng trong lòng nàng, có lẽ đã có một quyết định từ lâu – nàng không bao giờ muốn giết hại những sinh vật vô tội chỉ vì sự thể hiện sức mạnh , phần khác vì nàng muốn đội công chúa có thể chiến thắng trong nhiệm vụ này, như một cách bù đắp cho sự cố trong nhiệm vụ trước.

Khi mọi người trở về, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra. Từ xa, trong khi mọi người đang dần rời khỏi khu rừng để quay về lều, Hyeri chợt nhận thấy một điều kỳ lạ. Gia đình đại bàng, những con vật mà cô đã bảo vệ trong nhiệm vụ trước, lại đang chạy về phía một hang động gần đó. Đáng lẽ, Ryu Yun Jeon sẽ không quan tâm đến chúng, nhưng lần này, hắn lại có vẻ hứng thú.

Hyeri lập tức nhận ra ý định của hắn. Ryu, với ánh mắt tham lam, không ngần ngại giương cung nhắm vào gia đình thỏ, với ý định hạ gục những sinh linh vô tội này để chứng tỏ bản thân. Nàng vội vàng lao đến, không thể để hắn giết thêm một con mồi vô tội nữa. Nhưng Ryu không hề có ý định dừng lại. Khi Hyeri ngăn cản hắn, hắn chỉ nhếch môi, lộ rõ sự tức giận. Hắn nhìn nàng như thể nàng là một vật cản đường. "Cô muốn phá bĩnh tôi?" hắn lạnh lùng nói.

Không những vậy, khi Hyeri tiếp tục ngăn cản hắn, Ryu bỗng nổi giận, vội vàng nhắm mũi tên vào cô, với ý định bắn trúng nàng. Hyeri phản ứng nhanh chóng, vội vàng né tránh. Tuy nhiên, cung tên của hắn vẫn kịp bay qua vai nàng, xượt qua làn da, khiến nàng cảm nhận được sự sắc bén và nguy hiểm của mũi tên. May mắn, nàng đã kịp thời tránh được cú bắn này, nhưng sự lo lắng trong lòng lại càng dâng cao.

Sự im lặng bao trùm khi Hyeri quay lại nhìn hắn, đôi mắt nàng lạnh lùng như băng. Cô không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng nhìn Ryu. Trong khi đó, hắn lại không hề cảm thấy hối lỗi. Hắn chỉ nhìn nàng với ánh mắt thách thức, như thể hắn vừa chứng minh được bản lĩnh của mình trước mặt mọi người. Nhưng Hyeri, cô đã nhìn thấy quá rõ bản chất của hắn.

Hyeri không chỉ lo cho sự an toàn của công chúa, mà còn lo cho cả những sinh linh vô tội. Nàng không thể để bất kỳ ai lợi dụng sức mạnh của mình để giết hại những sinh vật yếu đuối chỉ vì sự thỏa mãn cá nhân. Trong lòng nàng, một sự giận dữ ngầm đang bùng lên.

Cuối cùng, Hyeri lặng lẽ quay lại, để mặc cho Ryu cảm thấy như mình đã chứng minh được sự mạnh mẽ. Nhưng trong lòng nàng, cảm giác bức bối, giận dữ không dễ gì nguôi ngoai. Cô biết rằng, dù đội của Ryu đã giành chiến thắng trong nhiệm vụ cuối cùng, nhưng sự thật là hắn đã không làm đúng đắn với những sinh linh vô tội.

Trên đường trở về, mọi người không hề hay biết về sự việc vừa xảy ra, nhưng đối với Hyeri, nàng không thể bỏ qua được điều này. Ryu Yun Jeon, dù đã hoàn thành nhiệm vụ, đã để lộ ra bản chất thật sự của mình: tham lam và tàn nhẫn.

Đêm xuống, bầu trời tối dần, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn dầu và ánh sao lấp lánh trên cao. Cuộc săn bắn đã kết thúc khá muộn so với dự tính ban đầu, và không khí dần trở nên yên tĩnh. Hoàng thượng cùng các vệ thần lớn tuổi đã rời đi từ chiều, để lại sân chơi rộng lớn cho những người trẻ tuổi. Họ buộc phải ở lại qua đêm, chuẩn bị cho cuộc hành trình vào ngày mai.

Hoàng tử Bo Gum, sau một ngày dài, nhẹ nhàng mời công chúa Chung Soobin đi ngắm sao, nhưng công chúa cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu vì sự mệt mỏi của cả ngày dài. Nàng từ chối lời mời, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút." Hoàng tử, dù hơi thất vọng, vẫn tỏ ra dịu dàng và tôn trọng quyết định của nàng, cúi đầu chào và quay về lều của mình.

Trong khi đó, trước lều của công chúa Soobin, Lee Hyeri vẫn kiên trì ngồi đó, mắt vẫn quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh. Mặc dù Oh Woori đã mệt nhoài và đi ngủ từ lâu, nhưng Hyeri biết, dù có mệt đến đâu, nàng không thể lơ là nhiệm vụ. Bảo vệ công chúa là ưu tiên hàng đầu, dù là đêm khuya hay sớm mai.

Đột nhiên, cửa lều công chúa nhẹ nhàng mở ra, và công chúa Soobin xuất hiện, đôi mắt sáng ngời nhưng có phần mệt mỏi. Cô nhìn quanh, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy cánh cửa.

"Hyeri," Công chúa gọi khẽ, giọng nàng hơi lạ lẫm, "Ta khát nước."

Hyeri không bất ngờ, chỉ nhẹ gật đầu và đứng dậy, bước về phía bình nước của mình, không một lời nói. Cô biết, nơi lấy nước khá xa và cả ngày hôm nay ai cũng mệt, nên cũng không nên làm phiền hầu nữ hay ai khác. Nàng đưa bình nước của mình cho công chúa, đôi mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt ấy lại có một chút dịu dàng thoáng qua.

Công chúa nhìn bình nước trong tay Hyeri, rồi nhìn lên nàng với vẻ khó hiểu: "Ngươi không mệt sao?"

Hyeri thoáng chút bối rối, nhưng không để lộ ra ngoài. Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, không chút do dự, cô đáp: "Nhiều sao thật đấy." Câu trả lời có phần lạ lẫm, nhưng cũng đủ để che giấu cảm xúc của nàng lúc này.

Công chúa Soobin nhìn theo ánh mắt Hyeri, đôi mắt nàng dừng lại một chút trên gương mặt nàng, thấy ánh sáng từ những ngôi sao chiếu lên làn da Hyeri, khiến khuôn mặt nàng có một vẻ gì đó rất đặc biệt trong đêm tối. Công chúa không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nhận lấy bình nước từ tay Hyeri, miệng khẽ cười mỉm như để tỏ ý cảm ơn.

"Cảm ơn, Hyeri," Công chúa nói nhỏ, giọng nàng nhẹ như gió.

Hyeri chỉ gật đầu, đứng lặng lẽ nhìn công chúa uống nước, rồi lại quay đầu về phía bầu trời. Trong phút chốc, không khí yên tĩnh và lặng lẽ bao phủ cả hai. Công chúa Soobin đã uống xong, đôi mắt nàng lướt qua Hyeri một lần nữa, nhưng lần này ánh nhìn có phần khác biệt – không còn sự lạnh lùng như lúc trước, mà là sự tò mò và nhẹ nhàng.

Hyeri cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt công chúa, nhưng nàng vẫn giữ thái độ im lặng, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Hyeri lại quay về vị trí của mình, tiếp tục lặng lẽ quan sát. Một đêm yên bình, nhưng cũng đầy những câu hỏi chưa lời giải đáp. Mối quan hệ giữa họ, dù có lặng lẽ, lại đang dần thay đổi theo cách mà cả hai chưa hề nhận ra.

Công chúa Soobin đã quyết định ngồi lại với Hyeri, ngắm nhìn bầu trời đầy sao trong im lặng. Cả hai đều cảm nhận được sự yên tĩnh trong đêm, một không khí tĩnh lặng mà chỉ những người ở gần nhau mới có thể cảm nhận rõ ràng. Hyeri vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự chăm chú vào nhiệm vụ bảo vệ công chúa. Nhưng công chúa, với ánh mắt dịu dàng và tính cách lương thiện, lại nhận thấy một điều khác.

Sau một lúc ngồi cạnh nhau, công chúa bất chợt chú ý đến một mảng vai của Hyeri, nơi ánh sáng từ những vì sao chiếu xuống làm lộ ra một vết đỏ. Nhìn kỹ hơn, công chúa nhận ra rằng đó có vẻ là một vết thương nhỏ. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, vén lớp áo của Hyeri ra để kiểm tra kỹ hơn, và ngay lập tức, công chúa nhận ra rằng vết thương này không phải là mới, mà có thể đã tồn tại từ trước.

"Hyeri, ngươi bị thương rồi," Công chúa nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Hyeri có chút lúng túng, nhanh chóng kéo tay công chúa ra, nhưng công chúa đã không buông tay mà ngược lại, còn giữ chặt lấy.

"Để ta xem," công chúa nói, giọng kiên quyết. "Ngươi ngồi yên, đây là lệnh của ta."

Hyeri lúc này hơi bối rối, không biết nên làm gì. Cô luôn là người độc lập, luôn tự lo liệu mọi thứ cho bản thân mình. Nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt và giọng nói của công chúa khiến Hyeri không thể từ chối. Cô chỉ biết ngồi yên, không dám động đậy.

Công chúa không chút chần chừ, mở chiếc hộp sơ cứu từ trong lều, nơi mà mọi lều đều có sẵn những vật dụng cần thiết. Cô khéo léo lấy thuốc và băng gạc, chăm sóc vết thương trên vai Hyeri. Mỗi động tác của công chúa đều vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ, khiến Hyeri có phần bối rối. Đây là lần đầu tiên có người tiếp xúc gần gũi với cơ thể nàng như thế, và cảm giác đó thật lạ lẫm.

Hyeri cảm thấy đôi tay công chúa mềm mại nhưng vững vàng, mỗi cái chạm vào làn da của mình khiến trái tim nàng không khỏi đập mạnh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên Hyeri thực sự nhìn thấy công chúa gần gũi như vậy, và trong ánh sáng dịu dàng của đêm, công chúa trở nên thật sự xinh đẹp, đẹp đến mức khiến Hyeri không thể rời mắt.

Vẻ đẹp của công chúa không chỉ đến từ dung mạo, mà còn từ khí chất và sự tử tế ẩn sâu trong con người nàng. Hyeri cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay công chúa, và trong giây phút đó, mọi thứ xung quanh dường như chỉ còn lại hai người. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sự gần gũi này, sự quan tâm này, đặc biệt là từ một người như công chúa.

Khi công chúa hoàn tất việc sơ cứu, nàng nhẹ nhàng buộc lại băng gạc, nhìn vào Hyeri với ánh mắt đầy sự chăm sóc và lo lắng. "Ngươi sẽ không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ thôi."

Hyeri, dù vẫn còn hơi ngượng ngùng vì sự tiếp xúc này, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp mà trước đó cô chưa từng cảm nhận được. Cô khẽ gật đầu, nhưng chỉ có thể nhìn vào đôi mắt dịu dàng của công chúa mà không nói gì. Trong đêm tối này, những lời nói vô tình trở nên thừa thãi, và những ánh mắt đã nói thay tất cả.

Khi công chúa Soobin hoàn tất việc sơ cứu vết thương mới trên vai Hyeri, ánh mắt nàng lại chạm phải một vết sẹo khác, dọc theo tay của Hyeri, mà ngay từ đầu công chúa không để ý tới. Đó là một vết sẹo mờ, có thể thấy rõ sự cứng nhắc của vết thương đã cũ. Vết sẹo này không phải do trận săn bắn hôm nay, công chúa nhìn kỹ hơn, rồi lặng lẽ quay mặt đi, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Soobin khẽ lắc đầu, không nói gì nhưng đôi mắt nàng ánh lên sự cảm thông lạ lùng. Nàng hiểu rằng cuộc sống của những người như Hyeri không phải lúc nào cũng dễ dàng, rằng vết thương không chỉ đến từ những cuộc chiến ngoài mặt trận, mà đôi khi còn là dấu vết của sự hy sinh thầm lặng mà không ai nhìn thấy. Tuy nhiên, nàng vẫn không khỏi cảm thấy khó hiểu.

"Sao ngươi lại mạnh mẽ như vậy?" Công chúa không tự chủ hỏi, giọng nhẹ nhàng, như thể tự hỏi chính bản thân nàng. "Là nữ nhân như ta, tại sao lại không chịu để người khác giúp đỡ? Chẳng lẽ không thể... yếu đuối một chút sao?"

Hyeri không trả lời ngay lập tức. Những lời này không phải lần đầu tiên cô nghe, nhưng lại là lần đầu tiên có ai đó, đặc biệt là công chúa, thật lòng quan tâm đến cô như thế. Hyeri mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chứa đựng một chút buồn bã mà nàng không thể giấu.

"Đôi khi, sự yếu đuối không phải là sự lựa chọn," Hyeri nói, giọng điệu của nàng lặng lẽ như gió. "Vết thương này... là do Ryu gây ra, nhưng chẳng có ai nhìn thấy, cũng chẳng ai biết.'' Cô thầm nghĩ và nhẹ nhàng trả lời:  "Tôi đã quen với việc tự mình đối mặt."

Công chúa Soobin nhìn Hyeri một lúc lâu, ánh mắt không khỏi dịu đi. Nàng không nói gì thêm, chỉ là thở dài một hơi, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, dường như suy nghĩ gì đó. Những ngôi sao kia, cũng như cuộc đời của Hyeri, lặng lẽ nhưng đầy kiên cường.

Vết sẹo trên tay Hyeri không phải là một vết thương có thể chữa lành nhanh chóng, nó như một phần của bản thân nàng . Công chúa Soobin biết rằng, dù có bao nhiêu người giúp đỡ, Hyeri sẽ vẫn luôn là một người mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng vì thế mà nàng lại cảm thấy có chút thương xót. Dù sao, mỗi người đều có cách để tồn tại trong thế giới này, nhưng không phải ai cũng cần phải gồng mình lên như vậy.

Soobin thở dài, rồi nhìn Hyeri lần nữa, "Hyeri, ngươi... thật sự không cần phải làm mọi thứ một mình. Đôi khi, những vết thương có thể chữa lành nếu ngươi để người khác giúp đỡ."

Nhưng Hyeri chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì, vì nàng biết, có những điều chỉ mình nàng hiểu và chấp nhận.

Hyeri đột nhiên nhớ lại buổi săn bắn thứ hai, khi cô cố ý và để công chúa thua cuộc . Cảm giác áy náy trong lòng khiến nàng không thể để công chúa phải chịu thất bại một mình. Hyeri đã quyết định làm một điều gì đó nhỏ nhặt nhưng chân thành để bù đắp. Cô bảo công chúa ngồi đợi, rồi chạy vội đi vào trong rừng, chỉ để một lát sau trở lại với một gia đình thỏ trong tay.

Những chú thỏ hiền lành ấy, khác với những sinh vật nguy hiểm trong rừng, lại tỏ ra rất thân thiện với Hyeri. Chúng nhảy nhót trong tay nàng, đôi mắt long lanh ngước lên như thể nhận ra sự an toàn mà nàng mang lại. Cảnh tượng ấy thật dễ thương, khiến công chúa Soobin không khỏi tròn mắt nhìn. Nàng mở miệng, không thể giấu được sự ngạc nhiên và thích thú, thốt lên: "Thật đáng yêu!"

Hyeri không đáp lại ngay lập tức, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, rồi cúi xuống và dịu dàng đưa gia đình thỏ vào tay công chúa. Cô khẽ nói, giọng trầm và ấm: "Xin lỗi vì đã làm người thua cuộc."

Công chúa Soobin nhìn những chú thỏ con trong tay, rồi lại nhìn Hyeri. Một nụ cười khẽ nở trên môi nàng, nàng còn giận gì nữa đâu, chỉ là nàng không muốn dễ dàng tha thứ, nhưng chính sự dễ thương của những con thỏ làm lòng nàng mềm mại hơn rất nhiều.

"Vậy mà ngươi nghĩ có thể dùng một đám thỏ để chuộc lỗi sao?" Công chúa cười khúc khích, nhưng không thể giữ vẻ giận dỗi lâu hơn. "Hối lộ như vậy không phải là xong đâu nhé."

Dù giọng nói của nàng vẫn có chút hờn dỗi, nhưng nụ cười dịu dàng và ánh mắt âu yếm khi nàng vuốt ve một bé thỏ con đã nói lên tất cả. Cả bầu không khí lúc này đều ngập tràn sự ấm áp và ngọt ngào. Công chúa nhìn vào đôi mắt của Hyeri, cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ từ những chú thỏ con đã khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hyeri mỉm cười nhẹ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi thấy công chúa đã không còn giận mình.

Soobin ôm bé thỏ vào lòng, đôi mắt lấp lánh vui vẻ nhìn Hyeri, rồi lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng lần sau, đừng hối lộ nữa nhé."

"Vâng," Hyeri đáp lại, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt lộ rõ sự ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com