Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Lễ Hội Săn Bắn (2)


Ngày hội săn bắn lớn nhất trong năm đã bắt đầu, và khu rừng rộng lớn, nơi được chọn làm địa điểm, trở thành một đấu trường khốc liệt. Người tham gia đều phải vượt qua ba thử thách khắc nghiệt, và mọi người đều chuẩn bị kỹ lưỡng từ sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló rạng.

Thử thách đầu tiên là bắn cung trúng hồng tâm, mỗi thí sinh đều có ba cơ hội để bắn. Mặc dù rất nhiều người tham gia, nhưng chỉ có vài người thật sự tỏa sáng. Các thí sinh đứng dàn hàng dài, ai cũng sẵn sàng và tập trung tuyệt đối. Công chúa Soobin, mặc dù không thường xuyên tham gia các thử thách, nhưng trong lần này cũng không thể không thử sức. Từ khoảng cách ba mươi thước, tất cả đều bắn đi mũi tên của mình.

Ánh sáng ban mai chiếu rọi lên tấm bia bắn cung rộng lớn. Các thí sinh đứng ở vị trí của mình, tay cầm cung, ánh mắt tập trung tuyệt đối vào mục tiêu. Mỗi người đều có ba lượt bắn, và chỉ cần một mũi tên không trúng mục tiêu là sẽ phải rời khỏi cuộc thi.

Hyeri, với tư thế kiên định và chuẩn xác, là một trong những người đầu tiên bắn cung. Từng động tác của nàng đều toát lên sự điềm tĩnh, không một chút dao động. Nàng đã bắn ba mũi tên trúng hồng tâm, giống như những gì nàng đã thể hiện trong cuộc thi tuyển trước đó. Nhưng trong suốt quá trình bắn, ánh mắt của Hyeri không chỉ tập trung vào bia, mà còn vô tình hướng về công chúa Soobin.

Công chúa Soobin, đang đứng ở phía bên kia, tay cầm cung nhưng rõ ràng có chút do dự. Mũi tên của nàng chưa được tốt như những thí sinh khác, và cung của nàng có vẻ nặng hơn sức kéo của nàng. Hyeri nhìn thấy điều đó trong chớp mắt. Trong một thoáng giây, nàng nhận ra rằng công chúa sẽ gặp khó khăn khi bắn tiếp.

Một khoảnh khắc nhẹ nhàng, nhưng đầy tinh tế, Hyeri khẽ di chuyển lại gần công chúa, bàn tay nàng lướt qua một chiếc cung khác trong đám cung của các thí sinh. Không ai phát hiện, và trong một động tác rất tự nhiên, nàng đã thay cung của công chúa, trao lại một chiếc cung khác, nhẹ nhàng hơn, vừa vặn hơn với sức kéo của Soobin. Tất cả diễn ra nhanh chóng, như thể đó là một hành động vô tình.

Khi công chúa Soobin cầm lại cung mới, nàng không hề hay biết rằng người đã giúp mình, và chỉ trong khoảnh khắc ấy, nàng lại cảm nhận được sự dễ dàng hơn trong tay. Khi mũi tên được bắn ra, trúng hồng tâm, công chúa không hiểu tại sao mình lại thành công đến vậy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mũi tên vút qua không trung, rồi lại quay về hướng Hyeri, đôi mắt của nàng không thể che giấu sự ngạc nhiên.

Hyeri, sau khi trao lại cung, chỉ lạnh lùng đứng đó, vẫn không một biểu cảm thay đổi. Nàng tiếp tục hoàn thành lượt bắn của mình mà không một lần quay lại nhìn công chúa. Đối với nàng, công chúa chỉ là một phần của nhiệm vụ mà nàng phải bảo vệ. Những gì nàng làm chỉ là những hành động tự nhiên, không mong đợi sự chú ý.

Bên cạnh đó, Hoàng tử Bo Gum cũng không kém phần xuất sắc. Cả hai, không hề lộ chút biểu cảm nào, giống như là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Nhưng trong ánh mắt của Bo Gum, có thể nhận ra một sự đánh giá, như thể đang kiểm tra và theo dõi từng bước đi của Hyeri.

Thế tử Chung Kyu và Ryu Jun Yeon , Woori và Eun Woo cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này. Dù rằng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng sự điềm tĩnh và phong thái tự tin của họ đã giúp mọi mũi tên đều trúng hồng tâm. Công chúa Soobin nhìn từ xa, sắc mặt hơi ửng hồng, đôi mắt chốc lát lại thoáng nhìn vể phía Hoàng tử, nhưng vẫn không quên làm tốt nhiệm vụ của mình.

Sau khi nhiệm vụ bắn cung kết thúc, mọi người đều tiến lại gần nhau, chuẩn bị cho các thử thách tiếp theo. Hoàng tử Park Bo Gum đứng từ xa, quan sát tất cả mọi người, ánh mắt chăm chú và đầy sự kiên nhẫn. Khi công chúa Soobin bước lại từ phía bia bắn, mũi tên trúng hồng tâm, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, tâm trạng tựa như vừa vượt qua một thử thách lớn.

Lúc này, Hoàng tử không thể không bước tới gần công chúa, ánh mắt anh vừa tôn trọng vừa đầy sự ấm áp. Không giống với vẻ điềm tĩnh khi đối diện với mọi người, ánh mắt của Bo Gum khi nhìn công chúa có chút khác thường, dường như có một chút gì đó mềm mại, khiến người đối diện cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc.

"Chúc mừng công chúa," Bo Gum khẽ nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành, "Tài bắn cung của người thật xuất sắc."

Công chúa Soobin ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Hoàng tử, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi. "Cảm ơn ngài, hoàng tử," nàng đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm xúc khó tả, như thể có điều gì đó đang thay đổi trong mối quan hệ của họ.

Hoàng tử nhìn vào công chúa một cách trìu mến, không thể không để ý đến một lọn tóc vương trên mặt nàng. Anh khẽ vén nó ra một cách tinh tế, ánh mắt đan xen giữa sự ôn nhu và một cảm giác bảo vệ. Khi lọn tóc rơi khỏi gương mặt, công chúa chỉ đứng im, cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong hành động ấy. Một chút hơi ấm lan tỏa trong lòng, dù nàng không thể lý giải vì sao.

"Ngài..." Công chúa Soobin nhẹ nhàng nói, không biết phải nói gì tiếp theo, vì sự gần gũi này khiến nàng bối rối.

Bo Gum chỉ mỉm cười nhẹ, như thể đã nhận thấy sự ngại ngùng của nàng. Anh nhanh chóng quay lại, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến, "Chúc người tiếp tục may mắn trong thử thách tiếp theo," anh nói trước khi bước lùi lại.

Công chúa Soobin đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hình Hoàng tử cho đến khi anh khuất sau đám đông. Một cảm giác ngọt ngào, nhưng đầy lạ lẫm, bắt đầu len lỏi trong lòng nàng.

Khi buổi săn bắn dần bước vào những thử thách căng thẳng, không khí trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy hồi hộp. Mọi người đang di chuyển và chuẩn bị cho thử thách tiếp theo, thì Eun Woo bước đến gần Hyeri, tay cầm một chiếc khăn tay, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

"Hyeri," Eun Woo lên tiếng khẽ, "Em có thể dùng cái này." Anh đưa chiếc khăn tay về phía nàng, lòng đầy lo lắng, vì biết nàng vừa hoàn thành thử thách với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng không dễ dàng chút nào.

Hyeri nhìn vào chiếc khăn tay, rồi nhìn lên khuôn mặt của Eun Woo. Nàng không có ý định nhận sự giúp đỡ, nhưng cũng không muốn làm anh thất vọng. Hyeri khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn, nhưng em đã có rồi." Cô giữ lại sự lịch sự, dù trong lòng có chút gợn sóng. Eun Woo luôn là vậy, lúc nào cũng tinh tế và quan tâm, nhưng sự gần gũi của anh luôn khiến Hyeri cảm thấy có chút gì đó xa cách, một khoảng cách mà nàng chưa bao giờ có thể xóa bỏ hoàn toàn.

Eun Woo chỉ mỉm cười, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng. Anh biết rõ Hyeri, bao năm qua, nàng vẫn luôn giữ khoảng cách với anh như vậy, không quá lạnh nhạt nhưng cũng không đủ gần gũi để anh có thể tiến lại gần hơn. Dù vậy, chàng không cảm thấy buồn hay thất vọng, chỉ là sự thấu hiểu mà thôi.

"Chúc em may mắn," Eun Woo nói, giọng anh đầy sự khích lệ nhưng lại không thể giấu được chút lo lắng. "Em luôn mạnh mẽ, đừng lo lắng."

Hyeri nhìn anh một lúc, rồi gật đầu nhẹ. "Cảm ơn, Eun Woo. Anh cũng vậy." Nàng nói, giọng đều đều nhưng trong đó có một sự cảm kích nhẹ. "Mình phải thắng."

"Ừ, mình sẽ thắng." Eun Woo đáp lại, ánh mắt rạng ngời, nhưng có chút gì đó buồn bã, như thể biết rõ đôi khi khoảng cách giữa họ sẽ không dễ dàng xóa bỏ.

Hyeri bước tiếp, ánh mắt lại hướng về phía công chúa, chuẩn bị cho thử thách tiếp theo. Eun Woo lặng lẽ đứng nhìn theo, một phần trong anh vẫn muốn được ở bên cạnh Hyeri, nhưng không thể thúc ép nàng. Thời gian sẽ trả lời, anh nghĩ vậy, trong lòng có chút gì đó kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com