Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Những ngày sau đó có một điều khiến Tsukishima phiền lòng. Hinata đối xử với cậu hoàn toàn không có gì khác trước đây cả! Cứ như thể chưa hề có cuộc nói chuyện trên hành lang đêm nọ. Tsukishima thì lại chẳng cách nào mở miệng hỏi được. Mọi chuyện cứ rơi vào bế tắc cho tới tận ngày cuối cùng của trại tập huấn.

Lúc lên xe buýt trở về Hinata đi thẳng một mạch đến ngồi bên cạnh Tsukishima. Vốn là vì biết Tsukishima không thích tiếp xúc gần với người khác nên Yamaguchi lúc nào cũng ngồi chỗ bên cạnh. Nhưng mà chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy bạn thân nhất của mình sẽ không thấy không thoải mái khi ngồi cùng Hinata đâu.

"Sao cậu lại ngồi đây?"

"Hả? Cậu hỏi không ý tứ gì cả!" Hinata nhìn quanh bốn phía, ghế nào cũng có người ngồi cả, nói chuyện với âm lượng bình thường chắc chắn sẽ bị nghe thấy, nên cậu ghé vào tai Tsukishima, thì thầm: "Tại vì tớ muốn ngồi cạnh người tớ thích chứ sao."

Hinata nói nhỏ vì nói câu này để mọi người nghe được thì ngượng chết. Nhưng Tsukishima lại cảm thấy cậu cố tình thì thầm dụ dỗ mình vậy.

Ai cho? Ai cho phép cậu ta làm mấy chuyện như thế chứ?

Tsukishima thấy trái tim mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Hinata quá đáng sợ, chắc chắn cậu ta biết rõ Tsukishima thích mình đến mức nào nên mới làm mấy trò tra tấn sức chịu đựng người khác như thế.

Suốt đoạn đường sau đó Hinata không nói gì với cậu nữa, chỉ bận bịu nhoài lên trước nói chuyện với Nishinoya và Tanaka. Tsukishima lại có cảm giác như câu nói lúc lên xe chỉ là tưởng tượng của cậu. Tại sao người kia có thể vô tư như thế chứ?

***


Chuyện của Tsukishima và Hinata chưa ai biết. Nhưng thời gian yên bình trôi qua khiến cả đội quên mất một chuyện đã biết, còn một con người yêu đơn phương khác ở đây. Sau cái lần bị từ chối ở trận đầu tiên giải liên trường đó Yaguchi không làm gì gây chấn động nữa, chỉ có Kageyama là nhận ra sự khác biệt. Yaguchi hay đòi cậu dạy giao bóng, thời cấp hai chính Kageyama cũng hay đòi Oikawa dạy giao bóng nên cậu cũng không thấy gì lạ, nhưng đó là trước đây thôi. Giờ mỗi lần bị Yaguchi nhìn là Kageyama lại thấy trong ánh mắt đó có gì không bình thường.

"Kageyama, cậu thực sự không thích Yaguchi một tí nào hết à?"

Kageyama hơi bất ngờ vì Hinata nói một chuyện gì đó ngoài bóng chuyền trong giờ tập. "Không. Tớ chả có cảm giác gì khác lạ với thằng nhóc hết."

"Nhưng mà cho dù cậu có nói như thế, trông thằng nhóc vẫn chẳng có gì là từ bỏ cả. Cũng đâu thể chắc chắn sau này cậu vẫn không thích đúng không?"

Kageyama hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Hinata nói đúng, làm sao biết được tương lai chứ. Nhưng dù sao thì Kageyama vẫn không thể tưởng tưởng nổi có ngày sẽ bị Yaguchi làm cho động lòng hay gì đó. Trước mắt thì cậu vẫn thấy rất phiền trước sự đeo bám của cậu hậu bối nhiệt tình này. "Mà, nếu là tớ thì tớ cũng theo đuổi người mình thích đến cùng." Kageyama chỉ nghĩ rằng đã thích cái gì thì nhất định phải kiên trì thôi. "Nhưng mà cảm giác đó có giống như khi theo đuổi bóng chuyền không nhỉ?"

Hinata không bất ngờ vì cách so sánh giống hệt mình của Kageyama. "Suga-san nói là, không cần phải so sánh cảm giác đó với bất cứ thứ gì cả, chỉ cần tự hỏi bản thân xem có muốn nó lặp lại thêm nhiều lần nữa không. Nếu có thì đó chính là thích rồi."

"Suga-san nói với cậu khi nào sao tớ không biết?"

"À... à thì là...Suga-san đang thích ai đó còn gì, tớ tò mò nên mới hỏi thôi..."

***


"Tsukki, tớ có việc nên về trước đây."

"Ừm."

"Hôm nay cũng cố lên nhé!"

"Hả?"

Yamaguchi không trả lời mà cứ thế bỏ mặc Tsukishima đang thắc mắc đi về trước.

Trời đêm nay không mây, những ngôi sao chẳng thể nào che giấu nổi, tỏa đầy những chấm sáng trên nền trời sâu thẳm. Hinata vừa dắt xe đạp ra đến cổng trường đã ngẩng đầu than thở về bầu trời quá đỗi rực rỡ này với Tsukishima.

"Về thôi." Tsukishima thì chỉ im lặng đứng nghe hết mọi miêu tả với vốn từ vựng đáng kinh ngạc của Hinata rồi ngắn gọn kết thúc bằng một câu như thế.

"Tsukishima này, ngày mai cậu rảnh không."

Một ngày cuối tuần và cậu vẫn chưa chuẩn bị gì cho nó.

"Thì sao?"

Ngón cái Hinata cào nhẹ vào tay cầm xe đạp. Cậu để ý điều đó. Và dĩ nhiên để ý cả gương mặt cúi gằm nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó đang đỏ lên của ai kia. Tất cả những điều đó khiến Tsukishima có cảm giác chân thật hơn về việc Hinata thích mình.

"Nếu cậu rảnh thì...đi cùng tớ một chút..."

Hinata đoán được tình cảm của Tsukishima qua hành động của cậu, nhưng lại tin rằng tất cả đều không đúng chỉ vì cậu phủ nhận một lần. Không biết như thế là nhạy bén hay ngờ nghệch nữa. Chính vì vậy nên Tsukishima càng nảy sinh lòng muốn chọc ghẹo Hinata. "Đi đâu? Hẹn hò?"

"Không phải." Hinata trả lời ngay mà không bị Tsukishima làm cho ngượng ngùng. Cả nội dung câu trả lời lẫn giọng điệu đều khiến cậu vừa hụt hẫng vừa buồn bực.

"Vì chúng ta không phải người yêu mà, nên không thể gọi là hẹn hò được."

"Vậy cậu muốn trở thành người yêu tôi không?"

"Có! Tất nhiên rồi, tớ thích Tsukishima mà!"

Không được rồi. Tsukishima muốn trêu Hinata nhưng không ngờ lại bị trêu ngược lại. Ai lại nói những lời khiến người ta đỏ mặt theo cái kiểu tự nhiên nhẹ nhàng đó chứ?

"Tại sao lại thích tôi chứ?" Tsukishima hơi mất bình tĩnh hỏi trong khi tay vẫn đang che lại gương mặt nóng bừng của mình. Cậu có cả ngàn điểm mình thích ở Hinata nhưng lại chẳng hiểu Hinata thích mình ở chỗ nào cả.

Hinata thì như dán ánh mắt mình vào người Tsukishima. "Tớ cũng không chắc lắm. Nhưng mà Tsukishima có nhiều điểm tốt mà, dù vẫn xấu tính. Cậu đẹp mã, học giỏi, đặc biệt là cực kì cao! Mà mấy cái này không quan trọng. Chỉ là tớ muốn nắm tay Tsukishima, muốn... muốn...ở bên cạnh cậu. Suga-san nói như thế là thích rồi."

Tsukishima suy nghĩ về cái đoạn Hinata bị vấp. Phải chăng cậu ấy định nói là muốn ôm, muốn hôn mình. Hinata ở trong vòng tay mình, môi Hinata kề lên môi mình, Tsukishima sắp bị suy nghĩ này tra tấn chết mất. Tim cậu đập dồn dập cứ như sau khi chơi xong trận chung kết, mặt thì nóng ran và cậu tin rằng nó đã đỏ lên như người say rượu rồi.

"Tay."

Hả? Hinata nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình của Tsukishima.

"Không muốn nắm tay hả?"

A! Hinata vội vàng chuyển sang dắt xe bằng một tay. Tay còn lại cẩn thẩn đặt lên lòng bàn tay to lớn của Tsukishima, nhẹ nhàng nắm lấy. Tsukishima cảm nhận được sự nhẹ nhàng như bàn chân mèo đó vờn lên da mình nhột nhột. Cậu cố điều chỉnh sao cho mình cũng nắm lấy tay đối phương nhẹ nhàng nhất, nếu không kiểm soát như thế Tsukishima sợ sẽ siết chặt đến mức làm đau Hinata mất.

Cứ như thế đi được mấy bước không nói gì, Hinata đột nhiên ngẩng mặt lên cười híp mắt với Tsukishima: "Mỗi ngày thích tớ thêm một chút nhé!"

Tôi không làm thế đâu. Nếu thế thì chẳng bao lâu nữa tôi sẽ yêu cậu hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian kể cả bản thân tôi mất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com