Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Sự thật

Ngay từ ban đầu, anh đã lập ra một bản kế hoạch hoàn hảo, từng chi tiết nhỏ nhặt cũng được cẩn trọng nhất nhằm đưa đẩy em vào mê cung không có lối thoát. Jimin đã biết được nội dung của quyển sách chữ nổi đó, nhưng anh lại vờ như chưa từng thấu mạch truyện chất chứa trong ấy.

"Jimin, em hỏi anh, hiện tại chuyện nào là thật, chuyện nào là giả? Rốt cuộc, anh đã xoay em như cái chong chóng bao nhiêu lần rồi?"

Anh không đáp, giữa không gian đìu hiu chỉ có em và anh, Taehyung bị sự im lặng đó ăn mòn trái tim non nớt đã tiếp nhận sự lừa dối, em ngồi trên ghế sofa, đôi bàn tay úp vào gương mặt, lắm lúc quẹt đi nước mắt đã chảy dài xuống cằm.

Trước khi gặp anh Taesoo tại quán coffee hôm nay, em đã cố tình gọi điện cho chị Yuna, dò hỏi về thông tin cặn kẽ về dự án Jimin hụt mất, dặn dò chị hãy giữ bí mật với anh về cuộc gọi đột ngột ấy. Song biết thêm rằng, sếp Choi đã được bỏ phiếu chuyển sang chi nhánh khác, không còn trực thuộc cơ sở đã gắn bó lâu năm nữa, và tòa soạn đang cân nhắc vị trí trưởng phòng sẽ thuộc về Jimin.

Rồi đến giây phút gặp Taesoo được diễn ra, do mối quan hệ anh em ruột thịt thân thiết, gã không ngần ngại kể em nghe những thứ mà gã biết. Lúc đó em nhận ra, anh trai mình nằm trong dự án truyện tranh mà Jimin đã hao tâm tổn sức "giành lấy" nhưng không thành.

Tưởng chừng chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho tới lúc Taehyung nghe bạn của anh nói ra câu từ ẩn ý, tuy nhiên lại đánh thẳng vào niềm tin của em, bao khối gạch xây dựng kiên cố trong Taehyung chợt vụn nát, vì chính mắt em thấy Jimin kéo người đó ra một góc khuất, dù mờ mờ ảo ảo, dù đôi mắt em nhức nhối vì cố tìm kiếm tiêu cự, tầm nhìn.

"Anh lừa tôi ngay từ đầu, Park Jimin. Tại sao vậy? Tại sao lại phải làm những chuyện dơ bẩn đến thế?"

"Vì anh yêu em."

"Anh yêu em ư? Không phải, Jimin! Đó là ích kỷ, điên cuồng và... đáng sợ."

"Em sợ... anh?"

Lý trí của Jimin bỗng rơi xuống vực thẳm, phủ đầy cả cõi lòng một màn khói đen ngòm dày đặc, Taehyung đốt từng dây rợ thần kinh của anh chỉ bằng một lời nói. Đúng, chính anh là người gây ra tất cả mọi chuyện, cũng là người đầu têu trong việc hạ bệ, mắng chửi người khác dù đó là bố mẹ của em. Nhưng mọi thứ đều vì muốn Taehyung bên cạnh anh mãi mãi, những con người làm em tổn thương, làm em thống khổ và kiệt quệ sẽ phải trả giá cho việc họ đã và đang làm với em, anh muốn em được bình yên, được hạnh phúc và làm những điều mà em thích.

Như cách Taehyung ở bên cạnh Jimin anh, giữ vững nụ cười trên môi thay vì chống chọi với căn bệnh rối loạn lo âu ngày càng tệ hơn.

"Em... thấy anh là kẻ đáng sợ à? Vì đó là bản chất tồi tệ, xấu xa được anh giấu qua lớp vỏ bọc ư?"

"Anh khiến em trở thành tội đồ, Jimin... Vì em chính là nguồn cơn của những chuyện anh lầm lỡ."

"Không phải, là do em ngu ngốc tin tưởng anh đấy chứ?"

Jimin khuỵu gối trước mặt em, ngón trỏ mướt từ vầng trán dọc theo sống mũi cao, rồi dừng lại tại bờ môi đang run khẽ vì nén đi tiếng nấc. "Taehyung của anh, anh đã từng biết ơn chuyện em bị đục thủy tinh thể. Vì em dựa dẫm vào anh, yêu anh, hôn anh, làm tình cùng anh. Do đó, anh sẽ khiến những kẻ gây hại em tránh càng xa càng tốt. Em là của anh cơ mà? Em đã khẳng định với anh như thế."

Taehyung cảm nhận hơi thở nóng rực phả lên da thịt của mình, hàng cúc áo sơ mi cũng bị bung ra, toan định đẩy Jimin nhưng lại bị anh đè xuống. Tựa như những ngày đầu em về nhà anh, cả hai mất khống chế mà làm tổn thương nhau.

Nhưng mà, cho đến giây phút này, em dành tình thương cùng sự tin tưởng trao cho Jimin hết cả tấm lòng này, để rồi mọi chuyện tồi tệ kéo đến chỉ vì Jimin chiếm hữu quá mức, sau đó giở trò sau lưng em một cách hoàn hảo. Taehyung nào có hay đâu chứ, em không biết anh đã từng cảm ơn chuyện em bị tổn thương mắt, em không biết anh cố tình chọn mua quyển sách có tình tiết độc chiếm sự tự do của nhân vật trong câu chuyện tình, em cũng không biết Jimin vì muốn loại trừ sếp Choi mà hi sinh cả dự án lớn, càng không biết anh đã nói năng không hay với đấng sinh thành của mình.

"Dừng lại đi, anh khiến tôi thành tội đồ chưa đủ sao? Bây giờ lại muốn tôi trở thành công cụ giải quyết nhu cầu ư?"

"Em nói gì vậy hả?"

Đồng tử Jimin nở rộng, gân xanh hiện lên vầng thái dương cùng nắm đấm ghì chặt xuống mặt ghế. Taehyung nằm đó, mắt em vô hồn nhìn lên trần nhà, không cảm xúc tha thiết gì với sự đụng chạm mà anh mang đến. Jimin cảm thấy mình đang sợ hãi, hơi thở có phần dồn dập hơn rất nhiều, tựa hồ bàn chân anh đang ở bờ rìa của vách núi gồ ghề, chỉ cần không đứng vững sẽ bị ngã ngay. Và nếu chính em là người đẩy anh xuống, anh sẽ té rất đau, đau đến mức khó mà sống được trọn vẹn nguyên thể.

"Tôi không nghĩ gel bôi trơn và bao cao su trong phòng ngủ của anh là không có chủ đích. Có thể, anh yêu tôi, nhưng anh sẽ tằng tịu với người khác. Cũng có thể, anh chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo lừa dối tôi như thế, đem tôi ra thỏa mãn bằng mấy thứ đó còn gì?"

"Em nên im miệng lại trước khi anh nổi điên đi Taehyung à."

Vừa dứt lời, đôi môi Jimin hôn lên ngực em, cắn mút điểm hồng trên đó sau khi cởi hết hàng khuy, Taehyung đánh rơi giọt nước mắt nóng ấm lăn dài, em nghĩ đến ký ức cũ kĩ của mình, về những ngày đầu sống ở đây ra sao. Jimin lúc đó dịu dàng xiết bao, anh tận tụy và tôn trọng em, em không thích gì sẽ không tái phạm đến, nhưng nhìn xem, dù em có lạnh nhạt từ chối anh, khước từ anh, thì Park Jimin kia vẫn làm theo ý mình.

Hóa ra, bản chất anh ấy không phải là một thiên thần như em từng nghĩ, mà là một người mưu mô tính kế, diễn tròn vai người tốt để khiến em dựa dẫm, nguyện trở thành cừu non sa vào hang sói chằng chịt lưới giăng.

"Chính em, Kim Taehyung. Em là người nói cứ lợi dụng mắt em bị thương mà tiến sâu vào trái tim em cơ mà? Anh yêu em là sai ư? Anh muốn em thoát khỏi những kẻ đốn mạt cũng là không đúng sao?"

"Nhưng đó là bố mẹ của tôi mà Jimin... anh điên thật rồi, đến tận giây phút này anh vẫn nghĩ anh đúng à?"

"Phải, anh đã nghĩ như vậy đấy. Anh luôn làm những việc theo ý mình, anh giấu giếm em, anh làm em khó xử và chán ghét vì những hành động đó. Nhưng em làm gì được anh? Hả Taehyung?"

Jimin kéo cổ tay em bằng lực đạo mạnh mẽ, cho em ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ngồi cạnh em, giữ chặt mái đầu Taehyung, để đôi mắt đục mờ kia thẳng hướng màn hình tivi.

"Anh cho em xem cái này, thật ra không cần phải xem đâu. Bé cưng chỉ cần nghe thôi."

Tiếng anh thủ thỉ bên màng nhĩ, hơi thở nóng rực phả lên vành tai Taehyung, gương mặt em lộ vẻ căng thẳng tột cùng, dần dà trắng bệch, cơn khó thở dần dà xâm chiếm. Taehyung không biết Jimin định bày trò chi nữa, anh muốn cho em xem cái gì trong khi cuộc nói chuyện của cả hai chưa kết thúc cơ chứ?

"Anh đút vào đi, thử một lần nữa."
"Không, Taehyungie, ngay cả ngón tay đã làm em đau như thế..."
"Từ từ thôi, đút vật đó của anh chậm thôi, sẽ ổn mà."

"Kim Taehyung, dừng lại, em thôi đi..."
"Em yêu anh, Jimin. Nên hãy... để em làm cho anh thoải mái."

Âm thanh sống động, rõ ràng ập thẳng vào tai Taehyung, tiếng nhóp nhép của cuộc làm tình cực khoái, tiếng của giao hợp bạch bạch đều đặn, tiếng em khẩu giao cho Jimin cứ thế mà in hằn trong tâm trí em.

"Park Jimin, anh..."
"Nếu em không nghe lời, không chừng có tin đồn nhà văn trẻ Kim Taehyung quỳ dưới dương vật biên tập viên nổi tiếng Park Jimin để sở hữu cơ hội danh giá đấy. Lúc đó, bố mẹ em, anh trai em cũng chẳng còn mặt mũi nào đâu. Vì thế, Taehyung à, em ngoan một chút."

Taehyung bàng hoàng đến mức không nói được từ ngữ nào nữa, cả người em run rẩy, cổ họng vướng víu muốn nôn hết thảy ra ngoài, Jimin tiến đến cửa sổ, thong thả hút điếu thuốc rồi chầm chậm nhả ra làn khói mịt mù. Đến khi nhận thấy Taehyung càng ngày khó thở, anh mới bế em về phòng mặc cho em phản kháng và miệng rền rĩ không thích.

"Taehyungie, đừng khóc." Jimin lau nước mắt cho em bằng cử chỉ dịu dàng giống như trước đây, ấy vậy mà Taehyung lại thấy khinh sợ đến thế, muốn lảng đi đến thế? Anh không phải là Jimin mà em yêu, cũng không phải là người em ôm mộng sánh đôi, Jimin hiện tại là bản ngã chệch hướng, anh đi trên con đường của dối trá, của tính toán, là một người xa lạ em không thân quen.

"Đừng động vào tôi mà..."
"Anh đã bảo em nên ngoan một chút."

Taehyung khóc nhiều hơn, nước mắt long lanh của em đánh đổ sự cứng rắn của Jimin. Anh từng khẳng định trước đó rằng, giọt lệ của em chính là điểm yếu chí mạng của anh, và hiện tại đây, Jimin nhận ra mình đã hủ bại đến mức khiến người mình thương ghét bỏ.

"Mọi thứ anh đều vì em." Jimin nói lời cuối trong ngày rồi rời khỏi nhà, bởi anh biết nếu nán lại ở cùng em, Taehyung sẽ phát điên lên, chứng rối loạn lo âu của em sẽ trầm trọng hơn.

Em và anh, cả hai cũng cần khoảng không để tĩnh lại lòng mình.

Jimin vào quán rượu gần đó, uống không biết bao nhiêu ly rượu mạnh, nhưng anh càng uống lại càng không say, ngược lại còn tỉnh táo vô cùng. Jimin nhớ lại những chuyện mà bản thân bày ra, nhằm khiến em phụ thuộc vào mỗi anh, vậy mà chỉ vì một phút xốc nổi lớn tiếng với bố mẹ của em, tất cả đã tiêu tan hết.

Không phải, mấu chốt chính là cái tên Han Jisung có cái mồm thối nát ấy, anh nghĩ đến tên đó liền trở nên thịnh nộ, tay bóp mạnh ly thủy tinh rồi đập mạnh xuống bàn, những mảnh li ti đâm vào da thịt anh, máu chảy thành dòng ướt cả tay áo sơ mi được xắn lên ngay ngắn tại khuỷu tay.

...

"Alo, ai thế ạ?"

"Cho hỏi cậu là người nhà của Park Jimin đúng không?"

"Vâng ạ."

"Cậu Park Jihyun, phiền cậu đến chung cư Sunrise một chuyến, người nhà của cậu say xỉn đứng quậy trước chung cư khiến nhiều người than phiền rất nhiều."

Jihyun chau mày, cậu ta đập trán tự hỏi rốt cuộc anh trai của cậu lại bị cái quái gì nữa? Cậu khoác vội chiếc áo khoác, miệng gấp gáp vâng vâng rồi nhanh chóng đến "hiện trường".

"Lại làm sao nữa? Máu me từ đâu mà ra đây?!"

Jimin được cậu đỡ vào nhà, anh nằm trên ghế sofa mà lẩm bẩm mấy từ ngữ chửi rủa, Jihyun chỉ biết mơ hồ sự việc, rằng anh trai mình đến chung cư kiên quyết muốn gặp Ham Jisung nào đó, tên kia không xuống gặp mặt anh nên Park Jimin này muốn xông vào chung cư người ta.

Jihyun ngồi bệt xuống đất, cặm cụi gắp mấy mảnh thủy tinh nhỏ ra khỏi tay Jimin, cậu không biết tại sao anh lại mất trí đến vậy, bàn tay của biên tập viên cần phải lành lặn để đánh máy, viết chữ,... thế mà Jimin giờ đây như một tên điên.

Cậu trầm mặc, nếu nói về độ điên của anh, thì chỉ có một người khiến Jimin trở nên không có não, chính là nhà văn trẻ kia.

"Anh cãi nhau với Kim Taehyung à?"

"Tao không muốn mất em ấy, tao yêu em ấy lắm."

"Thì...?"

"Tao sẽ không để em ấy phẫu thuật mắt, như thế em ấy mới ở bên cạnh tao."

"Cái gì?!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #minv