Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Paris - không trọn vẹn

Máy bay vút lên tầng mây mỏng, Hàn Quốc dần mờ ảo, đến khi Min Yoongi chẳng thể thấy được nữa. Cậu khép nhẹ mi, vết thương trong lòng vẫn âm ỉ đau, từng phút từng giây đều đang nuốt trọn tâm hồn của cậu thiếu niên trẻ.

"Anh đi vệ sinh một lát."

Jung Hoseok nói xong liền rời đi, chẳng để ý cậu có nghe hay không.

"Alo, Taehyung..."

Kim Taehyung sau khi nhận được cuộc gọi của Jung Hoseok liền đặt vé máy bay đến Paris.

Chào đón Min Yoongi và Jung Hoseok là một Paris mùa thu đầy nắng. Dù chỉ mới đến đây được vài ba lần, cậu lại cảm thấy nơi này rất thân quen, giống như đã ở đây rất lâu rồi vậy.

"Em muốn đi dạo một chút, phiền anh mang đồ về khách sạn giúp em nhé!"

"Không cần khách sáo như vậy, em phải cẩn thận đó."

Min Yoongi mỉm cười gật đầu. Cậu bước trên đường phố Paris phủ đầy lá phong vàng. Thủ đô Paris thường ngày đều rất đông đúc nhộn nhịp, nhưng mỗi dịp thu về đều sẽ yên bình đến lạ. Không còn cái nhịp sống vồn vã, dưới những tán cây đang thay lá, người ta nhẹ nhàng bước đi, tĩnh lặng và thoải mái. 

Cậu đi dọc theo bờ sông Seine, nước sông trong vắt một màu xanh, hình ảnh những tán cây in bóng trên mặt nước mang lại cảm giác nhẹ nhàng biết bao. Nhưng với những trái tim đang vụn vỡ, cảnh vật hữu tình ra sao cũng không thể nào thay thế nỗi đau trong lòng, mọi thứ trong mắt đều trở nên bi thương.

"Sorry! Are you okay?" Min Yoongi vừa đụng trúng một người.

Cô gái hất mái tóc, lịch sự mỉm cười với cậu.

"I'm fine."

 Min Yoongi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đằng sau mái tóc, có chút ngạc nhiên.

"Ryeo Seo Yeong?"
.
.
.
.

Hai người ngồi trên ghế đá của một công viên gần đó. Ryeo Seo Yeong đưa cho Min Yoongi một cốc espresso, cô cũng giữ lấy một cốc.

"Cảm ơn cậu."

Min Yoongi quan sát cô gái đồng niên, gần nửa năm không gặp cô đã thay đổi rất nhiều. Ryeo Seo Yeong bây giờ nhã nhặn hơn, xinh đẹp hơn, mang dáng vẻ thanh thuần của một thiếu nữ hai mươi tuổi vô tư vô ưu.

"Có vẻ thời gian qua cậu sống rất tốt."

Ryeo Seo Yeong cong khóe môi, đôi bàn tay trắng thon mân mê cốc espresso.

"Phải, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không phải ngày ngày ghen tị, ganh ghét với cậu. Quyết định hôm đó quả là đúng đắn."

Thật tâm Min Yoongi cảm thấy vui cho cô. Hai người bây giờ có thể thoải mái ngồi cùng nhau tâm sự đôi ba chuyện, cậu cảm thấy thế này thật tốt.

Nếu cậu không biết sự thật, thì cũng sẽ thật tốt...

"Taehyung không đi cùng cậu sao?" Ryeo Seo Yeong uống một ngụm cà phê, quay sang hỏi cậu.

"Không có." Min Yoongi cười nhạt.

"Hai người đã xảy ra chuyện gì ư?"

Cậu không vội trả lời, nhấm nháp vị đắng của cốc cà phê. Espresso nguyên chất đậm vị, len lỏi qua từng ngóc ngách trong khoang miệng, đầu lưỡi cảm nhận được chút vị ngọt, liền muốn uống thêm nữa. Min Yoongi đột nhiên nhận ra, tình yêu vốn dĩ giống như espresso, là đắng ngắt pha chút ngọt ngào. Con người ta nếm được chút ngọt ngào liền ham muốn nhiều hơn nữa, bỏ quên mất vị đắng nguyên thuần của chúng. Đến khi nhận ra điều đó, cũng đã trầm luân quá sâu rồi.

"Chúng tôi có mâu thuẫn, rất khó nói."

Thấy Min Yoongi không có ý muốn kể, Ryeo Seo Yeong cũng biết điều không gượng ép.

"Thật ra tình yêu rất phức tạp, một khi cậu bước vào rồi liền không có lối thoát."

"Cậu nói như thể cậu đã trải qua rất nhiều mối tình vậy."

Cô cười lớn, giọng nói có chút buồn thảm.

"Trước nay trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người, mặc dù chưa từng yêu đương cùng người ấy, nhưng tôi cũng đã nếm trải đủ đau khổ rồi."

Min Yoongi đưa mắt nhìn xa xăm, nơi những cây phong đang dần thay áo mới, một màu vàng êm dịu, và... cậu thấy bóng dáng Kim Taehyung...

"Tôi thực sự ngưỡng mộ cậu, Seo Yeong. Cậu có can đảm rời xa anh ấy, tôi thì không..."

"Còn tôi lại ganh tị với cậu. Cậu có được tình yêu của anh ấy, tôi thì muôn đời cũng chẳng chiếm được một vị trí trong tim anh."

Hai người cứ thế nói ra nỗi lòng mình trong vô thức. Hiện tại có lẽ chẳng ai quan tâm đến mức độ thân thiết, chỉ là cần một người lắng nghe.

"Seo Yeong, hiện giờ tôi đang đau lòng, rất đau..."

Ryeo Seo Yeong đặt tay lên vai cậu như một lời an ủi. Min Yoongi nhìn cánh tay kia, cười khẩy tự giễu bản thân. Cậu rất mong ai đó hãy kéo cậu ra khỏi nỗi đau này, cậu không thể chịu được nữa...

Min Yoongi, sinh viên năm ba khoa Y Dược, thành tích mỗi năm đều nằm trong top đầu lớp, cứu được người khác, lại không cứu được chính mình.
.
.
.
.

Kim Taehyung đáp xuống sân bay, đi đến địa chỉ mà Jung Hoseok gửi cho, là khách sạn mà lần trước cả ba đã ở.

Hắn đứng trước cửa khách sạn, không hiểu sao lại có chút bồi hồi. Vài tháng trước còn hạnh phúc tới vậy, giờ đây lại thê lương đến thế này...

Kim Taehyung gõ gõ cửa phòng. Jung Hoseok nhanh chóng mở cửa.

"Yoongi đâu?" Đây là câu hỏi đầu tiên của hắn khi gặp cậu bạn thân.

"Em ấy bảo rằng muốn đi dạo, nhờ mình mang đồ đến đây giúp."

"Đi bao lâu rồi?" Kim Taehyung đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

"Khoảng hơn một tiếng."

"Cái gì?"

Jung Hoseok dường như cũng nhận thức được điều không đúng. Vẻ mặt có chút căng thẳng nhìn Kim Taehyung.

Điện thoại trong túi đúng lúc đó liền đổ chuông. Hắn và anh nhìn nhau, quả nhiên không sai.

"Xin chào, ngài Kim." Đầu dây bên kia là giọng nói với thái độ ngả ngớn.

"Min Yoongi đang ở đâu?" Kim Taehyung không lòng vòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Nào nào, bình tĩnh đã. Bọn tao đang giữ hai người, ngài Kim đây muốn cứu ai?"

"Min Yoongi!" Hắn không cần thời gian suy nghĩ, mặc kệ kẻ còn lại là ai, người hắn muốn cứu chỉ có Min Yoongi.

"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, địa điểm?"

"Không không, tiền tao đây không thiếu." Gã ta rít từng từ qua kẽ răng. "Cái tao muốn là mạng của mày!"

Kim Taehyung nghiến răng, khuôn mặt thập phần khó coi.

"Mau nói địa điểm."

"Ngài Kim đừng nóng, mày chỉ được đến một mình thôi đấy nhé. Nếu không tao chẳng biết tao sẽ làm gì với người mà mày muốn cứu đâu. À, tao nghĩ nếu mày thấy người còn lại, chưa chắc mày còn muốn cứu Min Yoongi."

"Có thể thôi lằng nhằng không?"
.
.
.
.

Kim Taehyung một mình đến điểm hẹn. Nơi đây là một căn nhà cũ kĩ nằm sâu trong lòng Paris.

Min Yoongi lờ mờ tỉnh dậy sau cơn chấn động. Đầu cậu đau nhức, có vẻ cậu đã bị đập vào đầu dẫn đến ngất xỉu. Tay chân của cậu bị trói chặt, mắt cũng bị che đi bởi một cái khăn màu đen.

Cậu nghe thấy bên cạnh có tiếng rên khe khẽ.

"Seo Yeong?"

"Yoongi?"

Ryeo Seo Yeong xoay loạn xạ, mong tìm được đến chỗ Min Yoongi.

Lúc nãy hai người đang nói chuyện, đột nhiên bị đập mạnh vào đầu. Khi tỉnh dậy đã thấy bản thân trong tình trạng thế này.

"Yoongi, cậu ở đâu?"

Min Yoongi chủ động lần mò nhích đến gần Ryeo Seo Yeong, cậu trấn an cô nàng.

"Đừng kích động."

Cậu biết trong tình huống này chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách. Kim Taehyung không ở bên, cậu phải tìm cách thoát thân, không thể mềm mỏng yếu đuối như lúc bên cạnh hắn.

"Ái chà chà, tỉnh rồi sao?"

Min Yoongi ngỡ ngàng, giọng nói này rất quen thuộc, là giọng nói cậu đã nghe suốt ba năm nay.

"Won Soo Jae?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #taegi