Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Tiền Côn tỉnh dậy trong căn phòng trắng nồng mùi thuốc khử trùng, hắn dùng sức ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh. Không có lấy một người, đúng rồi đây là phòng đơn mà hắn đang chờ đợi điều gì chứ? Đã sớm qua cái tuổi thành niên được ba mẹ chăm sóc nâng niu trong vòng tay, tự kiếm sống bằng đôi tay ngày trước chỉ toàn cầm bút nay chỉ toàn là vết chai sạn. Số lần hắn lao lực đến mức nhập viện nhiều không đếm xuể, cứ đi ra đi vào bệnh viện, trạm y tế mãi thành quen. Chẳng qua lần này có chút khác biệt những lần trước khi tỉnh dậy liền gấp rút làm mấy cái thủ tục xuất viện cần thiết nhưng lần này đâu đó trong lòng hắn lại mong chờ sự xuất hiện của người đó. Chắc em còn bận lắm! Nhìn ngày giờ hiển thị trên điện thoại hắn nhận ra bản thân đã ngủ mất một ngày một đêm mà chẳng có sự chất vấn hay hỏi han nào. Thất vọng, đau lòng điều có đủ lại chẳng thể nào bộc phát, nhìn xem từ đầu tới cuối họ là loại quan hệ gì. Bạn bè không phải, người yêu lại càng không mối quan hệ mập mờ khiến những cảm xúc đôi khi phải nén lại vì hai chữ "danh phận".

Trên chiếc bàn bên cạnh có cặp lồng thức ăn chắc là do gã bạn thân của hắn chuẩn bị, gã đó tuy bề ngoài nhìn có vẻ giống những tên thư sinh mọt sách vô dụng nhưng thực chất mọi thứ gã đều rất giỏi từ việc học tập, kinh doanh, nấu ăn. Mặc dù cái thời cả hai còn mài mông trên ghế nhà trường gã sống chết không chịu nấu cho hắn. Nhờ vài lần đột xuất đến chơi hắn vô tình thấy gã chuẩn bị thức ăn riêng cho một đứa nhỏ độ chừng bốn tuổi. Nhìn cái cách gã ân cần chăm từng miếng ăn, rót từng cốc nước, hắn mới vỡ lẽ hóa ra tiểu tổ tông mà gã thường hay nhắc tới là đứa nhỏ này. Bất quá tuổi tác có chút cách biệt khi đó hắn thường trêu rằng, gã cứ chăm đứa nhóc đó như con thì sớm muộn gì khi nó trưởng thành cũng sẽ mang về cho hắn một thằng con rể. Sau cùng hắn bị đứa nhỏ đó cắn một cái đau tận mấy ngày sau.
.
.
.

Dương Dương đi ra bãi xe leo lên một chiếc xe thể thao màu đỏ, nó có chút khó chịu vì sự phô trương của người này nhưng mà nó hết cách rồi. Ôm cặp mắt thâm quầng vì cả đêm mất ngủ nó tựa đầu ra sau ghế chậm rãi khép hờ mắt. Có điều người bên cạnh trước sau vẫn thế vẫn là một kẻ không đủ tinh tế để nhận ra đâu là thời điểm thích hợp để nói chuyện, đâu là lúc người ta cần yên tĩnh.

- Em có chỗ nào không ổn? Sao lại đến nơi này?

- Không phải việc của anh, bớt nói vài lời tập trung lái xe đi!

- Em muốn đi đâu?_ Người kia vẫn nhẹ giọng hỏi lại có lẽ anh ta không còn lạ gì với thái độ này.

- Nhà của anh.

Câu nói vừa thốt ra liền khiến người bên cạnh khựng lại không kiềm được quay sang nhìn nó.

- À tôi quên mất, tiểu tình nhân của anh vẫn còn ở đó đúng chứ? Dùng nhà mua bằng tiền của tốt vẫn tốt nhỉ, xem ra anh và cô ta đều giống nhau thích xài đồ bỏ đi của người khác! Đủ rồi chở tôi đến căn hộ ở cạnh trung tâm_ Sau những lời nói đầy tính sát thương Dương Dương mặc kệ người kia cảm nhận ra sao tiếp tục nhắm mắt ngủ

Người ngồi ghế lái vẫn im lặng không nói vì anh biết mọi sự cáu gắt của Dương Dương điều có lí do cả. Nếu như ngày đó không anh không sa ngã có lẽ bây giờ họ vẫn là một đôi. Nhưng cuộc sống chưa bao giờ cho phép hai từ "nếu như" hiện hữu tất cả chỉ là mơ ước viễn vông, nuối tiếc muốn đem quá khứ sửa lại.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Tầm chiều Dương Dương mới về nhà, nó biết giờ này chắc chắn người kia đã về nên cố ý mời Tiêu Nhạc vào nhà ăn cơm. Tuy với anh ta từ lâu đã không hề còn tình cảm, quan hệ hiện tại có chút khó nói không phải là người yêu nhưng lại luôn ở cạnh nhau. Điều này một phần cũng là đề xuất của Tiêu Nhạc anh ta muốn quay lại, vừa trùng hợp Dương Dương cần anh ta để báo thù. Suy cho cùng mục đích của Tiền Côn là tách nó ra khỏi Tiêu Nhạc vậy nó cứ làm trái lại, lúc đó yêu cầu không được hoàn thành chắc chắn ba nó sẽ trở mặt với hắn. Còn về Tiêu Nhạc nó đã sớm có sắp xếp đợi mọi chuyện kết thúc nó sẽ cắt đứt với anh ta, dù sao thì khoảng thời gian ở cạnh Tiêu Nhạc không phải chỉ riêng anh ta có lỗi mà nó cũng có. Từ ngày bắt đầu nó không hề dành cho anh ta chút tình cảm nào có thể nó yêu thích vỏ ngoài thư sinh và muốn trải nghiệm yêu đương cùng anh ta. Chỉ còn một thứ duy nhất cần phải giải quyết cấp bách....hồ sơ du học. Dương Dương quyết định sẽ du học Úc thay vì nước Đức theo sự sắp xếp của cha mẹ, nó không thể sống mãi dưới gọng kìm của họ nó cần thoát ra. Và đương nhiên nó cần một nơi không ai biết đến để chữa lành trái tim khô héo này.

- Vào nhà thôi_ Dương Dương lên tiếng đánh gãy sự chú ý của Tiêu Nhạc lên người mình.

Cả hai đi vào ngôi nhà sẽ rất nhanh nổ ra một trận chiến bên trong.

- Mừng em về n- nhà_ Câu nói của Tiền Côn không thể hoàn chỉnh nổi khi hắn thấy người đi bên cạnh Dương Dương.

- Dương Dương đây là?_ Hắn thầm cầu nguyện làm ơn đừng như hắn nghĩ, làm ơn.

- Là bạn trai tôi!

Một câu nói khẳng định được thốt ra liền đem nửa phần linh hồn Tiền Côn vứt đi. Tim hắn đập lệch vài nhịp, ở giữa lòng ngực tựa như có thứ gì đó mắc nghẹn khiến hắn không thể thốt ra bất kì lời nào. Giờ hắn ứng xử thế nào mới phải trong trường hợp này cậu ta vẫn là bạn của Dương Dương, hắn không thể bất nhã đuổi người. Càng chẳng đủ sức chịu đựng để mời vào bàn dùng bữa.

- Em có chút đói, anh ở lại cùng dùng bữa cùng em được không?_ Như hiểu sự khó xử của Tiền Côn, Dương Dương bắt lấy cơ hội lên tiếng trực tiếp đưa cả hai người đàn ông còn lại vào thế tiến thoái lưỡng nan.

- Cái này...

Tiêu Nhạc dù rất vui khi được Dương mời ở lại, nhưng hắn không mù tới mức không thấy tình huống khó xử trước mắt, ba người cùng nhau ngồi trên một bàn ăn chưa nói đến cơm nuốt không trôi, e là đến thở cũng không dám. Tiêu Nhạc có trông thấy người đàn ông trước mặt vài lần trên mấy cái tin tức tài chính, hơn nữa thời điểm hắn sớm hôm đưa trước Dương Dương ở trường một lúc liền dấy lên nhiều câu chuyện về hai người khiến anh cũng phải tò mò đi xem.

- Anh biết là em không thích bị từ chối mà.

Cả ba ngồi chung trên một chiếc bàn vậy mà một bên ý xuân nồng đượm, một bên chẳng buồn động đũa chỉ chăm chăm vào cặp đôi trước mặt. Tiền Côn quá ghen tuông để có thể nhìn ra cặp mắt sắc nhọn của Dương Dương mỗi lần Tiêu Nhạc định bỏ thức ăn vào bát của nó. Bản tính của Dương Dương là người ưa thích sạch sẽ nó thật lòng không chịu nỗi việc ai đó đưa thức ăn vào bát của mình bằng đũa hay vật dụng của riêng họ, kể cả cha mẹ, bạn bè cũng không được phép loại trừ lúc nó còn nhỏ thì không kể đến. Từng có một người duy nhất ngoại lệ, tiếc rằng bây giờ không còn nữa rồi.

Thay vì ngồi chứng kiến cảnh tượng vui vẻ của người khác, Tiền Côn diện đại một lí do để trốn về phòng. Nó không hề tỏ ra quan tâm đến mặc dù thấy bát cơm trắng vẫn còn nguyên trên bàn, người ta yêu nhau tất nhiên cần không gian riêng tư giữ hắn lại chỉ tổ làm kì đà cản mũi. Hắn dành cả buổi sáng để an ủi bản thân rằng tất cả mọi thứ diễn ra hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, rằng Dương Dương đủ tỉnh táo để không qua lại với người yêu cũ. Thất vọng cũ chưa thôi thất vọng mới liền đến, Dương Dương cư nhiên mời tên đó đến nhà của họ, ăn trên bàn ăn của họ, thưởng thức những món ăn hắn dùng cả tấm lòng để nấu. Nó có thể đánh hắn chửi hắn vì sao lại dùng cách này làm hắn trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ vốn dĩ được quy ước chỉ có hai người. Một năm qua đối với nó là gì? Hẳn chỉ là khoảng thời gian để nó trải nghiệm cảm giác chơi đùa với một tên đàn ông quá tuổi lại đi phải lòng một đứa trẻ?

Nhưng Dương Dương mà hắn yêu không phải người như thế, em là thiếu niên đơn thuần và trong sáng nhất hắn từng biết. Miễn không làm tổn thương mình mọi điều Dương Dương làm hắn đều có thể chấp nhận.

__________________________
#1 KunYang rồi!!!! Tung bông thôiiii🎉
Cảm ơn mn rất nhiều😚❤

Tiện thể có câu đố nhỏ: ai là ng nấu ăn cho chú🐻?

Cross_22xx

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com