Chap 34
Thông qua ô sổ nhỏ Dương Dương chán nản nhìn ra khung cảnh chim chóc, tán cây che khuất một bên cửa không khí yên bình quá đỗi khiến nó càng cảm thấy bí bách. Cửa chính bị chặn lại bởi vô số vệ sĩ, nó chẳng biết có bao nhiêu người vì từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ nửa bước chân nó cũng không được vượt khỏi cửa. Nói cách khác Dương Dương đang bị giam lỏng bởi chính cha mẹ của mình, ngày đầu tiên nó vẫn ôm hi vọng bản thân hoàn toàn dư sức thuyết phục hai vị phụ huynh để nó ra ngoài, sau ba ngày luôn nhận lại sự im lặng Dương Dương quyết định từ bỏ. Dự định sẽ tìm cách trốn khỏi đây nhưng đây là tầng 4, thân thể vốn không lành lặn cố chấp trèo xuống có khi lại trở thành phế nhân.
Ít ra ngoài sự bí bách làm bạn với phòng bệnh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài ba bức tường, chỗ này cũng được xem là nơi lí tưởng để tĩnh dưỡng không có sách vở, những áp lực bằng lời. Không bạn bè và không có cả Tiền Côn khiến Dương Dương nhớ lại khoảng thời gian ở Đức.
- Hai người định nhốt con ở đây đến bao giờ?
Một khoảng im lặng bao trùm, đây không phải là lần đầu nó đề cập đến đều này vô số lần nó mong được giải thoát khỏi nơi này. Lời nói vô lực tựa như phát ra chỉ để ngầm thừa nhận sự tồn tại của mình, biết rằng dù lặp đi lặp lại thêm cả nghìn lần mẹ vẫn nhất mực im lặng. Dương Dương có thông cảm cho bà khi bị kẹt giữa tình huống khó xử như thế nhưng nó cũng muốn để người nhớ rằng bản thân là một cá thể độc lập sớm qua rồi cái thời bám víu vào cha mẹ, nó có quyền quyết định cuộc sống của mình.
- Nếu con nghe lời, chúng ta cũng không làm đến mức này_ Người phụ nữ trong góc phòng đáp lời, bà luôn ở cạnh Dương Dương từ khi nó tỉnh dậy.
- Người có nhớ năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không? Có thể so với hai người con vẫn là đứa trẻ, con chấp nhận điều đó nhưng ở cái tuổi này những đứa trẻ khác đã có quyền tham dự vào cuộc đời của mình. Con không ép hai người phải theo ý con, thật lòng con chỉ muốn làm những điều trong khả năng của mình. Điều đó là quá khó sao mẹ?
Khóe mắt Dương Dương ngấn lệ khi nói ra phiền muộn bản thân cất giữ trong lòng những năm nay, nếu xét thực tế thì độ tuổi của nó chính xác đã vào giai đoạn trưởng thành còn trong cách nhìn của người lớn thì vẫn nó vẫn là một đứa nhóc trung học vắt mũi chưa sạch. Nói lớn không lớn nói nhỏ lại ngượng miệng, cái tuổi chênh vênh nhiều ngã rẽ buộc phải tập đương đầu với mọi thứ một mình. Nhưng nhị vị phụ huynh luôn bắt nó phải tuân theo mọi thứ họ đã đặt ra từ trước, gọi là hy vọng nó có thể tránh được họng kìm của xã hội nhưng lại vô tình ép nó trở thành con kiến hèn nhát bị phụ thuộc, chờ đợi miếng ăn dâng đến tận miệng.
- Con nghĩ việc một thân một mình đi du học ở đất nước xa xôi là điều dễ dàng sao? Chưa kể danh tiếng, năng lực đào tạo có đủ tốt không? Đó là còn chưa kể con đang có nền tảng về khoa học, tự nhiên lại đăng kí vào học viện âm nhạc.
- Ngay từ đầu con vốn không có thiên phú về khoa học là hai người ép con phải theo con đường này. Con chấp nhận chôn vùi ba năm ở cái ban chán ngắt đó cũng không muốn phật ý cha mẹ vậy tại sao chỉ một định hướng nhỏ nhoi của con hai người vẫn không đáp ứng?
- Ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con-
- Tốt cho con? Tốt cho con? Hai người có bao giờ đặt mình vào con để cảm nhận xem đều đó có thật sự tốt hay không? Áp đặt mọi thứ lên con, ngay cả chuyện tình cảm của con hai người cũng xen vào. Sắp đặt sẵn một Tiền Côn để lừa gạt tình cảm con đó là tốt cho con sao?_ Kìm nén bao lâu cuối cùng Dương Dương không chịu nổi nữa mà bộc phát.
- Con b- biết...?
Tay chân bà trở nên mền nhũn khi nghe chuyện đó phát ra từ miệng con trai mình, mỗi một bước bà đi dù có đạp lên bao nhiêu người bà cũng chưa từng mong con trai bà biết. Huống hồ việc này trực tiếp tổn thương đến Dương Dương, tuy chủ ý không phải do bà nhưng bà lại nhắm mắt làm ngơ chính lqf tiếp tay cho chồng thì cũng xem như đồng phạm. Tự tay hủy đi tình yêu của đứa con mình sinh ra có mấy ai chấp nhận, lời yêu thương bà chưa từng nói nhưng trong tâm bà con trai luôn là bảo vật trân quý đời bà. Thực chất cả bà và chồng đã bớt phần nào ác cảm với Tiền Côn khi thấy hắn không kể ngày đêm túc trực bên ngoài phòng bệnh của Dương Dương, ban đầu vốn đã định sẽ tìm cách sắp xếp cho hai đứa gặp nhau. Nào ngờ chồng bà vào phòng Dương Dương phát hiện thủ tục du học liền nổi trận lôi đình, ai không biết đất nước xa xôi Dương Dương dự tính du học chính là nơi đào tạo đội ngũ nhân viên thực lực của tập đoàn Zhen Liu. Ông ấy đinh ninh hai người muốn trốn ra nước ngoài cùng nhau, nghĩ đến đứa con độc nhất bị lừa rời bỏ gia đình chạy theo tiếng gọi tình yêu. Giận càng thêm giận ông lập tức ra lệnh cấm túc con trai đến khi xuất viện, tuyệt đối không để Dương Dương và Tiền Côn gặp nhau cho tới lúc nó an toàn đáp xuống nước Đức.
- Mẹ ra ngoài đi, con cần không gian riêng_ Dương Dương quay đầu về phía cửa sổ nhắm chặt mi mắt cố ngăn những giọt nước mắt chảy xuống.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Vào thăm bạn thân mà khó ghê_ Đông Hách đứng trước mặt Dương Dương hai tay chỉnh đống lại quần áo vừa bị bảo vệ kéo vài lần kiểm tra.
Nhân lúc đi lấy bảng điểm Đông Hách tiện đường ghé qua thăm bệnh, vốn định sẽ đợi đến lúc Dương Dương xuất viện cốt để tránh mặt nhị vị phụ huynh của bạn thân. Cũng không phải ghét nhau, chẳng qua nếu gặp mặt hơi bất tiện tính tình cậu quá phóng khoáng đôi khi có hơi tùy tiện trong mắt người lớn khó gây thiện cảm huống hồ hai bác Lưu là người nghiêm khắc, Đông Hách sợ mình vạ miệng tốt nhất vẫn là hạn chế gặp.
- Đám vệ sĩ đó làm khó mày sao?_ Dương Dương thuận miệng hỏi không thấy làm lạ vì cậu từng chứng kiến cảnh vệ sĩ chặn bác sĩ khi người ta đó quên mang bảng tên.
- Khám xét kĩ càng, tao tưởng chút nữa họ sẽ yêu cầu tao cởi cả áo trong để kiểm tra_ Đông Hách nhìn vẻ mặt không có sức sống của Dương Dương, vô tri đùa một câu gỡ gạc lại bầu không khí.
- Không biết có nên nói việc này cho mày không...
- Thôi thì đừng nói
Mặt Đông Hách đen như than, bản thân còn đang cố lựa lời để tránh nó buồn càng thêm buồn vậy mà con người vừa qua cửa từ còn có sức vặn lại người khác cơ đấy.
- Tao gặp 'chú đường' của mày bên ngoài, có vẻ bị vệ sĩ cản không cho vào nên cứ ngồi ở đó.
- Tao không muốn gặp người đó càng không muốn ở lại đây...
Dương Dương thoáng ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tiền Côn nhưng cũng nhanh lắng xuống, giờ họ đâu còn là gì của nhau lời cũng đã nói hết. Chính Tiền Côn lừa dối nó và chính nó đẩy hắn ra xa, vải rách có thể vá còn vải mục chỉ có thể cam chịu số phận vứt bỏ. Mà dù có cố gắng chắp vá thì tại nơi ấy vẫn hiện hữu một vết sẹo xấu xí, bất chấp ở cạnh nhau khi trong tim luôn tồn tại một cái gai sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương đối phương. Như bây giờ vẫn an toàn hơn!
- Nếu mày muốn như vậy thì tao sẽ sắp xếp cùng mày bỏ trốn!
- Trốn đi đâu?_ Nhìn bộ dạng quyết tâm của Đông Hách, nó không nỡ phá hỏng đành hùa theo.
- Đến nơi nào có thể chữa lành vết thương của chúng ta_ Đông Hách đầy hào hứng với dự tính của mình.
- Có thể sao?_ Câu nói này vừa là hỏi Đông Hách vừa để hỏi chính mình, liệu cậu có thể thoát khỏi gọng kìm này không?
- Tất nhiên! Chỉ cần mày tin tưởng tao, mọi việc cứ để tao lo.
Đông Hách ra về sau câu nói đó, không ai biết trong đầu cậu đang suy tính điều gì chỉ biết lời cậu nói chắc chắn không phải để bông đùa.
__________________________
Cross_22xx
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com