Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Kể từ hôm đó, công ty bố trí thêm một quản lí đặc biệt theo sát hai người, với nhiệm vụ chính là đảm bảo hai người không thể có khoảng thời gian riêng tư.

Mỗi buổi tập, mỗi buổi họp, quản lí luôn đứng gần, theo dõi từng cử chỉ, từng ánh nhìn. Ngay cả khi Heeseung và Sunoo cố gắng trò chuyện hay trao đổi ánh mắt, quản lí đều lập tức xuất hiện, khiến mọi thứ trở nên căng thẳng.

Các thành viên khác trong nhóm nhanh chóng nhận ra sự bất thường.

"Có vẻ công ty đang giám sát hai người đó sát sao hơn hẳn," – Jay thì thầm với Jungwon.

"Ừ... không khí khác hẳn rồi," – Jake nói, ánh mắt tò mò nhìn hai người.

Trong những buổi tập sau khi quản lí mới xuất hiện, Sunoo luôn tìm cách trao những ánh mắt dịu dàng với Heeseung, như muốn gửi gắm một lời hỏi han, một sự quan tâm nhỏ.

Nhưng Heeseung luôn lảng tránh. Khi Sunoo nhìn, anh thường quay đi, mỉm cười gượng gạo, hoặc cúi đầu vào nhịp bước của mình. Tim anh đau nhói mỗi lần ánh mắt Sunoo chạm vào, nhưng anh biết mình phải giữ khoảng cách.

Sunoo không từ bỏ. Cậu cố tình đứng gần Heeseung trong đội hình, trao những cái nhìn trộm, đôi khi khẽ mỉm cười, hy vọng anh sẽ đáp lại. Nhưng anh vẫn phớt lờ, cố gắng giữ vẻ bình thản.

Mỗi lần như vậy, Sunoo cảm nhận được sự đau đớn tiềm ẩn trong ánh mắt anh, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc âm thầm quan tâm từ xa.

Còn Heeseung, dù trái tim anh rối bời, nỗi nhớ và khao khát gần gũi Sunoo càng dâng trào, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng bất cứ hành động nào cũng có thể phá hủy mọi thứ.

Khoảng cách giữa họ giờ không chỉ là vật lý, mà còn là ranh giới vô hình do trách nhiệm, áp lực công ty và cả sự thao túng của gia đình tạo nên. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ nhỏ giờ trở thành một cuộc đấu tranh nội tâm không hồi kết.

----

Một buổi tối sau tập luyện, Sunoo thấy Heeseung mệt mỏi hơn bình thường, mắt thâm quầng và vai gập xuống một cách khác thường. Dù biết quản lí luôn theo sát, Sunoo vẫn muốn làm gì đó.

Cậu nhẹ nhàng đưa cho anh một chai nước, giọng nhỏ:

"Anh uống đi... chắc hôm nay mệt lắm nhỉ?"

Heeseung nhận chai nước, cố mỉm cười, nhưng ánh mắt lảng sang hướng khác. Trong lòng anh, tim như bị bóp nghẹt. Anh muốn dang tay ôm lấy cậu, muốn nói rằng anh không sao, nhưng anh chỉ gật nhẹ rồi quay đi, cố giữ vẻ bình thường.

Sunoo không bỏ cuộc. Cậu chạm nhẹ vào tay anh trong khoảnh khắc đưa chai nước, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng, như muốn truyền một chút sức mạnh và sự quan tâm. Nhưng Heeseung rụt tay lại, cúi mặt xuống, cắn môi để không bật khóc.

Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ vài giây, nhưng với họ, nó chứa đựng cả một biển cảm xúc: sự quan tâm âm thầm của Sunoo, nỗi đau giấu kín và đấu tranh nội tâm của Heeseung, cùng với khoảng cách vô hình do áp lực từ công ty, quản lí và gia đình tạo nên.

Sunoo lặng lẽ đứng cạnh, không nói gì thêm, chỉ hy vọng anh sẽ hiểu được thông điệp nhỏ bé trong hành động ấy.

Còn Heeseung, dù cố tỏ ra bình thản, trong tim anh là một cơn bão cảm xúc: vừa nhớ Sunoo, vừa sợ hãi, vừa đau đớn vì phải giữ khoảng cách.

Những ngày sau, Sunoo không còn nụ cười rạng rỡ như trước. Cậu vẫn tham gia các buổi tập, vẫn đứng trên sân khấu, vẫn đáp trả những lời trêu chọc của các thành viên bằng nụ cười nhẹ, nhưng sâu trong lòng, trái tim Sunoo như tan vỡ.

Các thành viên trong nhóm cố gắng trêu cậu, kể chuyện vui, trêu chọc để cậu cười, nhưng cậu chỉ mỉm cười hờ hững, ánh mắt thoáng buồn, như mang theo cả một biển cảm xúc mà không thể nói ra.

Mỗi lần nhìn Heeseung từ xa, cậu cảm thấy hụt hẫng, một nỗi cô đơn dày vò. Cậu muốn chạy đến bên anh, muốn được nắm tay, được gần gũi, nhưng áp lực từ công ty, quản lí và những lời cảnh cáo vẫn luôn hiện hữu.

Thỉnh thoảng, khi đứng một mình, Sunoo buông tay, hít sâu và nhắm mắt lại. Trái tim cậu đau nhói, tự nhủ rằng mình vẫn phải kiềm chế, vẫn phải giả vờ bình thường, nhưng bên trong, mọi thứ như sụp đổ.

Dù vậy, Sunoo vẫn cố gắng tỏa sáng trên sân khấu, vẫn cố gắng làm những điều mà Heeseung và nhóm cần. Chỉ có những khoảnh khắc lặng lẽ, khi không ai để ý, cậu mới cho phép bản thân thở dài, để cảm nhận nỗi cô đơn và mất mát mà mình đang mang trong lòng.

Sunoo ngày càng căng thẳng, áp lực từ công ty, quản lí và khoảng cách với Heeseung khiến cậu rơi vào trạng thái stress. Để xoa dịu bản thân, cậu ăn nhiều hơn trước, dẫn đến việc cân nặng tăng lên rõ rệt.

Ngay lập tức, antifan trên mạng xã hội không bỏ lỡ cơ hội. Hàng loạt bình luận tiêu cực xuất hiện:

"Nhìn Sunoo mập lên vậy, không còn đẹp như trước nữa."

"Cậu ấy là lỗ hổng trong nhóm rồi, ảnh hưởng hình ảnh chung."

"Thật sự không hiểu công ty nghĩ gì khi để Sunoo debut."

Sunoo đọc từng bình luận, tim đau nhói, cảm giác như bị chĩa mũi dùi vào từng tế bào trong cơ thể. Cậu muốn khóc, muốn bỏ chạy, nhưng vẫn phải mỉm cười trước nhóm, phải đứng trên sân khấu, và phải giả vờ bình thường.

Mỗi bữa ăn, mỗi cân nặng tăng lên, Sunoo lại cảm thấy áp lực nặng nề hơn, tự trách bản thân vì không đủ mạnh mẽ để chịu đựng những ánh mắt soi mói và lời lẽ cay nghiệt từ bên ngoài.

Dù vậy, trong sâu thẳm, Sunoo vẫn âm thầm nghĩ về Heeseung — muốn được an ủi, muốn được gần, nhưng biết rằng mọi hành động cũng có thể tạo ra rắc rối. Trái tim cậu vừa khao khát, vừa đau đớn, và cảm giác cô đơn ngày càng chất chồng.

Heeseung để ý sự khác biệt ngay từ những buổi tập gần đây. Sunoo không còn nụ cười tươi như trước, ánh mắt lặng lẽ và đôi khi thoáng buồn. Thêm vào đó, cơ thể Sunoo có phần thay đổi rõ rệt khiến anh vừa lo lắng vừa đau lòng.

Trong sâu thẳm, anh muốn chạy đến bên cậu, an ủi, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn. Muốn ôm lấy cậu, muốn nói "Không sao đâu, anh ở đây mà." Nhưng lý trí và áp lực từ công ty, gia đình, và lời dặn giữ khoảng cách vẫn luôn vang trong đầu.

Mỗi lần cậu nhìn anh với ánh mắt ngập tràn mong chờ một sự quan tâm, anh lại phải lảng tránh, giả vờ bình thường. Tim anh như bị xé ra làm đôi: một phần muốn tiến tới, một phần phải kiềm chế để bảo vệ Sunoo và sự nghiệp của cả hai.

Heeseung cảm nhận rõ nỗi cô đơn và áp lực mà Sunoo đang chịu đựng, nhưng tất cả những gì anh có thể làm chỉ là đứng gần, giữ khoảng cách an toàn và nhìn cậu từ xa, thầm hy vọng rằng cậu sẽ mạnh mẽ vượt qua.

Khoảng cách giữa họ giờ không còn chỉ là luật lệ, mà là một nỗi đau âm thầm, nơi cả hai đều khao khát sự gần gũi nhưng không thể hiện ra. Mỗi ánh mắt, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều như nhói vào tim anh, nhắc nhở rằng trái tim và lý trí đang đấu tranh dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com