Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

Sunghoon và Sunoo ngày càng thân thiết. Trong các trò chơi nhóm, Sunghoon luôn chú ý tới cảm xúc của Sunoo, nhường nhịn, chủ động hít đất nhiều hơn khi đội của họ bị phạt, khen Sunoo đáng yêu và tinh tế trong từng cử chỉ. Sunghoon còn nhớ rõ sở thích của Sunoo, thường mua kem, sữa chua và cả mintchoco – món cậu yêu thích – để tặng cậu.

Sunoo dần dần cũng dành nhiều ánh mắt hơn cho Sunghoon, nụ cười của cậu thường hướng về anh, khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên thân mật và rõ rệt.

Heeseung đứng từ xa quan sát, trái tim như bị bóp nghẹt từng nhịp. Cảm giác ghen tị dâng trào đến mức nghẹt thở. Mỗi ánh mắt Sunoo trao Sunghoon, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ quan tâm đều như dao cứa vào tim anh.

Trong lòng anh, một suy nghĩ lặp đi lặp lại: "Đáng lẽ phải là mình... phải là mình mới được ở bên em ấy, chứ không phải là Sunghoon." Nhưng anh biết mình không thể hiện ra, không thể phá vỡ ranh giới nghiêm ngặt và vẫn phải đứng im, âm thầm quan sát, chịu đựng nỗi đau mà trái tim tự tạo ra.

Khoảng cách giữa họ càng rõ, sự gắn kết giữa Sunoo và Sunghoon càng sâu và Heeseung chỉ còn lại cảm giác vừa đau đớn, vừa khao khát, vừa bất lực trong việc giữ trái tim cho riêng mình.

Thời gian gần đây, Heeseung bắt đầu mất ngủ. Những đêm dài trằn trọc, mắt thâm quầng, anh không thể nhắm mắt dù cơ thể đã kiệt sức. Mỗi lần nhắm mắt, những hình ảnh về Sunoo lại hiện lên, trái tim đau nhói, nỗi nhớ và khao khát khiến anh không thể tĩnh tâm.

Nhận thấy tình trạng nghiêm trọng, công ty quyết định can thiệp. Họ liên hệ bác sĩ tâm lý để kiểm tra và khuyên Heeseung về nhà nghỉ ngơi, tránh bị áp lực từ lịch trình dày đặc.

Gia đình Heeseung nhận thấy sự bất thường trong tâm lý con mình. Mẹ và anh trai lo lắng, từng bước nhẹ nhàng quan sát và trò chuyện với anh, cố gắng tìm hiểu lý do. Dẫu anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, ánh mắt xa xăm và những cử chỉ bồn chồn cho thấy anh đang chịu đựng áp lực lớn.

Những ngày ở nhà nghỉ ngơi, Heeseung vừa muốn tĩnh lặng để hồi phục, vừa đấu tranh với chính cảm xúc của bản thân: nhớ Sunoo, lo lắng cho Sunoo, nhưng không thể hành động hay bày tỏ. Trái tim anh như bị kéo giãn, vừa mệt mỏi vừa trống rỗng, và từng phút giây đều là một cuộc chiến nội tâm không hồi kết.

Một buổi tối, Heeseung ngồi lặng trong phòng, ánh đèn vàng hắt nhẹ vào khuôn mặt mệt mỏi. Mẹ bước vào, giọng dịu dàng nhưng lo lắng:

"Con à... mẹ thấy con mệt mỏi quá. Chúng ta nói chuyện được không?"

Heeseung không đáp, chỉ nhìn xuống bàn, đôi vai run nhẹ. Sự lạnh nhạt của anh khiến mẹ đau lòng, nước mắt lăn dài trên má.

Mẹ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm tay anh, giọng run rẩy:

"Mẹ chỉ muốn con bình yên, con à... mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi."

Heeseung cuối cùng cũng không kìm được, giọng nghẹn ngào:

"Mẹ à... trái tim con... suốt mấy năm qua, lúc nào cũng cảm thấy đau đớn. Mỗi ngày... mỗi phút... mỗi giây, con đều phải che giấu nỗi đau ấy..."

Mẹ ôm chầm lấy anh, cùng bật khóc. Heeseung tựa đầu vào vai mẹ, những giọt nước mắt trộn lẫn với tiếng thổn thức, tất cả cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng vỡ òa.

Ngồi bên cạnh, mẹ nhìn con trai mình, lòng vừa đau vừa hối hận. Bà ôm Heeseung thật chặt, giọng run run:

"Mẹ... mẹ không ngờ con thực sự có tình cảm với Sunoo... Mẹ... năm xưa mẹ đã cố tách con ra, nghĩ rằng con chỉ nhất thời, mà không hiểu trái tim con..."

Heeseung dựa vào vai mẹ, lặng im, từng cơn thổn thức nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Mẹ anh thở dài, mắt ầng ậc nước:

"Mẹ thấy con đau lòng, mẹ thấy con chịu đựng quá nhiều... Mẹ hối hận vì đã không hiểu con, vì đã đặt lý trí và nỗi sợ hãi lên trên trái tim con."

Heeseung khẽ mím môi, nước mắt vẫn rơi, nhưng trong lòng cảm nhận được sự thấu hiểu và yêu thương từ mẹ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh không còn phải chịu đựng cảm xúc một mình.

Khoảnh khắc ấy, nỗi đau vẫn hiện hữu, nhưng ít ra anh cảm thấy có gia đình bên cạnh, thấu hiểu và chia sẻ. Mẹ cũng thầm hứa sẽ không bao giờ bắt con trai che giấu cảm xúc nữa và sẽ luôn ở bên để bảo vệ anh, dù mọi chuyện có ra sao.

~~~ Mẹ à... trái tim con... suốt mấy năm qua, lúc nào cũng cảm thấy đau đớn. ~~~~~ huhuhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com