34. Nên khóc hay nên cười?
Gun Atp đi đi lại lại trong sân, không biết là đi đâu, cũng không biết làm gì. Cậu ngơ ngác nhìn vào khoảng không vô định. Xung quanh cậu không hề yên tĩnh chút nào, người thì gào khóc người thì cười rôm rả, người thì chạy nhảy lung tung... Mà cậu lại không hề để tâm đến.
~~~~~~~
Tay đang ngồi xem ba Gun đánh cờ với ba mình ở phòng khách. Ở bếp là mẹ của anh cùng với bà đang làm đồ ăn trưa. Không khí khá là vui vẻ, chỉ là thiếu đi một người. Ba năm trước khi Gun bỏ đi được một vài tháng thì ba mẹ anh và ba Gun từ Mỹ trở về Thái Lan, đáng lẽ ra lúc đó phải là cảnh gia đình đoàn tụ chứ không phải như bây giờ. Sau khi biết việc ba Gun đã rất shock, ông vô cùng hối hận vì đã không ở bên cạnh con mình nhiều hơn, ông vẫn luôn nhớ tới con mình chỉ là giấu ở trong lòng không nói ra.
Còn bà nội thì Tay biết bà cũng buồn chỉ là bà cố tỏ ra bình thường. Bà cố chấp phủ nhận bản thân mình rằng lo lắng cho cậu.
Còn bảo mẫu Jennie người luôn thân thiết và chăm sóc cho cậu cũng nghỉ làm rồi, Jennie nói khi nào tìm được Gun thì chị sẽ quay trở lại.
Tay cũng nhớ cậu nhiều lắm, nhớ giọng nói đáng yêu của cậu hỏi anh cái này hỏi anh cái kia, nhớ thân hình bé nhỏ chạy lon ton đi theo anh chơi.
Thật tuyệt biết bao nếu cậu quay về, nhiều người trong nhà như vậy, cậu sẽ không cô đơn nữa.
Cả nhà vẫn giữ nguyên mọi thứ ở trong phòng cậu, người giúp việc vẫn thường xuyên vào dọn dẹp. Lâu lâu Tay theo thói quen mà rẽ vào cửa hàng đồ chơi thế là đến khi Tay nhận ra thì món đồ chơi đó đã nằm trong phòng của cậu rồi.
Mọi thứ trước giờ đều không mấy thay đổi, chỉ là thiếu đi bóng dáng của một người.
~~~~~~~
Tối đó Off Tay Arm họp tụ lại ở quán bar Puppy để quẩy một chút, lần này không giống như trước đây chọn lầu 2 yên tĩnh nữa mà là lầu 1 náo nhiệt. Không khí thì náo nhiệt đó mà lòng Off thì lại vô cùng tĩnh lặng. Anh hết uống ly này lại đến ly khác. Suốt ba năm anh luôn tìm kiếm cậu nhưng kết quả vẫn là không có chút tin tức gì. Trong khoảng thời gian đó luôn có nhiều cô gái kể cả là chàng trai đến tìm anh gạ gẫm nhưng anh chỉ khinh thường nhẹ nhàng nói "Tôi có người yêu rồi". Phải, trong bức thư đó cậu chưa hề nói lời chia tay, anh cũng chưa hề đồng ý. Chính vì vậy Gun Atp vẫn là của anh, là của một mình anh.
Đôi lúc anh cũng đồng ý một vài người, nhưng chỉ là để thoả mãn, để có thể phai đi đôi chút nỗi nhớ về cậu xong rồi thì đá người ta đi, vô cùng phũ phàng. Dù sao mấy người đó cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, đến tìm anh là vì tiền vì danh tiếng mà thôi chứ không như cậu, cậu đơn giản thuần khiết đến là vì con người anh.
Có một điều mà Off luôn giấu kín trong lòng rằng...anh có chút hận cậu! Vì lúc anh stress nhất, lúc anh cần cậu nhất mà cậu lại bỏ đi. Dù Off biết rõ lí do cậu bỏ đi nhưng vẫn không thể không oán trách trong lòng. Gun đi như vậy có nghĩ đến anh không? Có nghĩ anh buồn như thế nào không? Còn Gun, cậu có nhớ anh không hay đã quên rồi?
Off cười, nở nụ cười chua xót.
- Ôi chào các Pí
Là Jane cùng người yêu của mình là Pun đến chào ba người. Bây giờ anh với Jane có thể nói là bạn bè với nhau rồi không đơn giản là đối tác bình thường nữa. Lần đó Never Normal đã cùng họp lực với tập đoàn của Jane để đáng bại Joss nên mối quan hệ của cả hai đã tốt hơn. Trò chuyện được một lúc thì Jane cùng Pun rời đi.
- Off mày đó đi công tác thì đi cho đàng hoàng đừng có mà lợi dụng việc tao với Tay không có ở đó rồi uống rượu từ sáng đến tối. - Arm
- Biết rồi, tao đâu có khùng mà uống từ sáng đến tối.
- Ờ mày không có khùng dị đâu mày chỉ uống cho nhiều rồi đi quánh lộn với người khác làm tao với Arm phải xách xe đi kiếm à. - Tay
Lần này Off đi công tác ở thành phố X, khá xa Bangkok. Gọi là thành phố nhưng nơi này phát triển khá kém so với những thành phố khác. Không chỉ đi công tác mà anh còn tự mình đi làm từ thiện, hỗ trợ hoặc đóng góp gì đó. Từ khi cậu bỏ đi Off đã nhiều lần làm như vậy vì anh sẽ được đi nhiều nơi. Một phần là vì công việc và góp công đức, một phần là vì tìm Gun.
~~~~~~~~
Sáng sớm Off đã chuẩn bị xong xuôi để xuất phát, chỉ có thư kí là đi cùng anh thôi. Trên đường đi anh vừa ăn sáng vừa xem tài liệu công việc.
- Chúng ta sẽ đi hỗ trợ ở đâu?
Vì công việc bận bịu nên đa số việc chọn địa điểm anh sẽ giao cho thư kí
- Dạ, chủ tịch lần này chúng ta sẽ hỗ trợ tiền cho Bệnh viện tâm thần Y ạ.
- Ừm.
- Nơi này tuy lớn nhưng vì lâu đời nên khá là cũ kĩ, vật chất thiết bị ở đây lại không được đầy đủ và tốt lắm. Nghe đồn là giám đốc bệnh viện đó chẳng quan tâm đến tình hình bệnh viện chút nào nên bệnh viện ngày càng xuống dốc, gã không như ông chủ Off đây vô cùng tốt.
- Ừm
-...
- Khi nào đi?
- 3h chiều mai ạ
Dù được khen nhưng anh vẫn thấy bình thường. Nếu là cậu khen thì lòng anh sẽ vui như trẩy hội, tuy là một ông chủ tốt nhưng tính anh xưa giờ vẫn vậy, khó tính và cục súc với nhân viên. Chỉ có cậu là anh đối xử khác còn khác thế nào thì ai cũng biết rõ.
Chiều hôm đó anh như đã hẹn trước đến bệnh viện tâm thần Y. Đúng như thư ký miêu tả, nơi này khá cũ kỹ, trên tường cũng đã bám đầy chất bẩn. Anh nhìn thấy ở sân có một vài bệnh nhân đang chơi đùa có cả y tá ở đó trông chừng. Gã giám đốc ra đón tiếp anh mặt gã vô cùng hớn hở. Thấy tiền là sáng mắt ra. Anh cùng thư ký, giám đốc và bác sĩ đi vòng vòng xem xét tình hình của bệnh viện sau đó anh sẽ dựa theo đó mà hỗ trợ cho bệnh viện sau. Gã giám đốc cứ ở bên tai anh nói mãi, than khổ là nhiều nhất, thấy chẳng có chút trách nhiệm gì. Anh khẽ nhăn mài xoay qua nhìn gã khiến gã phải câm nín. Chỉ có bác sĩ là nói chuyện ưng ý anh, nghe một hồi thì anh nhận ra chỗ này tuy hơi cũ và có gã giám đốc không tốt đẹp gì nhưng bù lại những y bác sĩ ở đây làm việc đều rất có tâm.
Sau khi xem xét hết một lượt anh đi xuống tầng trệt nói chuyện một chút với bác sĩ. Đang nói thì anh nghe y tá đang nói chuyện với một bệnh nhân, không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh lại xoay qua đó nhìn. Nhưng Off chẳng thấy gì vì y tá đang xoay lưng về phía anh che hết bệnh nhân. Anh tính xoay mặt rời đi thì bệnh nhân đó cũng vừa bước đi vào phòng.
Anh...anh đã nhìn thấy người đó.
*Thịch*
Tim anh lỡ nhịp một cái, cảm giác như thời gian ngừng động. Off đứng cứng đờ ở đó. Những hình ảnh cứ lướt qua trong tâm trí của anh.
Khuôn mặt đó
Đôi mắt đó
Đôi môi đó
Hình dáng đó
Nó đã in sâu vào tâm trí, dù có thế nào anh cũng sẽ nhận ra được. Anh không nhìn nhầm
- Gun...
Anh nhỏ giọng liên tục gọi tên cậu trong vô thức. Anh đi đến căn phòng đó mặc cho mọi người đang ngơ ngác không hiểu việc gì xảy ra.
Càng đến gần tim anh càng đập nhanh hơn. Là Gun đúng là Gun rồi, anh vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi, anh mừng đến nỗi quên mất đây là ở đâu.
Off đi đến bên Gun, cậu đang nằm trên giường hướng mắt ra ngoài cửa, hướng mắt về hướng anh nhưng không hề nhìn anh, cậu nhìn vào khoảng không vô định. Off nhận ra điều khác thường, anh liên tục gọi tên và lay người cậu. Nhưng đáp lại anh chẳng có gì cả.
Không khí vô cùng im lặng, anh nhìn vào mắt cậu vẫn như trước đây khi anh miêu tả "ánh mắt thì thuần khiết vô tư như đang chứa cả biển hồ trong veo"...chỉ là nó đã trở nên trống rỗng, bị một lớp sương mù che mờ đi.
Đến anh, đến người mà cậu yêu cậu còn không nhận ra, cậu đã quên mất rồi. Off nở nụ cười chua xót, vậy là bấy lâu nay chỉ có mình anh đau buồn, chỉ có mình anh nhung nhớ về cậu thôi sao? Còn cậu lại không hề biết gì, không có cảm xúc gì hay sao? Đó có thể là điều tốt nhưng tại sao anh lại cảm thấy buồn như vậy, anh cảm thấy đau lòng vì anh đã không còn trong tâm trí của cậu nữa.
- Em không nhớ anh chút nào sao?
- Anh vẫn luôn nhớ em
- Anh hận em.
- Em bỏ đi
- Em nói anh quên em đi
- Nhưng anh không làm được
- Em nói em yêu anh
- Vậy mà bây giờ em quên anh rồi
- Sao...sao em không như trước đây đến ôm hôn anh này?
- Sao em lại nằm đó?
- Em làm gì đi chứ? Gặp anh em không vui sao, em không khóc sao?
- Em...
Càng nói giọng anh càng run rẩy, anh càng kích động, nước mắt anh đã rơi từ lúc nào. Đứa trẻ nghịch ngợm trước đây mỗi lần nhìn thấy anh là ôm hôn đâu rồi? Đứa trẻ mà nhìn thấy anh liền nỡ nụ cười xinh xắn khiến anh rung động đâu rồi? Đứa trẻ mà anh ngày nhớ đêm mong bây giờ tại sao lại khác như vậy.
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng. Nghĩ đến khi gặp lại, cậu sẽ vô cùng xúc động chạy đến ôm lấy anh, nói rằng sẽ không bao giờ bỏ đi nữa. Hoặc khi gặp lại nhau, cậu sẽ chạy, chạy trốn anh sau đó anh sẽ là người tìm cậu về, anh sẽ nói "Không sao đâu bé con" sau đó cậu sẽ nói "Gun yêu Papi"
...
Nhưng không, tất cả chỉ là tưởng tượng, anh không ngờ sự thật lại khiến anh đau xót đến vậy. Cậu không làm gì hết, vô cùng bình thản...lại như cái xác không hồn.
Anh bây giờ
Không biết nên khóc hay nên cười
Nên vui khi gặp lại Gun
Hay là buồn khi cậu không làm gì cả
Sự trống rỗng trong đôi mắt của cậu làm anh sợ..
Chuyện gì đã khiến cậu trở nên như vậy?
Off vẫn luôn nhìn cậu. Gun đã gầy đi rất nhiều, đôi môi khô nứt, khuôn mặt hóc hác, trắng bẩn. Cơ thể nhìn trông có vẻ yếu ớt hơn trước đây. Anh xoay mặt đi hướng khác, anh không thể tiếp tục nhìn nữa, anh sợ mình sẽ không thể kìm lòng nỗi mà khóc một lần nữa. Anh không muốn, anh muốn mình phải thật mạnh mẽ để bảo vệ cho cậu. Nhìn Gun bây giờ, anh không thể hận được nữa, anh chỉ muốn đem cậu về mà che chở mà yêu thương.
Ít giây sau anh xoay qua nhìn cậu thì phát hiện Gun đã ngủ từ đời nào. Anh lấy tay mình vuốt vuốt tóc cậu rồi nhẹ nhàng xoa xoa sau đó lau đi vài giọt nước mắt còn động lại trên mặt rồi đi ra ngoài. Ra đến ngoài anh thấy một bác sĩ khác đứng trước cửa phòng, có vẻ là chờ anh. Off nhìn cô thư ký ở phía xa, cô nhìn anh gật đầu. Anh cũng hiểu ý, cô đã lo những chuyện lúc anh đột ngột đi vào phòng Gun rồi. Anh và bác sĩ chào nhau
- Chào Chủ tịch Off Jumpol, anh cứ gọi tôi là Oab, tôi là bác sĩ điều trị của bệnh nhân 1418 Gun Atthaphan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com