Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phòng tranh cuối phố ;1;

gun atthaphan có một phòng tranh cuối phố, chỉ mở vào mùa thu...

hôm nay là chớm thu, gió thổi nhẹ nhàng luồn lách qua từng kẽ lá, nắng rực rỡ trên đỉnh đầu, gun atthaphan như mọi năm phủ mình trong chiếc hoodie zip cầm giá vẽ tới phòng tranh. 

gun atthaphan thích mùa thu, mùa của lá vàng, của hoa sữa, của những nỗi nhớ... 

gun atthaphan có một phòng tranh nhỏ cuối phố, nơi này bên cạnh vườn hướng dương nên mùi hoa lúc nào cũng thoang thoảng hương hoa thơm dịu. phòng tranh lúc nào cũng đóng chặt, chỉ đến mùa thu mới lại được tìm đến, như cây được tưới nước giữa ngày hè oi ả, một lần nữa tràn đầy nhựa sống. 

ba hôm trước đã lau dọn đâu vào đây, gun atthaphan ung dung đến phòng tranh, pha cho mình một lỵ cacao hạnh nhân, chẳng biết từ bao giờ cứ đến mùa thu mùi hạnh nhân cacao lại phủ ngập phòng tranh. 

gun atthaphan tự tìm cho mình một góc cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn hoa hướng dương, lặng lẽ vẽ một bức. 

gió lay làm hoa hướng dương đung đua du dương như đánh một bản nhạc, gun atthaphan mỉm cười. cậu thích cái đẹp, điều đó mới khiến cậu mở phòng tranh và làm một hoạ sĩ nghiệp dư. 

chuông gió ngoài cửa ra vào rung lên, lạch cạch vài tiếng, gun atthaphan quay lại nhìn vị khách đầu tiên của mình. 

'xin chào, tôi giúp gì được cho anh ạ?'

'nơi này nhận vẽ tranh đúng không? có thể vẽ chân dung tôi một bức chứ?' 

giọng nói trầm ấm xa cách làm tim gun atthaphan rung lên, cậu là người thanh khống chính hiệu, tiếng nói ấm nồng đấy có thể phá tan mọi phòng vệ trong cậu. 

'được chứ, anh muốn vẽ tranh để treo trong nhà ạ?'

'không, để trên bàn thờ' 

gun atthaphan sửng sốt mất một hồi, ai đời có ai đi đến phòng tranh vẽ một bức để đặt lên bàn thờ không?? 

'cậu có vẽ không?' - người nọ hỏi lại khi mãi không thấy gun atthaphan phản ứng. 

'được, được, được ạ. anh ngồi xuống đối diện dùm tôi với ạ' 

người nọ vô cùng nghe lời, yên tĩnh ngồi xuống nghiêm chỉnh đợi gun atthaphan vẽ mình. 

'tôi hơi bao đồng hỏi một tí là, tại sao anh muốn đặt tranh trên bàn thờ thế ạ? thường người ta dùng ảnh...' - gun atthaphan dè dặt hỏi khi tay đang lao nhanh trên giấy vẽ. 

'không biết nữa chỉ là cảm thấy mình xấu quá, chụp ảnh lộ nhiều khuyết điểm trên gương mặt quá' 

gun atthaphan gật đầu. 

'anh có muốn uống cacao không ạ?'

'tôi dị ứng hạnh nhân' 

'có thể không cho hạnh nhân ạ' - gun atthaphan mỉm cười đi pha cà phê cho vị khách lạ lùng. 

gun atthaphan đưa cho off jumpol một cốc khá đầy, mỉm cười rạng rỡ nhắc nhở. 

'đừng căng thẳng quá ạ, như thế người bị cứng vẽ sẽ không đẹp đâu' 

off jumpol cứng ngắc gật đầu, thả lỏng một hồi hai người bắt đầu người vẽ tôi pose. 

vẽ xong đã là gần trưa, gun atthaphan cẩn thận đóng khung, bọc lại cẩn thân cho vào túi dùm hắn. 

'cảm ơn anh đã ghé quán ạ, lần sau lại tới...à lần sau tới thì đừng vẽ mấy bức kiểu này, tôi hứa lần sau sẽ vẽ cho anh một bức chân dung đúng nghĩa' 

'cảm ơn cậu' 

lúc off jumpol trở về nhà, bên trong túi đựng tranh không chỉ có một bức, còn có một bức hướng dương kèm theo một tấm note nho nhỏ 'tôi không biết anh đang trải qua chuyện gì nhưng mà hi vọng anh sẽ như bức tranh hướng dương này, hẹn gặp lại nhé'. bức tranh chân dung tưởng chừng mang ý nghĩa buồn cuối cùng được treo ngay ngắn trên tường ở phòng khách. 

lần sau đến con phố đó đã là sang đông, off jumpol men theo trí nhớ đi đến tận cùng con phố chỉ thấy phòng tranh đóng cửa kín mít. off jumpol hơi thất vọng trở về. hôm sau hắn lại đến nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu hoạ sĩ ấm ấp như mặt trời đâu cả. 

cả tháng trời lui tới, off jumpol phát hiện một quán nước nhỏ đối diện phòng tranh, ông chủ là người lịch sử, chu toàn. 

hôm đó, off jumpol tới quán nước như thường ngày, chờ đợi một bóng dáng bận rộn trong phòng tranh. chủ quán thấy cậu trai ngày nào cũng ngồi cạnh cửa sổ ngóng ra phòng tranh, ông mới lại gần nói nhỏ. 

'cậu tìm gì ở phòng tranh à?'

'dạ, cháu tìm một thứ quan trọng ở đó ạ' 

trái tim mình..

'cậu nhóc ở phòng tranh đó thú vị lắm, chỉ mở phòng tranh vào mùa thu thôi, giờ là sang đông rồi, cậu có tìm cũng không thấy được đâu' 

off jumpol mới ngớ người ra, mỉm cười. 

'cảm ơn bác ạ, bác gửi cafe đến địa chỉ này dùm cháu nhé' 

bác chủ quán nhìn xuống địa chỉ trên giấy note, một toà nhà ở trung tâm thành phố, cũng cảm thấy người này kì lạ y chang cậu nhóc phòng tranh đối diện, ai đời đi 3 tiếng ô tô từ trung tâm thành phố đến đây chỉ để uống cốc cà phê hay không? 

từ hôm đó, cà phê vẫn được gửi đều đặn đến toà nhà trung tâm, nhưng người thì không còn đến nữa, bác chủ quán biết người cậu ta đợi chưa đến, nên cậu ta cũng sẽ chẳng xuất hiện. 

một chiều cuối đông, off jumpol ngồi trên ghế gần thác nước ở quảng trường thành phố, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bận rộn chuẩn bị giá vẽ cho một bức tranh nhẹ nhàng nào đó. off jumpol tiến tới gần, mỉm cười vì mình đã không nhận nhầm cười. 

'lại gặp nhau rồi, cậu hoạ sĩ' 

'a, chào anh, lâu lắm không gặp rồi nhỉ?' - gun atthaphan thoáng giật mình. 

'anh có vẻ tốt hơn rồi nhỉ? so với lần trước tôi gặp anh, trông anh có sức sống hơn' - gun atthaphan mỉm cười. 

'có thể là do bức hướng dương cậu tặng tôi' - off jumpol nhướng mày. 

'cảm ơn anh, tranh của tôi không phải tiên dược đâu, quan trọng là do chính anh cảm nhận gì từ nó thôi' - gun atthaphan cười tươi. 

'lần trước tôi có đến tìm cậu để vẽ một bức khác nhưng lại không thấy' - off jumpol không nhắc đến tần suất hắn đến..

'thế hả? hmm, tôi chỉ mở phòng tranh vào mùa thu thôi' 

'tại sao lại mà mùa thu?'

'không biết nữa, có thể là do không khí của nó chẳng?' - gun atthaphan nửa đùa nửa thật, vừa nói tay vừa di chuyển trên giấy. 

off jumpol thấy gun atthaphan không có ý định kể, mỉm cười dừng hỏi. 

'tôi có thể xin line của cậu không?' 

'làm gì thế, anh giám đốc định tán tôi à?' - gun atthaphan nháy mắt. 

'hả? anh..giám đốc??' - off jumpol hơi ngẩn người. 

'tôi hay thấy anh trên tạp chí kinh tế lắm, cái gì mà người đàn ông thành công ở độ tuổi nhiều người không ngờ, rồi là người đàn ông phụ nữ mong ước có được, kiểu vậy' - nói xong liền bật cười. 

off jumpol cũng mỉm cười theo. gun atthaphan nhìn off jumpol một hồi.

'đã có ai nói anh giám đốc cười lên rất đẹp chưa?' 

'chưa từng' 

'giờ có tôi nói rồi, anh cười đẹp lắm, tôi không muốn gặp lại ông chú khó tính như ở phòng tranh đâu nhé'

off jumpol nhìn gun atthaphan rất lâu, nụ cười của cậu như mặt trời rực rỡ cho quãng ngày đen tối của hắn. người có tính chiếm hữu cao đôi lúc rất đáng sợ, nhưng người không có gì trong tay còn đáng sợ hơn. giống như việc anh ta ở trong bóng tối quá lâu, bạn xuất hiện như ánh sáng duy nhất, anh ta sẽ dùng mọi cách để níu giữ bạn, giữ bạn bên mình, có chết cũng chẳng buông tay.. 


to be continued..

.

tớ sinh ra và lớn lên ở thủ đô, và cũng vì thế tớ hiểu mùa thu và tớ cũng yêu mùa thu rất nhiều . tớ thấy mùa thu nó đẹp lắm, nó mang cái gì đấy rất nhẹ nhàng bình yên dù đôi lúc sẽ là man mác buồn nhưng tuỳ vào cảm nhận của mỗi người, mùa thu sẽ mang một hương vị khác nhau. tớ thích cảm giác được đắm mình trong mùi hoa sữa, mùi cốm và những con đường ngập là vàng rơi, và cũng vì thích đến thế, tớ muốn offgun của tớ cũng được chìm vào mùa thu dù chỉ trong tưởng tượng của tớ..

dòng cuối tớ cảm ơn các cậu đã đọc đến đây nhé, dù gì cũng chúc cậu có một buổi tối ngọt ngào và một đêm an giấc 🍂🍁💛



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com