Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 35

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Trịnh Ngũ gia, Hàn Phương Kim Ngưu ngây ra như phỗng.

Đây là Trịnh Ngũ gia? Cô không phải đang nằm mơ chứ?

Xử Nữ thấy Hàn Phương Kim Ngưu ngơ ngác nhìn chằm chằm Trịnh Ngũ gia, tâm tư xấu xa khó có thể vãn hồi, lúc trước Hàn Phương Kim Ngưu lấy Trịnh Ngũ gia ra dọa cô có từng nghĩ đến sẽ gặp phải chính chủ? Hiện tại lời nói dối của Hàn Phương Kim Ngưu bị vạch trần tất nhiên hậu quả tự cô ta gánh chịu. Xử Nữ rất hiền nhưng không thể hiện cô không mang thù.

"Hàn tiểu thư, lúc trước cô nói với tôi như thế nào nhỉ, sao bây giờ gặp Trịnh Ngũ gia lại không chào được một câu, chẳng nhẽ vui quá không nói nên lời?" Xử Nữ nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.

"Cô, cô cô đừng có mà quá đáng!" Hàn Phương Kim Ngưu vừa gấp vừa bực, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể nhào che lại miệng của Xử Nữ, mắng cô không cần lại nói bậy, thật sự là càng nói càng loạn, càng bôi càng đen. Hàn Phương Kim Ngưu cẩn thận nhìn thần sắc vị ngồi trong xe kia, cảm thấy cẳng chân không kiểm soát được run rẩy lẩy bẩy.

Nếu vừa rồi Hàn Phương Kim Ngưu còn nghi ngờ Xử Nữ lừa cô, nhưng sau khi đụng trúng tầm mắt của Trịnh Ngũ gia, suy nghĩ này liền biến mất không còn bóng dáng.

Khí, khí thế quá cường đại! Hàn Phương Kim Ngưu theo bản năng run rẩy, Hàn gia cũng coi như một gia tộc lớn, trưởng bối trong nhà rất nhiều nhưng cho dù là ba ba đang là người cầm quyền cũng chưa từng có khí thế đáng sợ như vậy. Điều này khiến Hàn Phương Kim Ngưu không dám tỏ ra chút phản kháng nào, trong nháy mắt cô hiểu rõ người chị họ lúc trước đã bị dọa sợ đến bị bệnh thần kinh ra sao.

Nếu người nọ thật sự là Trịnh Ngũ gia, bản thân Hàn Phương Kim Ngưu hận không thể né xa một chút, dũng khí nhìn thẳng hắn cũng không có.

Trịnh Ngũ gia dừng lại hành động trên tay, ánh mắt lạnh căm từ trên người Hàn Phương Kim Ngưu chuyển sang Xử Nữ, bất tri bất giác cảm giác lạnh lẽo trong mắt ấy dần dần bị thu lại, thay vào là một chút ôn nhu khó thấy.

Hắn tất nhiên nhìn ra được cô gái nhỏ này chơi xấu, nhưng không sao, quen nhau lâu như vậy Xử Nữ ở trước mặt hắn vẫn là thái độ nơm nớp lo sợ, coi hắn là mãnh thú không bằng. Trịnh Ngũ gia trước đây chưa từng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hiện giờ của cô - đuôi lông mày hay nơi khóe mắt cũng tràn đầy ý cười. Thân thể Xử Nữ vốn suy yếu, bệnh tật quanh năm, mà lúc cô vui vẻ cả người lại tràn đầy sức sống, hai má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng nhìn gần như điểm thêm một tầng phấn hồng - cực kì giống một quả mật đào dụ dỗ người khác cắn một ngụm.

Bên này Xử Nữ còn đang cười vui vẻ vì thực hiện được trò đùa dai, bên kia Trịnh Ngũ gia nhìn bộ dáng vui sướng của cô, sát khí do nghe được hai chữ "Hàn gia" bất tri bất giác phai nhạt dần đi.

"Cô họ Hàn?" Trịnh Ngũ gia không có chút cảm tình nào mở miệng, hắn không nhìn Hàn Phương Kim Ngưu nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói như một thanh kiếm sắc bén chọc vào ngực cô.

"Ngũ gia, cô ấy là con gái rượu của Hàn gia Hàn Phương Kim Ngưu, có cần tôi đi xử lý cô gái không biết tốt xấu này không ạ?" Bảo tiêu áo đen ngồi ở vị trí tài xế thấp giọng dò hỏi. Bọn họ là thuộc hạ của Ngũ gia bao nhiêu năm nên có chút rõ ràng, thái độ của hắn đối với Hàn gia rất kỳ lạ - có chán ghét có khinh thường nhưng lại không ra tay tàn nhẫn, chỉ là nếu người của Hàn gia dám xuất hiện trước mặt hắn, Ngũ gia nhất định sẽ không nương tay.

"Tên hề ở Hàn gia lần trước xử lý như thế nào, lần này cứ theo vậy mà làm." Trịnh Ngũ gia nói rất chậm nhưng từng câu từng chữ lại không phải lời nói đùa: "Nói cho ông Hàn, ông ấy không biết dạy con."

"Vâng." Bảo tiêu lập tức mở cửa xe đi xuống, một thân sát khí bước tới chỗ Hàn Phương Kim Ngưu.

Hàn Phương Kim Ngưu đứng ở bên ngoài xe nghe thấy những lời này, lại thấy người áo đen to lớn kia bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch. Nháy mắt trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng thê thảm của người chị họ, lại nghĩ đến nếu ba ba biết cô đi trêu chọc Trịnh Ngũ gia – hình phạt cô phải chịu sắp tới nhất định không nhẹ.

"Diệp, Diệp Nghiên Xử Nữ, cô đỡ tôi, ô......" Hàn Phương Kim Ngưu rất sợ hãi, hai chân không hề có sức lực mà cô lại không dám dựa vào xe của Trịnh Ngũ gia, chỉ có thể uất ức vươn một bàn tay cầu xin Xử Nữ giúp đỡ, giọng nói kiêu ngạo ngày thường bây giờ lại có chút gì đó năn nỉ.

Cô được nuông chiều quá nhiều, nhưng bệnh công chúa phải có mệnh công chúa đi cùng, Hàn Phương Kim Ngưu ở trong nhà muốn gì được nấy, tác oai tác quái cũng không ai dám nói một câu. Nhưng vị công chúa nhỏ này đứng trước mặt Ngũ gia lại không có bao nhiêu cân lượng – trở thành phượng hoàng rút lông không bằng gà.

Xử Nữ thấy Hàn Phương Kim Ngưu thật sự sợ hãi, cũng không so đo nữa mà vươn tay đỡ cô. Dù sao Hàn Phương Kim Ngưu chỉ nhanh mồm nhanh miệng một chút, cũng chưa gây ra việc gì nghiêm trọng, lần hù dọa này chỉ để cho cô ta nhớ rõ về sau đừng có ỷ thế hiếp người.

Thế nên Xử Nữ nhìn vị bảo tiêu kia, nhẹ giọng nói: "Xin đợi một chút."

Bảo tiêu thấy Xử Nữ đứng cản trước mặt Hàn Phương Kim Ngưu liền dừng lại, cung kính làm một tư thế mời, Trịnh Ngũ gia có thái độ rất đặc thù với cô gái này, Xử Nữ ra mặt hắn cũng không dám hành động tùy tiện.

Hàn Phương Kim Ngưu bám lấy cánh tay nhỏ của Xử Nữ như cầm lấy một sợi dây cứu mạng, lúc này mới không thất thố quỳ xuống trên mặt đất, nhưng dù vậy giọng cô vẫn không ngăn được run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Ngũ gia tràn đầy kính sợ: "Tôi chỉ nói bậy, Ngũ gia, tôi, tôi biết sai rồi, về sau không dám nữa......"

Biểu tình Trịnh Ngũ gia đạm mạc, mắt điếc tai ngơ với sự cầu xin của Hàn Phương Kim Ngưu nhưng tầm mắt hắn lại vô tình nhìn thấy bàn tay Hàn Phương Kim Ngưu chạm vào Xử Nữ, lập tức ánh mắt ngưng lại, nụ cười chứa đầy sát khí.

"Biết sai? Hàn gia lặp đi lặp lại vượt rào, tại sao không thấy mấy người biết sai?" Hắn mở cửa xe, nắm lấy tay Xử Nữ, không chờ Hàn Phương Kim Ngưu phản ứng thì người cô vừa bám lấy đã bị ôm eo bỏ vào trong xe, ngay sau đó cửa xe lạch cạch một tiếng đóng lại.

Hàn Phương Kim Ngưu há hốc mồm, qua cánh cửa sổ cô nhìn vào bên trong chỉ thấy Trịnh Ngũ gia thoải mái ôm Xử Nữ vào trong lòng. Xử Nữ nho nhỏ gầy yếu tựa như cực kì ghét cái ôm của hắn, có lẽ vì đột nhiên bị ôm vào trong xe, sự kinh ngạc trên mặt Xử Nữ không kém Hàn Phương Kim Ngưu là bao, đôi mắt hạnh trợn tròn giống một con thỏ ngốc nghếch đang ăn cỏ bỗng nhiên bị sói xám ngậm đi.

Hắn. Bọn họ...... Hàn Phương Kim Ngưu cảm thấy não của cô thật sự không thích nghi được, cố gắng cắn đầu lưỡi mới ngăn cản không hét chói tai.

Diệp Nghiên Xử Nữ thế nhưng có thể chạm vào Trịnh Ngũ gia?! Cô không hoa mắt chứ?

Hàn Phương Kim Ngưu nhớ tới lúc trước bản thân còn kêu gào trước mặt Xử Nữ - kim chủ của cô ta chắc chắn không dám đối nghịch với Trịnh Ngũ gia, lập tức xấu hổ đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.

Kim chủ cái gì, Diệp Nghiên Xử Nữ rõ ràng có quan hệ không ít với Trịnh Ngũ gia!

Xử Nữ không đề phòng bị kéo vào cũng thật không dễ chịu, sát khí trên người Trịnh Ngũ gia chính là thiên địch của cô. Xử Nữ cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái ôm của người này nhưng cánh tay bên hông giống như được làm bằng sắt, sức lực nhỏ bé của cô không đáng nhắc tới, không giằng co bao lâu đã đổ một thân mồ hôi.

"Cô gấp cái gì." Trịnh Ngũ gia thấy Xử Nữ lại muốn chạy trốn, không vui nhíu mày, Hàn Phương Kim Ngưu còn cho rằng đây là điềm báo tức giận của hắn...nhưng không... Trịnh Ngũ gia thế nhưng bất đắc dĩ đè lại tay nhỏ của Xử Nữ, như mong muốn ôm cô từ trên đùi xuống, an ổn đặt ở bên cạnh: "Ngoan một chút, cũng không phải muốn ăn cô."

Hàn Phương Kim Ngưu nhìn câm nín: "......" Không phải là hàng giả chứ?

Xử Nữ ngồi ở bên cạnh Trịnh Ngũ gia không tránh được việc hộc máu. Cô vừa ho xong Trịnh Ngũ gia liền lấy một chiếc khăn giúp cô lau đi vết máu nơi khóe miệng, duỗi tay mở ra một ngăn tủ trong xe lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra nửa viên thuốc nhét vào trong miệng Xử Nữ: "Ngậm lấy, đừng nuốt vào bụng."

Viên thuốc này không giống viên thuốc lúc trước, cực kì cực kì đắng, Xử Nữ nghe xong nuốt cũng không được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhưng viên thuốc này tác dụng vô cùng tốt, chỉ mới ngậm một chút máu tươi nghẹn ở họng thế nhưng bị áp chế!

"Đắng không?" Trịnh Ngũ gia nâng cằm Xử Nữ lên, rũ mắt, ôn nhu hỏi.

Xử Nữ liên tục gật đầu, đắng, quá đắng, cô uống thuốc đông y đã quen rồi nhưng vẫn không chịu nổi viên thuốc này, thật sự là rất đắng!

Ai ngờ Trịnh Ngũ gia lúc nãy còn ôn nhu, giây tiếp theo đã thu hồi hết cảm xúc, cực kì lãnh đạm: "Đắng là được rồi, dạy cho cô một bài học, về sau còn dám chạy loạn thì mỗi ngày đều phải uống một viên."

Xử Nữ che miệng, mắt hạnh ẩn chứa lệ quang, hai mắt đỏ rực tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn Trịnh Ngũ gia một ngụm.

"Còn cô ——" Trịnh Ngũ gia dựa gần cô gái nhỏ, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo chậm rãi dập tắt sự thô bạo trong lòng hắn, lúc này mới có chút tinh lực nhìn về phía Hàn Phương Kim Ngưu đang đứng im như ve sầu mùa đông ở ngoài cửa xe, không biết nghĩ hơi híp lại mắt.

Hàn Phương Kim Ngưu không dám thở mạnh, cô nhớ tới kết cục của người chị họ liền nhút nhát sợ hãi, vội vàng giải thích: "Ngũ gia, tôi thật sự biết sai rồi, tôi chỉ là tức giận hỏng đầu óc!"

Cô rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút, nhìn Xử Nữ nói: "Diệp...... Chị Xử Nữ! Em không nên hiểu lầm chị, em biết rồi tất cả đều do tiện nhân Phan Uyển Xà Phu gây chuyện, không có liên quan gì đến chị cả, giữa chị với A Bảo, còn có Nam Cung ảnh đế đều không có gì hết......"

Hàn Phương Kim Ngưu vừa nhắc tới Chu Dương Bảo Bình và Nam Cung Ma Kết, Xử Nữ cảm giác sau lưng lạnh lẽo đáng sợ, giống như bị một con mãnh thú to lớn theo dõi, thân thể cô run lên, còn không kịp quay đầu liền nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói ôn nhu: "À, Chu Dương Bảo Bình và —— Nam Cung Ma Kết? Còn có người khác nữa không?"

Hàn Phương Kim Ngưu thấy Trịnh Ngũ gia hỏi mình liền vội vàng trả lời: "Đúng đúng đúng, em biết chị Xử Nữ chỉ có quan hệ hợp tác bình thường với tổng giám đốc Hoàn Nghệ, em đã nghĩ sai còn mồm năm miệng mười, thật sự biết sai rồi, Ngũ gia......"

Trịnh Ngũ gia nhướng mày, tuy là cười nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Còn có Trịnh Phong Thiên Bình, phải không?"

Xử Nữ cảm giác được cánh tay Trịnh Ngũ gia càng ôm càng chặt, giống như muốn bẻ gẫy xương của cô vậy. Trong xe tràn ngập hơi thở nguy hiểm, tuy rằng không biết tên bệnh thần kinh này vì sao lại tức giận nhưng tiếng chuông cảnh báo trong đầu Xử Nữ liên tục vang lên, lần này đến lượt cô hận không thể che lại cái miệng nói bậy nói bạ của Hàn Phương Kim Ngưu.

Trịnh Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, không biết dùng phương pháp gì khiến Xử Nữ không nói được một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Phương Kim Ngưu vì lấy công chuộc tội mà "ca ngợi" cô hết lời, trong lòng hét lớn: Hàn Phương Kim Ngưu cô là đồ ngốc, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, cô mau dừng lại đi, đừng nói nữa!

Có được tin tức mình cần, Ngũ gia không để ý đến Hàn Phương Kim Ngưu nữa, ra lệnh cho thuộc hạ lái xe, hắn không biết lúc nào lại ôm Xử Nữ đặt ở trên đùi, cô gái nhỏ này biết hắn nổi giận, rất thông minh co lại thành một khối không dám phản kháng, Trịnh Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài của cô, cười nhạt.

Không vội, từng khoản từng khoản, xử lý dần dần!

Hàn Phương Kim Ngưu đứng ngốc một hồi, đến lúc tài xế Hàn gia đến đón cô còn không dám tin.

Cô, cô thế nhưng an toàn sống sót??!

Lúc này tài xế hỏi cô muốn đi đâu, Hàn Phương Kim Ngưu định trở về Hàn gia khóc lóc với cha mẹ một phen kể về nguy hiểm ngày hôm nay, nhưng nghĩ lại chẳng may Trịnh Ngũ gia thật sự phái người truyền đạt cho ba ba, nói hết những chuyện ngu xuẩn cô làm như vậy về nhà chỉ sợ là từng trận quát mắng.

Nghĩ đến đây cô cũng không dám về nhà: "Đến biệt thự Chu gia, tôi muốn tìm A Bảo."

Hàn Phương Kim Ngưu nhớ tới Xử Nữ cùng Trịnh Ngũ gia vừa rồi có bao nhiêu thân mật, có lẽ Xử Nữ có thể giúp được cô, nhưng mà cô lại không có phương thức liên hệ với cô ấy nên chỉ có thể đi tìm Chu Dương Bảo Bình.

Nhưng giờ phút này ở Chu gia cũng không bình tĩnh chút nào, Chu Dương Bảo Bình bị một cuộc điện thoại của Phương Bội Sam thúc giục trở về, bước vào cửa có chút không tình nguyện.

Từ lúc hắn bước vào giới giải trí rất ít bước chân về nhà, căn nhà này lạnh lẽo không có chút không khí của người khác, kí ức không tốt thời thơ ấu đều được giữ kín ở nơi này, nếu không phải Phương Bội Sam ép buộc hắn thật sự không muốn trở về.

Chu Dương Bảo Bình không quên việc hủy đầu tư lần trước đều do người mẹ ruột này gây ra!

Vụ việc ấy như một tảng đá lớn trong lòng Chu Dương Bảo Bình, hắn không hiểu, nếu Phương Bội Sam không muốn vì thân phận của Xử Nữ mà gây ra phiền toái cho Chu gia thì không nhắc tới, không quan tâm cô là được rồi, vì sao phải làm ra việc hủy đầu tư chặn đường sống của chị gái?

Nhưng lúc bước vào phòng khách, Chu Dương Bảo Bình thấy người ngồi đối diện Phương Bội Sam là ai, biểu tình lập tức trầm xuống.

"A Bảo, con trở lại rồi, sao khuôn mặt lại nhăn nhó như vậy?" Phương Bội Sam cười nhìn Chu Dương Bảo Bình, diễn tròn vai một người mẹ hiền từ, bà ôn nhu nói: "Mau lại đây ngồi, mẹ mới quen cô gái đáng yêu này, Phan Uyển Xà Phu Phan tiểu thư, mẹ nhớ rõ hai người từng hợp tác rồi nhỉ, hẳn cũng là bạn bè với nhau."

Chu Dương Bảo Bình trầm mặc bước tới, nhưng cũng không ngồi bên cạnh Phương Bội Sam, chọn một chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, nhìn về phía Phan Uyển Xà Phu trầm giọng chất vấn: "Tại sao cô lại ở nhà tôi?"

"A Bảo, sao con lại nói chuyện với khách như vậy!" Phương Bội Sam có chút bất mãn thái độ lạnh nhạt của Chu Dương Bảo Bình.

"Không sao ạ, đột nhiên tới chơi là cháu làm phiền mọi người rồi." Phan Uyển Xà Phu vén tóc, mỉm cười khéo léo: "Dì Bội, dì không cần trách Chu ca, hắn tham gia chương trình vất vả như vậy, lại đi xa về nhà, nhất định là rất mệt."

Chu Dương Bảo Bình không nói một tiếng chỉ lạnh lùng nhìn Phan Uyển Xà Phu. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì khiến mẹ bỗng nhiên vô cùng nhiệt tình với Phan Uyển Xà Phu, còn mời về làm khác, trong lòng có chút dự cảm không tốt.

Quả nhiên Phương Bội Sam tượng trưng hỏi qua hắn tình hình gần đây, lại lơ đãng nhắc tới: "A Bảo, dù sao con cũng là người thừa kế của Chu gia, kể cả vào giới giải trí cũng phải giữ bản thân trong sạch, không thể qua lại với đám người bẩn thỉu khác."

——————₰₰₰——————

𝓣𝓪́𝓬 𝓰𝓲𝓪̉ 𝓬𝓸́ 𝓭𝓸̂𝓲 𝓵𝓸̛̀𝓲 𝓶𝓾𝓸̂́𝓷 𝓷𝓸́𝓲:

𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Hahahahaha!!! Chị Xử ưi cái này gọi là chị bị gậy ông đập lưng ông đóa!!! Lúc đầu là muốn chỉnh chị Kim Ngưu rốt cuộc thì mình lại bị người ta nói lại là khum được rầu!!! Còn pà Bội Sam quá mợt mỏi với pà rồi, pà như vậy sau này trời quật bà không trượt phát nào đâu!!! 🙄🙄🙄🙄

~.~.~ ℌ𝔢̂́𝔱 𝔠𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 35 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com