ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 49
~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 49⟧: 𝓝𝓰𝓪̀𝔂 𝓽𝓱𝓾̛́ 𝓫𝓸̂́𝓷 𝓶𝓾̛𝓸̛𝓲 𝓬𝓱𝓲́𝓷 𝓷𝓰𝓸̣𝓽.~
—⊶⊱ʚɞ⊰⊷—
𝓑𝓲𝓮̂́𝓷 𝓽𝓱𝓪́𝓲
—⊶⊱ʚɞ⊰⊷—
𝓥𝓪̀𝓲 𝓵𝓸̛̀𝓲 𝓷𝓱𝓪̆́𝓷 𝓷𝓱𝓾̉ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓶𝓾𝓸̂́𝓷 𝓰𝓾̛̉𝓲 𝓽𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓷𝓪̀𝓷𝓰 𝓲𝓾:
𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Sẽ có sự thay đổi trong tên nhân vật nha các nàng! Mặc dù Cherry vẫn chưa chỉnh sửa xong nhưng mà Cherry vẫn sẽ đăng tiếp chương mới cho các nàng nha! Cherry sẽ vừa đăng vừa sửa nên mong các nàng thông cảm giúp Cherry với nha!!! Cảm ơn các nàng nhiều!! Iu!!! 😘
———⊶⊱ʚᾢɞ⊰⊷———
Tống Nghiên Xử Nữ cùng Thịnh Nguyên Thiên Yết đi về nhà.
Sau khi ghi hình cho chương trình xong còn ở bên ngoài đài truyền hình xảy ra chút chuyện, lúc về đến Tô Hà Loan cũng không còn sớm nữa.
Thịnh Nguyên Thiên Yết vẫn luôn nắm tay Tống Nghiên Xử Nữ, đi từ thang máy đến vào trong nhà.
Tống Nghiên Xử Nữ cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của anh, mặt đỏ ửng, nhịn không được lại nghĩ về nụ hôn kia.
Thế coi như đã xác định chưa?
Ừm, chắc là xác định rồi.
Tống Nghiên Xử Nữ từ chiều đã đến đài truyền hình, cơm hộp của đài truyền hình lại ăn không vô, cô từ lúc ghi hình tới giờ chưa có ăn cái gì, hiện tại đã xong, cảm thấy trong bụng trống trơn.
Vừa vào cửa, lúc thay giày, cô nói: "Em đói bụng."
Thịnh Nguyên Thiên Yết dừng một chút, hỏi: "Muốn ăn cái gì không?"
Tống Nghiên Xử Nữ nghĩ một hồi: "Không biết nữa."
"Nhưng mà cái gì thanh đạm một chút cũng được, em không muốn bị mập đâu."
Thịnh Nguyên Thiên Yết cười: "Được thôi."
———⊶⊱ʚᾢɞ⊰⊷———
Ùng ục ùng ục, là tiếng nấu mì sợi.
Hơi nóng toát ra từ trong nồi, sau đó nhanh chóng bị máy hút khói hút đi mất, như chưa từng xuất hiện.
Tống Nghiên Xử Nữ ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn, nhìn anh đứng trong bếp bận rộn.
Trên mặt đều là ý cười.
Ai ngờ đại boss bên ngoài tùy tiện ký kết một hợp đồng giá trị trăm triệu đêm về ở nhà lại làm bữa ăn khuya đâu.
Thịnh Nguyên Thiên Yết đang rửa rau dưa, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đang ngồi đợi ở bàn ăn, hỏi: "Em có muốn ăn cà chua không?"
Tống Nghiên Xử Nữ nghiêng đầu: "Tất nhiên là muốn rồi."
Cô trong tay cầm ly nước chanh, Tống Nghiên Xử Nữ uống một ngụm, cảm thấy vô cùng mỹ màn, kiên nhẫn đợi.
Điện thoại trên bàn lúc này vang lên.
Đã trễ thế này còn ai gọi cho cô nữa?
Tống Nghiên Xử Nữ cầm điện thoại, nhìn màn hình, thấy hiển thị: Mẹ.
Tống Nghiên Xử Nữ đang hơi bất ngờ, đột nhiên nhớ đến chuyện đêm nay mình làm, còn vì thần tượng mà giơ tay nào swag nào real nữa.
Cô sao lại quên mất điều quan trọng rồi.
Tống Nghiên Xử Nữ sợ tới mức run tay, xém chút nữa là rơi điện thoại, sau đó cầm điện thoại chạy đi tìm Thịnh Nguyên Thiên Yết.
Thịnh Nguyên Thiên Yết nghe thấy chuông điện thoại của Tống Nghiên Xử Nữ, đang định hỏi sao cô không nghe máy, đã thấy Tống Nghiên Xử Nữ cầm điện thoại chạy đến trước mặt mình.
"Anh nghe máy đi."
Thịnh Nguyên Thiên Yết nhìn màn hình hiển thị, lại nhìn thoáng qua biểu cảm lo lắng của Tống Nghiên Xử Nữ.
Cái này cũng y hệt trước kia, một chút cũng không đổi.
Mặc dù đã kết hôn nhưng vẫn bị gia đình quản thúc mọi thứ.
Nhìn không hề giống người đã kết hôn ba năm, mà lại giống cô gái nhỏ giấu cha giấu mẹ trốn học bị phát hiện.
Thịnh Nguyên Thiên Yết đột nhiên tò mò không biết Tống Nghiên Xử Nữ lớn lên như thế nào.
Điện thoại vẫn không ngừng kêu, Tống Nghiên Xử Nữ nôn nóng đến dậm chân: "Anh nhanh nghe máy đi hu hu hu hu."
Thịnh Nguyên Thiên Yết vặn nhỏ lửa, lau nước trên tay, cầm điện thoại, nghe máy: "Mẹ."
Thịnh Nguyên Thiên Yết coi như vẫn có chiêu để thu phục mẹ vợ, Tống Nghiên Xử Nữ tạm thời có thể thở ra.
Cô cũng không nghe được hai người nói gì, chạy đến chỗ đằng xa đứng xem, nhìn Thịnh Nguyên Thiên Yết nghiêm túc nghe điện thoại.
Thịnh Nguyên Thiên Yết nghe điện thoại, thỉnh thoảng còn liếc cô một cái.
Trái tim nhỏ bé của Tống Nghiên Xử Nữ muốn trật mấy nhịp luôn.
Năm phút qua đi, Thịnh Nguyên Thiên Yết cúp điện thoại.
Tống Nghiên Xử Nữ lúc này mới chạy qua, ôm đầu: "Sao rồi, mẹ có qua đây nhéo tai em không?"
Thịnh Nguyên Thiên Yết đưa điện thoại cho cô: "Có thể."
Tống Nghiên Xử Nữ ngây người: "???"
Đây là cái anh nên nói sao? Cô nhờ anh nghe điện thoại, cuối cùng chính là mẹ cô muốn chạy qua đây nhéo tai cô sao?
Cô không cầm điện thoại, hai tay ôm hai tai lại, làm bộ không tin: "Anh không nói giúp em à? Không phải anh với mẹ vợ quan hệ rất tốt sao? Anh có thể nhẫn tâm nhìn em bị nhéo tai à?"
Thịnh Nguyên Thiên Yết cười, ôm cô, lấy tay đang ôm tai của cô xuống: "Đùa em thôi, không có gì đâu."
Anh mở điện thoại ra, chỉ vào hai bức ảnh: "Mẹ em thấy được cái này."
Tống Nghiên Xử Nữ nhìn vào.
Là chụp cô với Thịnh Nguyên Thiên Yết đứng bên ngoài đài truyền hình ôm hôn, chất lượng cũng không tồi, chắc là do chị fans nào đó chụp lại rồi.
Fans CP Vợ chồng tiểu tiên nữ như u hồn bay qua bay lại kêu CP không ngọt, chị đại thấy phiền nên mới trực tiếp ném hàng ra, mau chóng làm bọn họ im miệng.
Chống hai mắt ra mà xem này, Tống Nghiên Xử Nữ có thể làm mấy cái này với idol tiểu ca ca kia sao? Ai nói là có CP rồi thì chỉ được cổ vũ đối phương thôi? Trong tiết mục cổ vũ người ta sau đó đã bị ông xã chính thức ghen tuông ôm hôn, như thế này mà còn kêu không ngọt? Các người nhìn xem hôn mãnh liệt chưa? Mỗi ngày đều nói qua nói lại, ghen tuông tới thế này còn kêu không ngọt? Mau cầm mấy tấm hình này đi hứng đường đi, đừng có làm phiền bọn tôi nữa!
Fans CP của Vợ chồng tiểu tiên nữ cầm ảnh về nhà mà như mới tỉnh mộng.
Sau đó, còn chưa kịp than ngắn thở dài đã thấy ảnh hôn.
Trên đời này còn fans CP nào hạnh phúc hơn nữa? Chắc chắn không có.
Vì thế, bọn họ liền về nhà đóng cửa, chạy vào Super Topic mà ăn đường.
Trên ảnh còn có hai hàng chữ:
Vợ chồng tiểu tiên nữ là số một! Tổng tài bá đạo ghen tuông x Tiểu kiều thê đu idol is real!
Tống Nghiên Xử Nữ câm nín: "................."
Ồ ra vậy
"Chính là mẹ dặn ở bên ngoài không được ôm ấp hôn hít như thế." Tai cô đỏ lên, không được tự nhiên mà cầm điện thoại trở về, "Bị người ta nhìn thấy không hay."
Thịnh Nguyên Thiên Yết cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Thế ở nhà thì sao?"
Tống Nghiên Xử Nữ mặt càng đỏ hơn, đẩy eo anh: "Anh đi nấu mì đi."
Thịnh Nguyên Thiên Yết lại quay về bếp nấu mì.
Tống Nghiên Xử Nữ quay lại ngồi bên bàn ăn.
Lương Nguyệt Song Ngư cũng mới nhắn wechat qua cho cô:
【Trời ơi tớ còn tưởng đêm nay cậu còn chiến đấu một trận với TNTY chứ!】
【 Kết quả cậu cho tớ xem cái này?】
【 Vợ chồng tiểu tiên nữ hôn môi?】
【 Vẫn còn ngọt hả???】
【Cho nên tới vòng qua vòng lại nghe cậu nói đủ thứ, cuối cùng đáp lại là một tô cơm chó?】
【Mới hai ngày trước còn ra sức mà chửi đâu, hôm nay mới đụng một cái đã hôn, ai da, chờ lát nữa có phải sẽ làm chuyện ấy ấy kia không? 】
【 Sao cậu không rep hả? Thật sự là đang làm rồi ư? 】
Tống Nghiên Xử Nữ vội nhắn lại: 【 Không có! 】
Lương Nguyệt Song Ngư nghi ngờ: 【Giờ không có vậy lát nữa sẽ có ư?】
Cô lại gửi qua tấm hình kia.
【Đã hôn đến thế này rồi, đều là người trưởng thành thì tiếp theo về nhà không lẽ định cùng nhau đi phân loại rác à?】
Tống Nghiên Xử Nữ hầm hừ: 【Vậy thì cậu cũng là rác đó! 】
Lương Nguyệt Song Ngư không phục nhắn: 【Hứ, so với hai người còn kém xa nhé! 】
Thịnh Nguyên Thiên Yết đem mì đã nấu chín bưng lại, không biết Tống Nghiên Xử Nữ đang nói chuyện phiếm với ai mà nhắn tin hăng say.
Mãi đến khi Thịnh Nguyên Thiên Yết bưng tô mì đến trước mặt Tống Nghiên Xử Nữ, cô mới bỏ điện thoại xuống.
Chơi với Lương Nguyệt Song Ngư mãi xong giờ Tống Nghiên Xử Nữ cũng bị lây bệnh háo sắc, đầu óc đen tối rồi.
Thịnh Nguyên Thiên Yết thấy Tống Nghiên Xử Nữ biểu cảm không tự nhiên: "Sao thế?"
Tống Nghiên Xử Nữ vội đáp: "Không có gì!"
Cô đem mì kéo đến trước mặt mình, cầm đũa, ăn một miếng.
Trên sợi mì còn có một ít thịt bằm và nước chấm hành, Thịnh Nguyên Thiên Yết nhìn Tống Nghiên Xử Nữ ăn, liền nói: "Ăn từ từ thôi."
"Hả?" Tống Nghiên Xử Nữ phản ứng lại: "Vâng ạ."
Cuối cùng thì cả một bữa ăn khuya mà Thịnh Nguyên Thiên Yết tỉ mỉ chuẩn bị, Tống Nghiên Xử Nữ chăm chú ăn mà chẳng để ý có hương vị gì.
Thịnh Nguyên Thiên Yết cầm chén đũa để vào máy rửa chén.
Tống Nghiên Xử Nữ đi lên lầu trước, đứng trước hai gian phòng, cuối cùng vẫn đi về phòng mình.
Cô tính toán một chút, phát hiện từ lúc mình khôi phục trí nhớ, hình như hai người chưa có làm chuyện kia.
Ôm ngủ thôi cũng không có nữa là.
Tống Nghiên Xử Nữ vốn dĩ còn đang thẹn thùng nghĩ không biết đêm nay có làm chuyện kia không, tự nhiên nhớ lại chuyện hồi trước cố tình dụ dỗ Thịnh Nguyên Thiên Yết thì bị anh lạnh nhạt, liền ngồi bật dậy.
Càng nghĩ càng tức.
Trực tiếp dâng cơm tận miệng còn không ăn, ai bảo đêm nay chỉ vì một cái hôn một bữa ăn khuya thì sẽ cho chứ?
Là anh kiềm chế tốt? Hay là cô không có lực hấp dẫn?
Thịnh Nguyên Thiên Yết kiềm chế tới đâu cô không biết, nhưng nếu thật sự là do cô không hấp dẫn thì vấn đề thật nghiêm trọng.
Tống Nghiên Xử Nữ chạy đến phòng tập thể hình, đứng trước cái cân, nhìn con số hiển thị tăng lên một cân so với ngày thường.
Cô không tin, bước xuống rồi lại lên lại, nhưng mà màn hình vẫn hiện con số kia.
Tống Nghiên Xử Nữ vội vàng chạy vào phòng để quần áo.
Cô cởi quần áo ra, chỉ chừa lại nội y, đứng trước gương.
Nhìn tay, nhìn bụng, nhìn chân.
Chỉ có một cân thôi mà đã nhìn không lọt mắt rồi à? Đã không còn sức hấp dẫn nữa sao?
Nhưng mà tự mình nhìn thì sao biết có sức hấp dẫn hay không.
Nhưng giờ đi hỏi ai đây.
Hỏi Thịnh Nguyên Thiên Yết á?
Nhưng vấn đề này vốn dĩ xuất phát từ anh mà.
Hay hỏi Lương Nguyệt Song Ngư?
Cái thứ sắc nữ kia mà thấy thế không biết sẽ còn nói cái gì nữa.
Tống Nghiên Xử Nữ ôm ngực, duỗi tay sờ mình trước gương, biểu tình uể oải.
Cuối cùng vấn đề ở đâu chứ?
Trai thẳng chắc sẽ không phải một ngày đẹp trời nào đó tự nhiên bị cong chứ?
Tống Nghiên Xử Nữ lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này đập tan.
Cô liền đi tắm, sờ khắp người từ đầu đến chân.
Cô cảm thấy da vẫn rất mịn, cô còn rất chăm dưỡng, vừa mịn màng vừa đàn hồi.
Thịnh Nguyên Thiên Yết còn chưa lên nữa, không biết bận cái gì.
Tống Nghiên Xử Nữ cả người tự nhiên lạnh, tùy tiện tìm áo ngủ, đi về phòng mình.
Cô cảm thấy kiến trúc sư cũng hay quá nhỉ, hai vợ chồng mỗi người một phòng.
Chẳng qua là kiến trúc sư lúc thiết kế có nghĩ đến chuyện vợ chồng trung niên sẽ không còn cần sinh hoạt xx nữa, đâu có ngờ rằng vợ chồng hơn hai mươi tuổi đầu đã có thể áp dụng rồi.
Mới hơi hai mươi tuổi đầu nhưng đã giống như vợ chồng già thời mãn kinh, tình cảm vợ chồng vẫn có, nhưng không cần sinh hoạt vợ chồng nữa cũng có luôn.
Tống Nghiên Xử Nữ vò đầu bứt tai, lại sờ người mình một lượt.
Thôi. Cô thở dài, không chờ nữa, nằm lăn ra ngủ.
Dưới lầu.
Chi nhánh bên Úc xảy ra vấn đề, vì sai lệch múi giờ, nên lúc ban giám đốc bên kia gọi là giờ khuya bên này.
Thịnh Nguyên Thiên Yết đành phải tham gia họp ngắn một chút, nói là ngắn nhưng cũng mất hết nửa tiếng.
Cuộc họp kết thúc, Thịnh Nguyên Thiên Yết lên lầu.
Trên giường anh không có ai, chắc là Tống Nghiên Xử Nữ về phòng mình ngủ rồi.
Nhưng mà cũng không sao, vì cửa không có khóa.
Thịnh Nguyên Thiên Yết kéo cửa ra, tưởng Tống Nghiên Xử Nữ biết đêm nay sẽ làm cái gì, sẽ đợi anh, ai dè phát hiện trong phòng tối đen, Tống Nghiên Xử Nữ đã say giấc từ lúc nào.
Anh liền nhíu mày.
Anh lại gần, bật đèn ngủ lên.
Tống Nghiên Xử Nữ đang ngủ, cảm nhận được một bên giường lún xuống.
Cô dụi mắt, mơ màng, thấy Thịnh Nguyên Thiên Yết đang ngồi bên giường cô.
Tống Nghiên Xử Nữ nhìn Thịnh Nguyên Thiên Yết, buồn ngủ đến mơ màng.
Thịnh Nguyên Thiên Yết thấy Tống Nghiên Xử Nữ biểu tình quá mức bình tĩnh, có thể nói là Phật hệ, thậm chí là vô dục vô cầu.
Lúc này, không phải là nên thẹn thùng một chút, hoặc là nên ... mời gọi một chút à?
Tống Nghiên Xử Nữ ngáp một cái, nhích qua bên cạnh, lấy thêm một cái gối qua.
"Anh đi ngủ đi."
Thịnh Nguyên Thiên Yết nhìn Tống Nghiên Xử Nữ nhường một cái gối cho mình.
".................."
Anh liền áp người qua.
Tống Nghiên Xử Nữ bị hôn đến tỉnh.
Cô nhíu mày, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm thần bí của anh.
Tống Nghiên Xử Nữ có chút ngốc.
Sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó.
Thịnh Nguyên Thiên Yết lại hôn tiếp.
"Khoan đã." Tống Nghiên Xử Nữ bị hôn đến bất ngờ, duỗi tay ra tạo khoảng cách giữa hai người. "Khoan đã."
Thịnh Nguyên Thiên Yết nhíu mày: "Sao?"
Tống Nghiên Xử Nữ nuốt nước miếng một cái: "Anh hôm nay có thể sao?"
Thịnh Nguyên Thiên Yết nhíu mày khó hiểu: "Có thể?"
Tống Nghiên Xử Nữ gật gật đầu: "Không phải trước đây anh không có cảm giác à?"
Cô một lần nữa ám chỉ lần trước là lần nào: "Là cái này này, không có cảm giác."
Tống Nghiên Xử Nữ cứ yên tâm lớn mật mà cọ tới cọ lui, đột nhiên tay bị nắm lấy, đặt lên chỗ nào đó.
Tống Nghiên Xử Nữ liền khiếp sợ.
Thịnh Nguyên Thiên Yết cũng không nói nhiều, tiếp tục hôn.
Tống Nghiên Xử Nữ cuối cùng lúc chạm vào chỗ kia, sau đó đột nhiên nhớ lại giấc mơ kì quái kia, liền nghiệm ra cái vật trong mơ luôn khi dễ cô, có trốn cũng không thoát là cái gì.
Tống Nghiên Xử Nữ cúi đầu, nhìn tay mình, lại nhìn đến đùi mình.
Cô liền hoảng hốt, vỡ lẽ mọi chuyện.
Thịnh Nguyên Thiên Yết cười khẽ bên tai cô: "Em gãi chưa đúng chỗ."
Tống Nghiên Xử Nữ đột nhiên hết hồn, đầu óc thuần khiết của cô trước giờ chưa hề nghĩ đến chuyện này.
Cô biểu cảm còn hơi ngốc, lại nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Thịnh Nguyên Thiên Yết.
Bừng tỉnh giác ngộ.
Sau đó giống như cá nằm trên thớt.
"A a a a a a Thịnh Nguyên Thiên Yết đồ biến thái!"
"Em muốn báo chú cảnh sát bắt anh đi!"
——————↬⊱ʚᾢɞ⊰↫——————
𝓣𝓪́𝓬 𝓰𝓲𝓪̉ 𝓬𝓸́ 𝓭𝓸̂𝓲 𝓵𝓸̛̀𝓲 𝓶𝓾𝓸̂́𝓷 𝓷𝓸́𝓲:
𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: U là chời lun á!! Em không biết gì hớt á! Em khum nghe, em khum thấy! Anh Yết biến thái quá đi!!! 😣😣😣😣
~.~.~ 𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 49 ~.~.~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com