Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌹 - Một Chút Ấm Áp

[Pháp Kiều]
"Ủa anh Duy đâu mất tiêu rồi?" Chị Mai nhìn xung quanh để tìm kiếm anh. Tôi nghe chị Mai nhắn đến anh cũng chợt nhớ, lúc nãy quả thật tôi có thấy anh đi xuống cùng mọi người, nhưng bây giờ đã biến mất rồi.

"Chắc nó bỏ về rồi." Lần này là chị Ly, tôi nghe chị nói thế cũng có chút buồn. Anh không muốn gặp tôi đến vậy sao?

Anh Việt đứng kế bên thấy tôi thoáng buồn thì cũng lo lắng hỏi han tôi.

"Bé Kiều, em buồn hả?" Tôi giật mình khi nghe anh nói. Tôi vội lắc đầu ý bảo không có, tôi biết anh Việt hay lo lắng cho tôi, quen với anh từ nhỏ đến lớn chả lẽ tôi lại không biết điều đó. Nhưng tôi chọn cách nói dối để che giấu đi trái tim đang thổn thức của mình, mặc dù tôi biết nói dối không tốt.

"Nếu có chuyện buồn thì phải nói với anh, nhìn bé Kiều buồn anh lo lắm đó." Anh nhẹ giọng nói với tôi, tay anh đang xoa lấy eo tôi như lời an ủi.

"Đôi uyên ương các người tình tứ đủ chưa?" Lời đùa giỡn của một thành viên trong đội của anh Việt khiến cả đám bật cười. Tôi đứng nói chuyện với chị Ly nhiều nhất bởi vì cũng lâu rồi tôi và chị Ly mới có dịp gặp nhau. Cảm giác chị Ly như người mẹ thứ hai của tôi vậy, chị lo lắng chăm sóc cho tôi nhiều lắm. Chị liên tục bẹo lấy hai bên má của tôi, được một lúc thì chị Ly bị anh Vũ kéo về, anh nói có chuyện riêng nên phải về gắp.

"Mọi người ở lại chơi vui nha, anh với chị Ly phải về sinh em bé...ơ không phải! Anh nói bậy nói bạ quá! Phải về làm chuyện riêng tư." Cả bọn nghe anh Vũ nói xong liền ồ lên một tiếng rõ to. Mải mê suy nghĩ nên tôi cũng quên mất là mình cũng phải về nhà, nhưng trước khi tôi nói thì đã có người nhanh hơn rồi.

"Anh chở bé Kiều về nha." Anh Việt nhìn tôi với mắt long lanh khiến tôi bật cười mà đồng ý. Anh dễ thương quá, lúc bên cạnh anh lúc nào cũng khiến tôi mỉm cười.

Anh chở tôi về, anh bảo tôi ôm chặt lấy anh đi, bởi vì một xíu nữa anh mà có tăng tốc thì lỡ đâu lọt mất tôi thì anh sẽ sống trong đau khổ đến chết mất.

"Anh nói khùng cái gì vậy?" Tôi chẳng thể ngăn cản bản thân mình cười được, bụng đau quá đi thôi.

"Anh nói thật đó! Bé Kiều mà không ôm chặt anh là xíu nữa em bị rơi xuống đường đó."

"Không có đâu, sao mà rớt được."

"Anh nói được là được! Bé Kiều có chút xíu, sóng vỗ hai cái em liền té ra, đằng này anh còn phóng xe nhanh nữa, lỡ mà em không ôm chặt là rớt mất lúc nào không hay đó."

"Biết rồi, em biết rồi. Ôm chặt mà."

Tôi không tranh cãi với anh nữa. Chỉ đội cái mũ bảo hiểm vào rồi leo lên xe ôm anh thật chặt thôi, tôi nhìn qua kính chiếu hậu thấy gương mặt đắc thắng của anh. Chạy trên đường gió thổi khiến tôi có chút lạnh, nhưng nhìn mà coi anh sao mà cái gì cũng biết thế? Anh cảm nhận được tôi đang lạnh liền bảo.

"Bé Kiều ôm anh thêm đi, sẽ hết lạnh liền thôi." Cảm giác ấm áp trong lòng, ai được quan tâm mà không thích cơ chứ. Tôi nghe lời ôm anh chặt hơn một chút, tôi dựa cằm của mình lên vai anh, đúng là ấm hơn rất nhiều.

Về đến nhà, tôi leo xuống xe rồi cởi cái nón bảo hiểm ra đưa cho anh.

"Bé Kiều vô nhà nhớ ngủ sớm nha." Anh dặn dò tôi.

"Dạ."

"Mà anh hỏi, bộ em thân với cái cậu gì tên Duy lắm sao?" Tôi bất ngờ với câu hỏi của anh, lòng chợt rối bời hết cả lên.

"Dạ? À không, em với anh Duy là bạn thôi." Tôi trả lời nhưng có chút nhói lòng, tôi nói đúng mà, sao lại tự mình thấy đau.

"Ra là bạn, nghe chị Ly nói anh tưởng em với cậu Duy gì đó yêu nhau không, làm anh hết hồn."

"Dạ đâu có, anh Duy có người yêu rồi, em với ảnh là bạn thôi." Tôi giải đáp thắc mắc của anh, nhưng dường như anh lại nhìn ra được cái gọi là buồn bên trong tôi.

"Em...thích cậu ta sao?" Tôi bất ngờ với câu hỏi đột ngột đó của anh.

"Em..em không.." Não tôi vốn đã chậm, bây giờ bị hỏi bất ngờ như vậy khiến tôi chỉ biết lắp bắp mà trả lời không rõ ràng, anh Việt là người hiểu rõ tôi ra sao, cái tính mỗi lần bị hỏi đến cái gì khiến bản thân cảm thấy buồn mà lắp bắp trả lời chữ có chữ không của tôi được anh thuộc lòng rồi, nên chính nó đã tố cáo tôi và nói cho anh biết rằng tôi đang nói dối.

"Bé Kiều đừng nói dối anh, nếu không thích cậu ta vậy sao lúc nãy chị Ly nói rằng cậu ta đã bỏ về em lại buồn?"

"Dạ? Em..em không có thích mà.." Chẳng biết phản bác thế nào nên tôi chỉ có thể nói không thôi.

"Anh biết bé Kiều không thích nói dối, cũng không giỏi nói dối, chẳng phải bé Kiều đã hứa là sẽ không nói dối anh sao?" Đúng là tôi chưa lần nào nói dối anh, và cũng nhớ rất rõ lời hứa đó. Nhưng bây giờ tôi lại muốn nói dối anh một lần để cho anh không thấy được hình ảnh tôi đơn phương một người đến đau nát tâm can này. Tôi chẳng dám đối mặt với anh bởi vì tôi hèn nhát! Cố gắng tìm một lý do gì đó để chối bỏ việc tôi thích anh Duy là đúng. Mắt tôi đảo liên tục để nhìn xung quanh, chợt tôi lướt chúng ngay một bên góc khuất, tôi thấy anh Duy đang lấp ló, hình như là đang nghe lén tôi và anh Việt.

"Em không nói dối! Em không thích anh Duy mà!!" Chỉ đành nói vậy để cho qua chuyện, tôi không muốn anh biết rằng tôi thích anh, là tôi đơn phương, một mình tôi biết đã đủ rồi. Tôi liếc nhìn thấy anh đã rời đi, hơi thở của tôi chẳng hiểu bị gì mà lại trở nên nặng nề hơn một chút. Chợt tôi cảm thấy có một bàn tay lớn, khô ráp và chai sạn nhưng lại rất ấm chạm vào một bên má của tôi, ngước mắt lên nhìn thì tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và anh Việt bây giờ là rất gần, tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh.

"Anh biết rồi, anh xin lỗi...bé Kiều đừng giận anh."

"Dạ...em vô nhà ạ." Anh gật đầu rồi lùi lại một chút, tôi ngượng ngùng chạy vào nhà. Chợt điện thoại của tôi rung lên, một tin nhắn từ anh Việt "Bé Kiu nh ng sm nha." Tôi cười ngốc rồi đi vào phòng.
—————
Lại thêm một ngày rảnh, hôm nay ở quán tôi làm đóng cửa nên tôi không phải đến. Ung dung về nhà, tôi còn định về kiếm cái gì đó bỏ dụng thì tôi chợt thấy anh Duy và chị Ly đang đi với nhau, tôi chẳng biết là vì nhát hay là do bản năng của mình mà lại thôi thúc tôi mau mau trốn vào cái cây lớn kia. Đứng đằng sau cái cây tôi nghe được hai người nói chuyện, nhưng chữ có chữ không, nghe kỹ tôi còn nghe được hình như hai người đang nói về tôi sao? Lắp ló được một lúc tôi thấy chị Ly quay người lại và rời đi, tôi vì sợ chị nhìn thấy mình liền trốn đi, ngồi xuống dựa lưng mình vào thân cây, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"May quá hong thấy." Chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì từ đằng sau tôi có một giọng nói truyền đến. Là anh Duy.

"Kiều."

"Dạ." Tôi bị phát hiện rồi, sợ đến mức chẳng dám ngước đầu lên, tôi sợ anh hiểu lầm quá, lỡ đâu anh hiểu lầm tôi xấu tính đi nghe lén chuyện người khác thì sao? Phải làm sao bây giờ.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Tôi nghe câu hỏi của anh thì hoảng sợ. Tôi như một đứa con nít phạm phải điều gì đó sai trái nên bây giờ bị ba mẹ phạt vậy, người tôi theo đó cũng trở nên run rẩy.
—————
@SuperJ3909 {•𝕝𝕚𝕞•}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com