Người yêu cũ.
_________
Ngay sau khi tốt nghiệp bằng cử nhân, bạn trai gọi điện nói muốn chuyện quan trọng với tôi.
"Chia tay đi, anh mệt rồi."
Thì ra là mệt, yêu bổn thiếu gia mệt lắm sao, nghĩ là vậy nhưng tôi đâu có dám nói. Không phải tôi sợ anh ta mà do tôi hèn, hèn có lẽ cũng sẽ là một loại tính năng trong con người tôi.
"Cũng được thôi, thật sự hậu cung rộng lớn không phải hôm nào trẫm cũng có tâm trạng mà quan tâm nhiều phi tử đến như thế."
"???"
"Phi tử? Nè bé nói chuyện gì thế hả, tắt ti vi đi nói chuyện hẳn hoi lại với anh, nào."
"Chậc, thôi nhé, còn gì để nói không, ta đang nói chuyện cùng các phi tử khác." Vẫn còn tỉnh táo xưng bé cơ mà, nên thôi vậy tôi vẫn quyết trêu tiếp.
"Nè, đang nửa đêm em đang ở với ai đấy hả, hôm nay phải nói rõ chuyện này, không thì ngày mai đừng có nói đến chuyện xuống giường đi chơi."
Tôi tắt máy quay sang nhìn phi tử đang nằm trong lòng tôi thư thái dạng cẳng lên mà ngủ. Tôi đâu có nói đùa, phi tử này còn là do anh ấy chọn cùng tôi rồi mang về mà, này là giân quá hoá khờ rồi nhỉ.
Nghĩ lại tới cậu doạ của First, tôi tự nhiên thấy rùng mình, cũng không hẳn, anh ta sẽ bẻ gãy chân tôi sao, đừng có mà mơ, phi tử của trẫm sẽ cào nát mặt tên đang ở trong lãnh cung kia. Tự nhiên nhớ tới gì đó, tôi lật đật mở điện thoại lên, đặt biệt danh lại cho người yêu suýt cũ của tôi. Chà, tuyệt đấy nhỉ, thật sự đấy chứ tên biệt danh rất hay, tiện tay úp điện thoại xuống mặt bàn. Tôi đi thay nước uống cho Montow.
Sau khi xong, mở điện thoại lên, thằng cha thật sự định bạo lực mạng tôi đấy à. Cảm tưởng như mình bị tấm công bởi tin nhắn và nó sắp lao ra và đè chết tôi với sức nặng đó.
Lúc này, cửa nhà đột nhiên bị gõ mạnh, đi kèm với giọng điệu thở không ra hơi của Kanaphan và có vẻ vẫn còn đang rất tức giận. Gõ một hồi xong im bặt, tôi tưởng anh ấy bỏ về nhưng không, mệt quá nghỉ xong gõ tiếp lại còn lên tiếng gọi một cái rõ to. Ôi, tôi chỉ muốn chạy ta đeo cái rọ mõm rồi nhốt anh ta vào chuồng thôi. Nhục vc.
"Thanawat, mở cửa nhanh lên."
Mae tôi hôm nay lên thăm chút chít con trai trong nhà, giờ mae nhìn tôi với anh mắt thấy hơi sai sai. Mắc gì phải là lúc này, mae tôi lên tiếng hỏi.
"Khaotung, đêm hôm khuya khoắt, con và First làm cái gì thế hả ?"
"Không có gì đâu mae. Hì, thật đó."
Thấy mẹ đã đứng hẳn ra ngoài cửa , tôi lắp ba lắp bắp nói trong hoảng hốt, thật sự thì mặc dù là hai thằng con trai nhưng tôi vs nó đang có mỗi quan hệ dấu diếm nên trong tâm trí hơi lạo xạo không muốn bị bắt.
"Này, mae nói thật nhé. Nếu có cùng thích bạn nữ nào đấy thì cứ từ từ mà giải quyết nhé...Dù gì hai đứa cũng chơi với nhau từ bé, không được dùng bạo lực đâu."
Mẹ tôi bất lực mà thở dài nhưng cũng đóng cửa lại mà đi ngủ.
Mở cửa, tôi vội đẩy cái tên không biết nhục này vào nhà, kéo thẳng vào phòng của tôi mà chất vấn. Sau khi đứng trước mặt tôi, ờm thật sự thì anh ấy đang ngồi trên giường mà ghìm chặt lấy eo tôi, nhìn qua người tôi một lượt như thể kiểm tra vậy, sau một hồi First mới cất giọng hỏi tôi.
"Đâu, phi tử nhỏ bé của hoàng đế Rattanakitpaisan đâu, chính thê như ta cũng không thể nhìn sao?"
[???]
[Hỏi thôi mà, mắc cái gì cứ cạ cạ vào eo thế?]
Nghe xong miệng tôi vô thức nhếch cao lên trên, hất cằm ra con mèo đang nằm ngủ phè phỡn kia,Montow.
First Kanaphan cảm thấy mình bị lừa một vố đau, thẹn quá hoá giận chồm lên hôn môi tôi ngấu nghiến, trong lúc đó chiếc tay không yên phận mà sờ mó lung tung khắp người tôi, thôi tình thế như này chả khác nào tự mình chui vào hang cọp, tự tìm chỗ chết đâu chứ.
"Nào, bỏ tay ra khỏi người trẫm."
"Thế hôm nay trẫm có định thị tẩm thần thiếp không nào."
First đã bắt đầu bắt nhịp được cái trò đùa vô tri của tôi, nhưng hàm ý của cái câu đấu thì chả vô tri tí nào, thật sự để mà nói, tôi không quá ngu dốt để nhận ra.
Không được, mình đang làm giá mà, không thể để anh ấy tự tiện vặt đi mà xào thịt bò được, nhất quyết không. Trong cái rủi có cái xui, trong cái ngu có cái dốt, trong cái tình huống khó xử thế này chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin cùng Khaotung.
"Hoi, nay tao mệt lắm, mà chúng ta chia tay rồi mà. Hứ, tôi sẽ không bao giờ quay lại với người yêu cũ đâu, anh đi ra đi."
Nhảy vọt ra chỗ khác, tôi buông lời chọc gẹo anh, chả phải là vừa nãy anh nói lời chia tay sao, không có thằng này thì mình có thằng khác, không có First thì mình yêu Kanaphan. Thiếu gì cách mà phải xoắn.
???
First Kanaphan rảo bước chân ra khỏi phòng tôi, đóng cửa cái rầm.
Tôi hơi ngơ người, có chút nhướng ra đằng trước xem thử thế nào thì thấy tiếng đóng cửa bên ngoài rồi im bặt.
Chẳng lẽ những lời tôi nói vừa nãy chạm đến trái tim anh, hiểu chuyện đến đau lòng, có lẽ tôi đã quá nặng lời, thôi thì tôi cũng biết lỗi nhưng mà anh ấy mở lời chia tay trước mà, có phải tôi đâu. Quy chụp, đổ hết rác lên đầu anh người yêu cũ khiến tôi an tâm, lên giường lật chăn đi ngủ, tiện tay giấu Montow trong chăn. Với châm ngôn của tôi hiện tại, cái gì vui thì mình làm trước, tôi đi ngủ, mai tính tiếp.
Ấy thế mà, sau khi tôi ngủ được tầm 30 phút, ngoài cửa có tiếng "tít tít" là âm thanh của cửa nhà tôi.
"Chắc là nhà hàng xóm đấy, có phải mỗi nhà mình có cái cửa thông minh đâu."
Xong, tôi lại đập mặt xuống gối ngủ tiếp.
Cạch?????
"Bé, anh về rồi nè. Ngủ ngon ghê giờ thì tới giờ tập thể dục rồi đây."
Wtf, hãy cứu Tungtung khỏi thằng người yêu cũ biến thái này đi. Sos!!!
Thì ra anh ta đi ra ngoài là để mua đồ dùng cần thiết để tập thể dục buổi tối chứ không có đi về, làm tôi còn tưởng tiếng mở cửa là của nhà hàng xóm bên cạnh chứ.
"Nhưng mà chúng ta chia tay rồi, anh là người..."
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã ngay lập tức bị First Kanaphan chặn miệng bằng một nụ hôn sâu. Anh ta nhanh chóng phản biện vấn đề vừa rồi.
"Em đã đồng ý chia tay đâu nhỉ, chưa kể là do em bơ anh mất mấy ngày trời chứ bộ, nhắn tin không rep, gọi điện cũng không trả lời."
"Thì...thì giờ em đồng ý chia tay, ra khỏi người em mau, nặng."
Rối quá hoá ngu, từ khi nào tôi đổi luôn xưng hô với First.
"Đồng ý bây giờ là muộn rồi đó bé,..."
Rồi thì chuyện gì đến thì cũng đến, First Kanaphan nói là làm. Hôm sau tôi chính xác là không lết đi được, nằm ngủ mê man đến trưa thì First gọi dậy ăn cơm, hai bố mẹ cũng về từ bao giờ. Chỉ thấy mẹ nhắn cho tôi.
"Thấy hai đứa làm hoà như vậy mae cũng mừng, cứ vậy mà phát huy."
[Cứ vậy mà phát huy!!!!!]
Mẹ không biết cái thằng mặt loz kia hôm qua đã làm gì con trai yêu quý của mẹ đâu, may là phòng có hệ thống cách âm tốt không tiếng tôi gào có khi cả khu nghe thấy.
_End_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com