Chương 6: Anh đã ngã quỵ trong tình yêu trước em, thật chóng vánh.
Vậy thì lý do quái nào mà tên nhóc Tobio lại không, tên nhóc đó bị gì vậy?
----------------------------
Tooru yêu chết việc chọc ghẹo em. Thường thì Tooru mới là đối tượng bị bắt nạt, nhưng với Hinata, anh lại có cơ hội làm điều ngược lại. Thật sự khác so với hồi trung học, khi Tooru luôn là đứa bị mấy đứa bạn trêu chọc. Kể cả bây giờ với đội tuyển Argentina cũng vậy, đồng đội anh đều đã biết anh không hề ngầu lòi như cái cách anh luôn tỏ ra chút nào.
Anh thường giơ nắm đấm và tỏ vẻ mấy cái lời nhận xét kia không có ảnh hưởng chút nào đến mình. Nhưng thực ra bị chế giễu liên tục cũng không hề tốt cho niềm tự tin vốn đã thảm hại của anh gì cả.
Thật tuyệt khi được là người chòng ghẹo. Khi được khiến ai đó khác ngoài bản thân mình bối rối.
Tất nhiên là nếu Hinata thực sự bị tổn thương với lời nói của anh, Tooru sẽ ngừng lại ngay lập tức. Anh sẽ không bao đi quá chớn, đặc biệt là với em.
Nhưng Hinata luôn giữ được sự sôi nổi và tươi sáng của em, mặc cho Tooru có trêu chọc em nhiều như thế nào. Vì vậy chả đời nào anh chịu ngưng việc khiến bé cưng này đỏ bừng cả mặt đâu.
Họ tranh luận với nhau thêm một lúc nữa trước quyết định nghỉ ngơi. Sau một lúc, Hinata trở lên yên ắng hơn, hơi thở của em thật nhẹ nhàng khi em rúc mặt vào cái ôm vững chãi của Tooru. Tooru sẽ nghĩ em đã lăn ra ngủ mất rồi nếu không cảm nhận được từng nhịp, từng nhịp tim rung động bên da anh, nóng hổi và dồn dập. Em đang lo lắng điều gì đó, trong khi hiện tại cả có gì lí do gì để lo sợ cả.
"Shou-chan ơi? Mọi thứ vẫn ổn chứ em?"
Người cứng đờ do bị phát hiện, Hinata gật nhẹ đầu bên ngực anh, trước khi ngẩng mặt lên một xíu, đủ để Tooru có thể ngắm được ráng hồng ngọt ngào đang vương bên hai gò má nho nhỏ.
"Không, không có gì ạ. Chỉ là- em thực sự cảm thấy rất vui." Em cười nhẹ, ngại ngùng và dịu dàng, xinh đẹp tựa bông anh túc đang nở rộ. "Cả tuần này được ở bên anh, em thực sự, thực sự rất vui. Khoảng thời gian dài trước đây thật là buồn phiền, kể từ khi em rời Nhật Bản. Nhưng bây giờ em cảm thấy mình có thể chinh phục cả thế giới này, bởi vì có anh đó. Anh rất tuyệt vời đó, anh biết không? Thật sự siêuuuu tuyệt vời! Cám ơn anh nhiều."
Ngay khi vừa dứt lời, mặt em còn đỏ hơn lúc trước, em vùi mặt vào ngực Tooru, như thể không tin nổi mình vừa nói gì. Tim anh khẽ run lên, vừa hạnh phúc vừa hoảng sợ.
Tooru đã hai mươi mốt tuổi rồi. Sắp bước sang tuổi hai mươi hai. Anh đã có một cuộc sống tốt đẹp, có những người bạn tốt, gặp được nhiều cơ hội tuyệt vời hơn nhiều so với những thứ anh đáng nhận được.
Nhưng anh biết rằng, trong cuộc đời trước đây, anh chưa từng cảm thấy ấm ám như lúc này.
Vì anh cũng có cảm xúc y như vậy. Tuần vừa qua là tuần anh đã có nhiều tiếng cười chân thật nhất - có lẽ là trong cả cuộc đời này. Anh chưa từng nghĩ bản thân là người không vui vẻ. Bỏ qua một tý hỗn loạn về sự mặc cảm tự ti và tâm hồn ích kỷ; thực ra anh thấy mình là người khá may mắn.
Nhưng sau bảy ngày vừa qua với Hinata, anh chợt nhận ra, ồ, hóa ra mọi thứ phải như vậy. Hóa ra ý nghĩa của cuộc sống là vậy, để được vui vẻ, sống, và cảm thấy tốt đẹp? Cảm giác cứ như anh đã dành cả đời ở Bắc cực vào mùa đông, quên đi ánh mặt trời, quen thuộc với cái lạnh giá, tăm tối, luôn cố gắng làm tốt hơn, trở lên tốt hơn. Tại sao mình không đủ mạnh, đủ tốt, đủ nhanh. Và đột nhiên mùa hè xuất hiện, mang đến ánh nắng ấm áp, vị tha. Thật điên rồ khi anh gần như đã quên mất cảm giác ấm áp này.
Tooru không phải người tốt. Anh không xứng đáng với những thứ tốt đẹp. Hinata, em đã nhìn thấy những mảng màu tồi tệ trong anh, những mảng màu mà anh luôn cẩn thận che dấu-khi rời xa vùng trời an toàn mang tên Aoba Johsai, rời xa những người bạn trung học, rời xa Iwaizumi. Nhưng em, bằng một cách kỳ diệu nào đó, em vẫn nhìn về phía anh như thể anh là một bầu trời đầy sao vậy.
Tooru tự hỏi cảm giác sẽ ra sao nếu điều này diễn ra mỗi ngày. Được cảm thấy như vậy mỗi ngày - không bất an, tự ti, mà là sự tốt đẹp. Như thể anh thật đáng giá, như thể anh có năng lực mang đến hạnh phúc cho người khác.
Anh đã ngã quỵ trong tình yêu trước em rồi, thật chóng vánh. Anh nghĩ. Vậy thì lý do thế quái nào mà tên nhóc Tobio lại không, tên nhóc đó bị gì vậy?
Tooru hơi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng trước đó anh đã từng nghĩ về điều này. Nghĩ về việc chiếm đoạt Hinata, dụ dỗ em khỏi vòng tay của Kageyama, thuyết phục em ở lại bên cạnh anh. Yêu anh, thay vì Kageyama. Chọn anh, và lãng quên Kageyama.
Ha, giờ thì nhóc sẽ làm gì đây, khi mất đi mặt trời nhỏ của mình? Tooru tràn ngập suy nghĩ ác ý. Nhóc sẽ tan vỡ thế nào đây?
Nhưng lúc này, khi ôm Hinata trong vòng tay, xinh đẹp và ửng hồng và tốt bụng và hoàn hảo. Tất cả điều anh suy nghĩ được chỉ có một, Mày bị cái mẹ gì mà dám vất bỏ điều này vậy?
Nhanh chóng lăn Hinata nằm dưới thân mình, Tooru thích thú với âm thanh dễ thương và ngạc nhiên của em, Tooru bao phủ nó bằng đôi môi của anh. Anh dùng lưỡi của mình để dỗ dành thêm nhiều âm thanh khác, thêm nhiều tình yêu, thêm nhiều sự khao khát. Hinata nhanh chóng đáp trả, nhưng phòng ngủ là sân khấu mà Tooru sẽ luôn chiếm được nhiều lợi thế hơn, anh chắc chắn Hinata cũng biết điều đó.
"T-Tooru" Em thở dốc, gần như tan chảy dưới sự đụng chạm của anh, quằn lại thật nhanh và thật dễ dàng, với những động tác nhỏ nhất của Tooru.
Không đủ, không đủ chút nào. Tooru cần nhiều hơn. "Em thực sự tính ở lại Brazil trong hai năm tới hửm?"
Hinata gật đầu kiên định. "Em muốn rèn luyện nhiều hơn. Em muốn trở lên thật giỏi."
Em đã rất giỏi rồi mà. Em không thấy mình hoàn hảo đến dường nào sao? "Em chắc chắn sẽ làm được." Tooru nói, thay vì những suy nghĩ trong đầu. Giọng điệu anh nhẹ nhàng, đều đặn. "Nhưng em sẽ cần được giúp đỡ nhiều nhất có thể đó. Mà, không có gì tuyệt vời hơn là được luyện tập với một chuyền hai tài giỏi đâu ha. Thật sự đó, em ra sao đây nếu không có anh đây nhỉ. Em siêu may mắn đó khi anh ở gần đây đó nha."
Hinata trợn tròn đôi mắt, lấp lánh tựa viên hổ phách dưới ánh đèn mờ nhạt. "Anh-anh.. Chờ đã, ý anh là sao..?"
"Anh nói là Argentina cách đây có ba giờ bay thôi nè. Em biết chứ, chà, nếu mà em muốn-"
"Em muốn!" Hinata bật thốt trước khi anh kịp nói hết câu, em suýt thì xô ngã Tooru vì phấn khích. "Em muốn, rất muốn. Ý em là, a-anh không bắt buộc phải làm vậy. Không bắt buộc phải quay lại đây và giúp em nếu chỉ vì cảm thấy thương sót em hay gì. Nhưng nếu anh thực sự, nếu anh thực sự muốn vậy, em-"
"Nếu không muốn thì anh không có làm đâu, Shou-chan à."
Hinata siêu mừng rỡ, tỏa sáng và hưng phấn. Sự hưng phấn của em nhanh chóng xoa dịu lỗi lo của Tooru khi anh đưa ra đột nhiên đưa ra lời đề nghị ngu ngốc, liều lĩnh này. "Anh thực sự sẽ đến thăm em nếu có thời gian sao, thật sự sao? Em biết anh sẽ bận lắm, và em cũng chưa thể giúp gì cho anh về chi phí vé máy bay hay gì, nhưng-"
"Anh giờ là tuyển thủ nguyên nghiệp ở một giải đấu quốc tế rồi nha." Tooru thích thú. "Anh thừa sức chi trả tiền vé máy bay của mình nhé."
"Vậy là anh thực sự ổn với việc này đúng không? Đúng không, đúng không? Đúng, đúng không?"
"Đúng, thật sự." Tooru không thể ngừng cười phá lên, cảm giác ấm áp và trìu mến ập đến với biểu cảm trẻ con phấn khích của Hinata. "Má ơi em đáng yêu quá đi mất. Thực sự thực sự sao lại đáng yêu thế này hả-"
Hinata hú hét và cười lớn khi em ôm chầm lấy anh, lăn lộn để trèo lên trên người anh. Em cứ hôn anh liên tục, từng cái, từng cái một, cho đến khi việc hôn hít trở lên hơi khó khăn vì em cứ luôn cười mãi. Hinata đang tỏa sáng, rực rỡ hơn mặt trời. Tooru ước mình có thể ngắm em như vậy mãi mãi.
"Anh siêuuuu tốt bụng luôn đó Tooru, anh biết không?"
Anh cười nhăn nhó. "Em có nhận ra em là con người đầu tiên và duy nhất trên thế giới này công nhận điều đó không thế? Từ trước đến giờ luôn?"
"Không có đâu mà." Hinata nhăn nhở. "Anh là người siêu tốt. Mọi người chỉ yêu quý anh quá nhiều nên không dám nói với anh điều đó thôi."
Tooru sặc cười. "Ồ, em thật sự nghĩ vậy hả?"
"Em biết, em biết là vậy đó." Hinata lại hôn anh, ngắn ngủi nhưng ngọt ngào. "Anh sẽ phải không hối tiếc đâu." Em đặt lời hứa. "Em hứa là anh sẽ không bao giờ phải hối hận."
Thật tệ rằng cả hai người họ đều không thể dự đoán trước được, rằng lời hứa đó sẽ trở nên dối trá đến mức nào.
---------------------
Editor: Yep, vậy là hết fic rồi nhe quý dị.
Haha thực ra bà tác giả bả bảo fic này gồm 3 phần với lần lượt các cp Oihina, Atsuhina và Kagehina. Và đây mới là phần đầu.
Vậy nên fic mới kết kiểu vậy á, riêng quả tên "fleeting summer-aka-mùa hè ngắn ngủi" đã là dấu hiệu khá rõ ràng cho cái kết của CP này rồi.
Tệ hơn là, mặc dù tôi rất muốn dịch tiếp hai phần còn lại về Atsuhina và Kagehina nhưng mà tui không tài nào tìm được chúng nó. Tui đã lùng sục hết AO3 với twitter của bà tác giả rồi mà vẫn không thấy. Có lẽ viết xong phần một xong bả quên luôn.
Vậy nên có lẽ mình cứ tạm bỏ qua câu cuối trong fic và coi đây là một fic Oihina vui vẻ hạnh phúc đi ha, hahahaha 😀😀
À mọi người nên đọc tiếp fic If only tui có dịch trên tường nhà sau khi đọc fic này nhé. Cùng tác giả, mặc dù không phải cùng series, nhưng tôi thấy siêu hợp để nối tiếp fic này, coi như là cái kết sau cùng cho fic này luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com