Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01; mềm mại

mềm mại, thật mềm mại. sụ mềm yếu của em khiến tôi tò mò và muốn giúp đỡ em.

đó là ấn tượng đầu tiên của oikawa tooru về đứa trẻ iwaizumi hajime, hắn vô tình 'nhặt' được đứa trẻ này ở mảnh đất trống xơ xác sau nhà thờ.

gọi là đứa trẻ nhưng cũng đã mười lăm mà hơn hết là tuổi tưởng chừng như sắp trưởng thành, hóa ra lại là bị cha mẹ bỏ rơi.

thằng nhỏ kể cho hắn nghe rằng nó bị mẹ bán đi để kiếm tiền chuộc cha, cha nó vì vụ mùa không thu được bị trễ hạn thu thuế nên bị siết nợ. suýt thì toi luôn đôi bàn tay sinh ra là để làm nông, mẹ nó tuy thương nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn chồng mình cứ như vậy mà tàn tật đôi tay.

vì thế đã nài nỉ nó theo chủ nợ làm việc, bà ta không quan tâm là nó sẽ gặp phải chuyện gì. chỉ là muốn nhanh chóng bán đi để chồng được an toàn, nó buồn.

và rồi nó chỉ biết lao lực chạy về phía khu rừng, trong trời chuyển mùa và mây đen bất đầu túm tụm lại ngày càng nhiều hơn. nhưng nó vẫn cứ chạy thôi, bởi nó biết nếu dừng lại, có lẽ sẽ không còn có sau này để chạy được như vậy. vừa chạy đôi mắt nó vừa rưng rưng, buồn, khổ, đếm bao nhiêu là hết là nỗi muộn phiền trong lòng?

cho đến khi nó gặp được hắn nó vẫn là bộ dạng thảm chết đi được, đôi chân trần đã sớm phồng rộp đỏ cả lên và đôi giày bata rách tươm bên cạnh.

một thân nó áo quần mỏng tanh, tóc ươn ướt vì mưa nên rối xù. trời cũng lộp độp được vài hạt mưa, vì là cha sứ nên hắn không khỏi thương cảm cho cái tình cảnh éo le này của nó được mà liền lặp tức dìu nó vào bên trong nhà thờ.

bây giờ là năm giờ chiều vì vậy mà cũng không có ai xa lạ ngoài người theo đạo ở lại, họ quét dọn và lau chùi ghế bàn khi nhận ra có sự hiện diện của hắn liền cúi người lễ phép chào.

"mang cho ta một bộ quần áo nhé!"

phất tay hắn cười cười căn dặn một vài người ở gần mình nhất.

"còn con, đi theo ta."

nó hơi mệt nên có chút thờ thẫn xét từ trên xuống dưới cảm thấy người trước mặt cứ trưng ra vẻ mặt hiền hậu, suy nghĩ chắc đây cũng không phải người xấu. vào phòng tắm nó có chút loạng choạng vì đôi chân trần dính đầy bụi đất, suýt té vì vội. nền sàn cũng vì đôi chân dơ bẩn của nó mà trở nên bẩn theo, nhìn theo từng viên gạch vuông màu trắng đơn độc và nhạt nhẽo trên tường. nó cảm thấy có hơi choáng, còn người kia vẫn cứ tiếp tục dùng đồ bọt biển và xà phòng, cẩn thận, tự tay mà tắm cho nó. cảm giác khi miếng bọt biển chà xát vào da sướng gớm! hay do nó vốn dơ dáy nên mới cảm thấy sảng khái khi được tắm cho thế này?

"chóng mặt sao? là mùi oải hương"

nó im lặng, đơn giản là vì không muốn trả lời người lạ. dù người này đối xử tốt với nó, nhưng nó vốn dĩ cũng không biết người ta là ai, là người ra sao.

"đứng dậy nào, để ta lau người."

hắn mỉm cười cầm khăn đợi chờ nó, khăn mềm nhạt màu lướt qua từng hóc hách trên người làm khô đi nước, khiến nó cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều. ít nhất mùi oải hương cũng đã dịu đi so với phần nào khi tắm ban nãy.

lau đến vùng tuyệt mật có mơ nó cũng không ngờ rằng người này sẽ trực tiếp cách một lớp khăn, vuốt ve làm khô phần dưới cho nó. còn lau cả kẽ mông và phần mép hai bên. nó khó chịu rõ ra mặt còn cựa quậy không ngừng, vậy mà người kia vẫn là chuyên tâm giữ chặt tay nó lại. cứ thế tiếp tục mà làm việc đang dở...

"buông tôi ra đi."

"nhóc con bao nhiêu tuổi?"

"tôi mười lăm"

"cũng còn rất nhỏ, vậy còn tên thì sao?"

"iwaizumi hajime."

"nói trống không là không ngoan, vẫn là cần được chuyên tâm chăm sóc, chỉ dạy đặc biệt! ta là oikawa tooru, cứ gọi ta là tooru nhé."

"anh là ai??"

"phụt... thật luôn sao?"

nó đôi mắt láo liên chớp chớp nhìn đối phương, là vì câu nói của mình mà cười suýt nhịn thở. buồn cười chỗ nào?

"vì câu nói này của con mà ta suýt quên rằng mình chỉ mới hai mươi lăm đấy!"

"chuyện gì sao?"

"ta là cha sứ, họ gọi ta là cha không ai gọi ta là anh cả!"

"đừng xưng hô ta – con nữa!"

nó khuôn mặt gầm gừ tương đối là cáu giận, làm người trước mắt hơi sựng lại.

"còn nhỏ nhưng tính tình nóng nảy là không tốt, thôi được. phá lệ với em nhỏ không vâng lời, chắc chúa sẽ không trách phạt đâu."

cười cười hắn mặc quần áo cho nó, nó im lặng trực chờ người kia muốn làm gì mình cũng được. bây giờ nhớ mẹ quá! không muốn quan tâm điều gì nữa.

bụng đói cồn cào cũng không còn bận tâm nữa, không ngờ có ngày sắp tuổi trưởng thành lại được người lạ tắm táp cho. thật nhục nhã mà!

"hajime có vẻ mệt rồi, theo anh về phòng nha."

nói như cho có nhưng thật ra hắn đã đan tay nó và hắn sẵn vào nhau cả rồi, iwaizumi cảm thấy nơi này tuy là nhà thờ. là nơi tín ngưỡng, nhưng cứ hai bên là đá viên màu than tre nhìn cớ sao cứ mà lạnh lẽo? cảm giác lành lạnh dọc lên sống lưng làm hajime hơi sợ.

"nơi này được xây cũng được hơn bảy mươi năm rồi đấy, em thấy không? mọi thứ đang dần trở nên tồi tàn cơ mà!"

vẫn là trạng trái lặng im để mình người kia dẫn đường, độc thoại, đan tay mình

"đôi lúc nhìn nơi này có chút cô đơn, nhưng dần rồi anh cũng trở nên quen. cứ đi quá hai ba tiếng đồng hồ lại cảm thấy nhớ, haha"

"anh cũng bị bỏ rơi sao?"

"anh sao? ba mẹ anh mất vì mắc bệnh khó chữa, anh được một nữ tu sĩ mang về tu viện dưỡng dục. nhưng sau đó bà cũng mất vì tuổi già, em à, đôi lúc anh cũng cảm thấy rất buồn. nhưng rồi lại thôi, tại sao nhỉ? vì sinh lão bệnh tử, ai sinh ra rồi cũng sẽ chết đi. chết đi do bệnh tật, tuổi già đều già điều không tránh khỏi."

iwaizumi im lặng nhìn đăm đăm vào bóng lưng ấy, lời nói này làm cậu suy nghĩ có chút nhiều. phải chi bản thân mình cũng có thể suy nghĩ lạc quan, tích cực như vậy, thì đã có thể thoải mái tha thứ cho ba mẹ rồi...

"đây, em ngủ đi nhé!"

"không ngủ được..."

"trông mệt thế kia mà."

hắn ngồi bên cạnh em, đôi tay dịu dạng vuốt ve mái tóc vẫn còn chưa khô hẳn. gì đây? sự dịu dàng này làm trái tim cậu cảm thấy rất ray rứt, nhưng không sao buông ra được lời đau lòng.

"có thể vào một lúc nào đó em sẽ rất buồn, nhưng nghĩ lại xem? từ lúc được sinh ra đời, em cũng đã từng có được những khoảnh khắc hạnh phúc!"

"em ơi đừng quá bận tâm vào những sầu muộn của bản thân, hãy cứ sống tốt và một ngày nào đó. chính em sẽ lại là lần nữa trở thành một niềm hạnh phúc của người khác."

đôi mắt nó lim dim, sót lại đó là những câu từ cuối cùng vẫn văng vẳng bên tai. sao thật muốn khóc, nhưng buồn ngủ quá! sau này rồi sẽ khóc sau nhé?

còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com