Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Together (2)

Gần 2 tháng cứ thế trôi qua, vậy là chỉ còn 1 tuần nữa là đến sinh nhật Sunghoon. Em đã yếu dần đi theo thời gian, thị giác lúc mờ lúc rõ khiến em thường xuyên bị chóng mặt. Những cơn đau càng ngày càng kinh khủng, Sunghoon luôn lịm đi sau mỗi lần phải chịu đựng. Thời gian em bất tỉnh ngày càng kéo dài, trước chỉ sau 1 tiếng là Sunghoon đã tỉnh, nhưng bây giờ phải mất ít nhất 5 tiếng thì em mới bình phục hoàn toàn.

Như mọi buổi sáng, Sunghoon thức dậy làm vệ sinh cá nhân rồi bước xuống bếp ăn sáng cùng  anh.

-"Sáng nay ăn gì vậy ạ?"
Sunghoon miệng hỏi nhưng vẫn có chút nghi ngờ vì người đang nấu ăn trước mặt mình hình như thấp hơn bình thường.

-"Ăn bánh mì nha em!"
Jay quay người lại, doạ Sunghoon hết hồn bằng vết nhựa nồi đen xì trên mặt trông như ông kẹ

-"Ối! Jay? Sao cậu lại ở đây? Anh Hee đâu rồi?"

-"Anh ấy bảo từ nay bọn tôi sang ở cùng đó!"
Jake từ đằng sau lên tiếng

-"Thật á.."

-"Sao? Không muốn à?"

-"Đâu có... tôi muốn chứ!"

-"Muốn cũng không được đâu cưng, Jake lừa cậu đó, anh ấy có việc phải ra ngoài nên nhờ bọn tôi chăm sóc cậu ấy mà."
Jay vừa nói vừa lau đi vết nhựa nồi trên mặt

-"Anh ấy có việc gì?"

-"Ai biết, kệ đi tí nữa chúng ta cùng chơi gì đó nhé!"

-"Chơi gì được nhỉ"

-"Chơi bài! Hihi, sức khoẻ của cậu hiện giờ chỉ thích hợp chơi bài thui!"

-"Ok triển luôn!"

Ba đứa chơi bài mà cứ cười khúc khích, quên cả thời gian

-"Anh về rồi đây!"
Heeseung mở cửa bước vào đem theo một nụ cười tươi sưởi ấm cả căn phòng.

-"Sunghoon à, chiều nay em cùng anh đi khám nhé!"

Sunghoon rụt rè lắc đầu :"Thôi, em sợ..."

Heeseung quỳ xuống, dịu dàng ôm hai cánh tay em

-"Không được sợ, em sắp 18 tuổi rồi, phải cứng rắn lên chứ"

-"...vâng"

Trưa hôm đó, Sunghoon không tài nào ngủ được, em sợ bác sĩ sẽ nói điều gì đó tồi tệ đang xảy ra trong em, anh chắc sẽ buồn lắm.

Chiều đông tuyết rơi trắng xoá cả con đường, má Sunghoon đỏ ửng lên vì lạnh. Nhưng em không hề cảm thấy vậy mà còn rất ấm áp, vì có một bàn tay lớn đang nắm chặt tay em. "Thật dịu dàng và thoải mái quá."

-"Đến nơi rồi, vào khám nhé?"

Sunghoon nheo mày, miễn cưỡng gật đầu. Một câu hỏi thật thừa thãi, em còn có thể từ chối sao?

Vừa bước chân vào phòng khám, bác sĩ đã nhận ra ngay cậu thanh niên trẻ hôm nào. Ông mỉm cười đôn hậu mời hai anh em ngồi, khẽ lấy cặp kính đeo vào rồi thở dài một hơi não nề.

-"Chà, khoảng 4 tháng rồi nhỉ. Cậu chắc cũng đã trải qua những cơn đau tận tuỷ"

-"..."

-"Để tôi kiểm tra đã nhé, cậu đi cùng ngồi kia được không?"

-"Dạ"

Bác sĩ đo nhịp tim, thử mạch và một số hình thức khác. Tim Sunghoon đập mạnh, em lo lắng khi thấy những nếp nhăn trên gương mặt ông hiện rõ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ gọi Heeseung đến gần.

-"Tình hình sức khoẻ của em cậu..."

Sunghoon sợ đến mức mà thở cũng không dám thở mạnh. Thật may mắn, ông đã nói sức khoẻ của em tốt lên nhiều và không có trở ngại gì.

-"Vậy là em có thể đón sinh nhật 18 tuổi cùng anh rồi!"

-"May mắn thật đấy!"

Ngay sau đó bác sĩ bảo Heeseung ra ngoài chờ để ông nhắc nhở Sunghoon vài chuyện.

-"Tôi không chắc đâu"

-"Hả?"

-"Tôi không chắc chuyện...anh em cậu có thể cùng nhau đón sinh nhật"

-"Nhưng..."

-"Sức khoẻ của cậu hiện đã xuống dốc rất nhiều. Với tình trạng này, tôi e là cậu không cầm cự được bao lâu nữa. Theo như hồ sơ thì sinh nhật cậu là một tuần sau..."

-"Đúng vậy! Rất ngắn thôi mà, nên tôi có thể sống đến lúc đó mà đúng không?"

-"Nó rất ngắn- 7 ngày...Nhưng đó lại là dài so với cậu đấy. Từ giờ đến lúc đó, cậu sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn..."

-"Tôi chịu được! Tôi có thể chịu được tất cả..."

-"...Nhưng cơ thể cậu thì không"

-"..."

-"Đừng cố mà làm khổ cơ thể cậu nữa, thời gian tối đa nó có thể chịu đựng được là 5 ngày mà thôi..."

-"T...Tại sao... cơ thể tôi..."
Sunghoon tuyệt vọng nhìn đôi bàn tay khô ráp, từng giọt lệ tràn ra từ khoé mắt.

-"Tuổi 17 vui vẻ nhé!"
Bác sĩ đứng dậy, vỗ nhẹ vào bờ vai gầy rồi đi khỏi

Trên đường về nhà, Sunghoon không nói gì cả, em cứ khập khiễng bước đi. Những ngọn gió đông lạnh lẽo bắt đầu xuất hiện trên vòm cây xanh lá phủ đầy tuyết. Anh rùng mình co người lại, nhìn về phía chú cánh cụt không có phản ứng gì, vẫn giữ bản mặt cứng đờ. Heeseung bật cười kéo em lại vào lòng mình, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run rẩy.

-"Ơ..."

-"Sao? Ấm không? Nãy giờ em đi xa anh quá, lạnh hết cả người luôn rồi này"

Sunghoon trút một hơi thở dài rồi dụi dụi vào người anh như chú cún con muốn được sưởi ấm. Chân em vẫn cứ bước, nhưng tâm chí em đã không còn thuộc về nơi này. Nó đang quay về vài năm trước, khi mà anh ôm em vào lòng giữa bầu trời đầy sao. Đó là lần đầu em cảm thấy mình được che chở, thật ấm áp biết bao.

-"Anh..."

-"Ơi?"

-"Em sợ quá..."

-"Sao lại sợ, có anh ở đây rồi mà sợ gì?"

-"Em sợ rằng... sau này khi em chết đi, em sẽ phải nằm một mình ở dưới đó, ở cái nơi lạnh lẽo mà không có anh..."

Sunghoon ôm chặt anh oà khóc

-"Em sợ... sợ lắm...!"

-"Sunghoon ngoan...! Sau này khi không còn được gặp em, không còn được nấu ăn cho em nữa... anh cũng rất buồn. Chỉ là, chúng ta không thể thay đổi được số phận..."

Anh ôm chặt lấy em, tựa cằm lên mái tóc đen lánh còn vương chút hơi ấm. Trong lúc tâm trạng em đang bất ổn như vậy mà căn bệnh vẫn có thể dày vò Sunghoon. Em đau đớn quỳ rụp xuống nền tuyết dày, dòng máu đỏ thẫm chảy xuống nhuộm màu tuyết trắng. Heeseung lo lắng vỗ nhẹ lưng, giương con mắt xót xa lên nhìn em. Bởi ngoài việc đó ra, anh không thể làm được gì cho Sunghoon cả.

Sunghoon lịm đi trong vòng tay anh. Một bông tuyết nhỏ xíu đáp nhẹ trên khoé mi em, trông dáng vẻ của em bây giờ thật tươi đẹp nhưng cũng thật bi thương quá.

Heeseung đưa Sunghoon về nhà, đặt em lên giường rồi xuống bếp nấu ăn. Trong lúc nấu anh cứ suy nghĩ mãi về cuộc nói chuyện của Sunghoon và bác sĩ, thì ra Heeseung ở ngoài đã nghe thấy hết tất cả. Anh cũng khổ tâm lắm chứ, nhưng vẫn không thể làm gì được nên đành im lặng thôi...

-"A!"

Mải mê trong những dòng suy nghĩ mà Heeseung đã không may cắt vào tay mình. Anh nhanh chóng sơ cứu vết thương trên đầu ngón, bỗng bị hút lại bởi quyển lịch trên tường. Nhìn vào đích đã sắp tới, Heeseung mỉm cười :"Mình sẽ biến ngày sinh nhật này thành ngày sinh nhật tuyệt vời nhất!"

Buổi tối hôm đó Heeseung sang gặp Jay và Jake. Vừa thấy bóng dáng của người anh Jay đã biết được ý định của Heeseung

-"Sao, anh có kế hoạch gì rồi?"

-"Đúng là Jay có khác, hiểu anh ghê."

Thế là họ dành cả đêm để lập kế hoạch cho 7 ngày sắp tới. Đến sáng sớm Heeseung mới về nhà, anh lười biếng ngủ gục luôn trên sofa. Mồm cứ mấp máy gọi tên em, hứa với em sẽ giúp em hết tất cả những gì anh có thể làm rồi bất giác nở nụ cười.

Những ngày sau đó, họ đã cùng nhau trang trí khung cho các dấu tròn. Chỉ đơn giản là vẽ những gì họ thích lên để tô đậm chúng, dấu tròn cuối cùng chắc chắn phải là dấu tròn ý nghĩa nhất nên Sunghoon đã vẽ cây kỉ niệm trước sự tán thành của 3 người còn lại.

Jay và Jake cũng dẫn Sunghoon đến căn cứ bí mật chơi, vì khá xa nhà mà sức khoẻ của Sunghoon lại kém nên có lẽ đây là lần cuối họ đến đó. Nếu là trước đây khi Sunghoon chưa mắc bệnh, họ sẽ cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Nhưng bây giờ họ đến là để ngắm nhìn nơi chứa đầy kỉ niệm này. Jay đứng sau bóng lưng Sunghoon, tựa vào Jake não nề buồn tủi về tình bạn dang dở với bao ước hẹn chưa thành.

-"Không được khóc như vậy chứ, bình thường ông cứng rắn lắm cơ mà, mạnh mẽ lắm cơ mà. Sao bây giờ lại khóc?"

-"Đúng rồi, phải vui lên, không vui thì sau này sẽ hối hận..."

Sunghoon tiến dần về phía cửa sổ kính, thẫn thờ nhìn thành phố rộng lớn.

-"Jay, Jake"

-"Chúng tôi nghe đây"

-"Các cậu hứa với tôi. Khi tôi đi rồi, các cậu phải chăm sóc thật tốt cho anh Heeseung.  Tuyệt đối đừng để anh ấy làm việc gì dại dột. Biết chưa?"

-"Um, bọn tôi nghe rõ lắm rồi, biết hết rồi!"

Jay và Jake đến bên cạnh khoác vai Sunghoon, cùng bạn ngắm nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt.

Chỉ còn 1 ngày nữa, mai là sinh nhật Sunghoon rồi. Heeseung quyết định sẽ làm bánh kem tặng em. Nhưng bên cạnh anh còn có cả 02er phụ giúp nữa. Anh phụ trách phần bánh còn 3 đứa kia thì trang trí.

Lúc đầu Heeseung cứ nghĩ chúng sẽ bầy ra một bãi chiến trường ai ngờ bầy thật. Mới 5 phút mà cái bếp yêu dấu của anh đã không còn là bếp nữa. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của anh chúng cũng biết điều mà dọn đồ sang nhà Jay và Jake làm.

-"Lâu lắm rồi tôi mới dậy sớm vậy"

-"Đúng đó, anh Heeseung còn dậy lúc 3 giờ để làm bánh cơ mà."

-"Sướng nhất bạn tôi rồi còn gì, Haha"

Trong lòng Sunghoon có chút mỉa mai ông bác sĩ vì đây là ngày thứ 6 rồi mà ổng bảo 5 ngày là tối đa. "Phét lác!"

Cả một buổi sáng 3 đứa dành để trang trí bánh kem, dù cả 3 đều hậu đậu những không thể phủ nhận rằng chiếc bánh rất đẹp.

-"Ơ, hình như thiếu gì đó?"

-"Thiếu gì? À chỗ này hơi trống nhỉ"

-"Cắm thêm gì được?"

-"Hay là cắm hình con chim cánh cụt đi!"
Sunghoon nói làm lộ ra 2 chiếc răng thỏ trắng trắng

Jay và Jake nhìn vào chỗ trống đó rồi lại quay sang nhìn Sunghoon.

-"Phụt!"

-"Các cậu cười gì chứ!"
Hai má Sunghoon có chút phính lên

-"Thôi được rồi, để tôi ra mấy tiệm xem có bán không"

Một lúc sau Jay quay về với hai bàn tay trắng, à không hai bàn tay đeo găng tay chứ.

-"Haiz, tuyết rơi nhiều quá, chả có cửa hàng nào mở cửa cả."

-"...Thôi không sao! Cái bánh đã rất đẹp mà không cần nó mà. Công sức của chúng ta và anh Hee cả đấy."

-"Cho vào tủ lạnh để mai mang sang nhà cậu ăn nào!"

Jake tung tăng đi cất bánh trong khi Jay chỉ đứng đực ra nhìn chằm chằm Sunghoon

-"Mặt tôi dính gì à?"

-"Hả...Không!"

-"Sao cậu cứ nhìn tôi thế"

-"Cậu có chắc là mình ổn không đấy? Tôi thấy hơi lo..."

-"Nào nào, đừng coi thường sức khoẻ của tôi nhé, tôi còn thừa sức cho ngày mai!"

-"Nhớ nhé!"

Jay đưa nhón út ra, một lần nữa ba ngón út đan vào nhau, đây như một sự uỷ thác, là ước nguyện cuối cùng của họ.

______________________________
Hope you enjoy it!^^
By Linda

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com