3. [Ôn Chu] [Sinh tử văn] Liệt nữ có hỉ (Hạ)
Rốt cuộc Ôn Khách Hành vẫn không cho A Nhứ vào phòng bếp.
Ôn Khách Hành tay phải cầm dao thái, đầu ngón tay trái bấm hành lá trên bàn, băm đến rầm rầm. Hắn mới vừa rồi nhìn thần sắc A Nhứ, mi tâm khẽ nhíu trong mắt né tránh, rõ ràng là đối với hắn có bộ dáng thẹn. Hết lần này tới lần khác A Nhứ lại không nói, trước mắt đang ngồi ở trong sân vừa cắn hạt dưa vừa nhìn hắn làm việc, bụng to tròn, mặt mày đều mang theo nụ cười. Ôn Khách Hành tâm tư trăm chuyển, động tác dưới tay cũng càng thêm không cảnh giác.
"A"
Thái đao nghiêng nghiêng rơi xuống, trên đầu ngón tay Ôn Khách Hành bị cắt một đoạn rất sâu, máu chảy ra nhuộm đỏ hành lá trên bàn. Quỷ Cốc cốc chủ ấy thế mà lại bị một thanh thái đao làm cho tay bị thương. Việc này nếu truyền ra ngoài ba ngàn quỷ chúng Thanh Nhai Sơn chẳng phải sẽ cười đến rụng răng hay sao. Ôn Khách Hành cau mày ghét bỏ đem những lá hành bẩn kia ném đi sau đó tùy ý vung tay. Loại vết thương nhỏ này, Ôn Khách Hành hắn khinh thường xử lý.
Chu Tử Thư mệt mỏi lười biếng ngồi ở trong sân nhỏ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, một tay cầm hạt dưa đưa vào miệng cười nhìn Ôn Khách Hành đưa lưng về phía sau nấu cơm cho mình. Đột nhiên, một vết máu rơi xuống đất.
Chu Tử Thư bỗng nhiên ngồi thẳng người, vịn thắt lưng đứng dậy đi về phía Ôn Khách Hành: "Ngươi không phải là người bất cẩn như vậy."
"Lão Ôn, ngươi làm sao vậy?"
Ôn Khách Hành có chút chê xấu hổ. Hắn vừa định giấu bàn tay nhỏ dính máu vào trong tay áo liền bị Chu Tử Thư cầm cổ tay.
"Lão Ôn, nhà bếp bị người làm thành ra như vậy, còn không bằng để ta làm."
Cũng không biết có phải là do trong bụng có hài tử hay không mà Chu Tử Thư gần đây không muốn thấy máu, vừa thấy liền phiền lòng.
Y nhíu mày cúi đầu, tinh tế đánh giá vết thương của Ôn Khách Hành, tức giận nói:
"Cả ngày cũng không biết đang suy nghĩ cái gì..."
Ôn Khách Hành mặc y đùa bỡn, tâm tình trong lòng còn rất tốt, nghe vậy cười nói:
"A Nhứ còn không biết ta đang suy nghĩ cái gì sao?"
Chu Tử Thư nghẹn lại, vẻ mặt mềm nhũn, dùng chút lực nắm chặt cổ tay Ôn Khách Hành nói:
"Ta cũng như vậy."
Ăn xong bữa cơm này Ôn Khách Hành lại đi thu thập hành trang.
"A Nhứ, từ nơi này đi tới Tứ Quý sơn trang, ước chừng phải hơn hai tháng nữa."
Ôn Khách Hành đem một ít bình lọ vào trong hành lý, nhìn chằm chằm Chu Tử Thư tay đặt lên cái bụng không nhỏ nói:
"Vạn nhất lại trì hoãn trên đường vài ngày, chỉ sợ bụng A Nhứ lớn đến mức không thể cưỡi ngựa."
Chu Tử Thư thuở nhỏ tập võ, tất nhiên là không đem cái bụng tròn vo của mình để vào mắt. Đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù cùng người khác luận võ đánh nhau cũng không thành vấn đề.
Y vỗ vỗ bụng, lại bỗng dưng bị đứa nhỏ trong bụng đá một cái, khó tránh khỏi đau đớn hừ một tiếng lại không cần Ôn Khách Hành đến đỡ, chỉ lạnh lùng nói:
"Có gì bất tiện? Cho dù nó tròn hơn một chút, cũng không có đạo lý không thể cưỡi ngựa."
"A Nhứ, huynh chớ có cậy mạnh, có ta ở đây. Nếu đến lúc đó không thể cưỡi ngựa, vậy hãy để ta làm ngựa cho A Nhứ. Đảm bảo còn vững vàng hơn cả con ngựa tốt nhất."
Ôn Khách Hành nói xong bỗng nhiên hơi ngồi xổm người, nâng tay nâng mông Chu Tử Thư lên trên, chóp mũi đụng vào một mảnh ấm áp.
Chu Tử Thư bị nhéo vài cái sau lưng, hận không thể đạp gãy chân con "ngựa" này.
Y một tay đỡ lấy vai Ôn Khách Hành vụng về chống đỡ bụng sắp bảy tháng.
Đợi thai nhi động đậy trong bụng ổn định mới nhấc đầu gối lên chống lên ngực Ôn Khách Hành, đỡ bụng, phi thân đáp trên mặt đất.
"A Nhứ, thật mềm."
Ôn Khách Hành bị thương đầu ngón tay thấm máu.
Hắn nhẹ nhàng lau đi, cảm thấy mỹ mãn nhìn về phía Chu Tử Thư sắc mặt đỏ bừng. Vì vậy niềm tự hào độc chiếm của A Nhứ tự nhiên cũng phát sinh.
Một lát sau, Ôn Khách Hành lại nhớ tới sư đệ vẫn không biết tung tích của A Nhứ.
Sư đệ?
Có điều chỉ là một người không có dấu vết, làm sao xứng với hắn tranh cao thấp. Hắn lấy quạt gấp trong ngực ra, có chút phong tao phe phẩy híp mắt cười nói:
"Ta có thể làm mã kỵ cho A Nhứ, sư đệ huynh cũng không nhất định."
Chu Tử Thư tức giận đến nở nụ cười:
"Ngươi vừa có thể để cho ta làm mã kỵ, sư đệ của ta đương nhiên cũng có thể, nói không chừng còn ổn định hơn con ngựa này của ngươi."
Ôn Khách Hành vừa nghe lời này quạt cũng không phe phẩy nữa, nhất định phải để Chu Tử Thư cưỡi một lần nữa, xem rốt cuộc ai là con ngựa tốt kia.
Hai người náo loạn trong chốc lát, Chu Tử Thư liền giơ tay đẩy bả vai Ôn Hành, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
"Lão Ôn, nếu nhi tử ngươi giống ngươi không sửa tính, sau này có tiểu cô nương nào chịu nổi hay không?"
Ôn Khách Hành nhướng mày, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Chu Tử Thư gãi một cái ở cái rốn tròn trịa kia được Chu Tử Thư liếc mắt một cái hắn mới cười rồi lắc đầu nói:
"A Nhứ, nói cũng không phải nói như vậy. Nhi tử của chúng ta có một vị mẫu thân mỹ tâm thiện như huynh, sao lại lo không tìm được người tốt chứ?"
Chu Tử Thư chán chả buồn nói bèn đem xấp xiêm y kia ném vào trong ngực Ôn Khách Hành, xoay người đi vào trong phòng nghỉ ngơi lưu lại cho Ôn Khách Hành một câu.
"Cũng đúng, ngươi có thể tìm thấy một người tốt, những người khác sẽ không phải lo lắng."
Ôn Khách Hành vội vàng đuổi theo phía sau y, cười đến không khép miệng lại được.
"Mỹ nhân như A Nhứ nhà chúng ta đều để cho ta bắt được, là ta nhặt được tiện nghi lớn. Có thể xem như phúc khí kiếp trước tu được."
Chu Tử Thư bảo hắn ôm lấy, ngán ngẩm nghiêng ngả hôn một cái, nhịn không được cong khóe miệng, ở trong lòng nói:
"Lão Ôn a lão Ôn, ngươi coi ta là phúc khí kiếp trước tu luyện. Ta tại sao lại không phải cơ chứ?"
Đi một chút lại dừng lại, cuối cùng đi hơn hai tháng, hai người cuối cùng cũng đến Tứ Quý sơn trang.
Đường xá mệt nhọc, Chu Tử Thư lúc đầu còn có thể một mình cưỡi ngựa. Không đến nửa tháng, liền cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ, bụng đau nhức, miễn cưỡng ở trong khách điếm nghỉ ngơi hai ngày mới an ổn lại.
Sau đó Ôn Khách Hành trở thành đệm thịt trên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Chu Tử Thư thân hình tương đối gầy gò, mà bởi vì sau khi mang thai bụng tròn trịa, khi dựa vào trong ngực Ôn Khách Hành dù sao cũng phải thường xuyên dịch thân thể.
"A Nhứ, chúng ta nghỉ một lát được không?"
Ôn Khách Hành nghiêng người về phía trước, ghé sát vào cổ Chu Tử Thư. Hơi thở nóng hổi kích thích khiến cho mặt của Chu Tử Thư nóng lên, không khỏi rụt bả vai lại, nhíu mày nóng mặt thấp giọng nói: "Chu Tử Thư, huynh không cần phải làm sao? Nếu mà làm trên đường phố, nó sẽ như thế nào nhỉ?" Ôn Khách Hành thật vô tội nói.
Hắn vẻ mặt đau khổ, đặt cằm ở trong cổ Chu Tử Thư, thở dài lại nói tiếp:
"Mỹ nhân đang ở trong lòng, Liễu Hạ Huệ cũng không phải ai cũng có thể làm được. A Nhứ, huynh tha cho ta đi."
Chu Tử Thư giật mình hiểu được, y không được tự nhiên phất tay Ôn Khách Hành sờ sờ trên bụng mình nói:
"Vậy ngươi còn sờ ta làm gì?"
Ôn Khách Hành lại thở dài:
"A Nhứ, ta nhịn không được mà..."
Một đường này tới đây, cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Chu Tử Thư trong lòng có chuyện, vừa đến Tứ Quý sơn trang y liền cùng Ôn Khách Hành cùng nhau đi đến mộ Tần Hoài Chương.
Lúc này, y đã sắp sinh, bụng như trăng tròn rơi xuống, động tác đã nhìn ra có chút bất tiện.
Ôn Khách Hành đỡ y quỳ xuống trên mặt hiếm thấy mang theo vẻ tôn kính, đang muốn mở miệng nói với sư phụ sư nương của A Nhứ một phen tình nghĩa của mình. Còn chưa mở miệng, liền nghe thanh âm ở một bên Chu Tử Thư cúi đầu khép bụng, sống lưng thẳng tắp, gằn từng chữ nói:
"Tứ Quý sơn trang đại đệ tử, Chu Tử Thư, dập đầu trước sư phụ sư nương."
Dứt lời, Chu Tử Thư đỡ bụng chậm trãi xoay người dập đầu, mái tóc dài buông xuống che đi thần sắc, che đi sự khó chịu ẩn nhẫn trong đó.
Ôn Khách Hành muốn đỡ y dậy, vừa mới đưa tay ra, liền nghe A Nhứ nói:
"Sư phụ, đồ nhi không phụ mệnh của người đã đem sư đệ mang về. Hơn nữa trong bụng của đồ nhi còn cùng sư đệ có chí thân cốt nhục, ít ngày nữa là được sinh ra rồi, sau đồ đệ sẽ ôm đồ tôn tới để cho lão nhân gia người nhìn một chút."
Ôn Khách Hành ngây ngốc nhìn môi Chu Tử Thư kêu lên một tiếng:
"A Nhứ..."
Chu Tử Thư quay đầu nhìn hắn, mặt mày mang theo nụ cười, ý giảo hoạt trong mắt càng lúc càng nồng đậm: "Ngươi không phải là người tốt sao? Sư đệ, mau dập đầu sư phụ sư nương đi."
Ôn Khách Hành mơ hồ dập đầu. Trên đường đỡ Chu Tử Thư trở về vẫn không nói gì.
Bên tai Chu Tử Thư khó có được thanh tịnh trong chốc lát, nhưng y lại có chút không quen, vì thế cố ý trêu ghẹo nói:
"Lão Ôn, sao khi trở về thấy sư phụ lại trở nên xấu hổ rồi?"
Ôn Khách Hành càng nghĩ càng tức giận. Hợp lại mình lo lắng ghen tuông lâu như vậy, đều là dung nhân tự quấy nhiễu?
A Nhứ mắt nhìn hắn mỗi ngày gãi tai gãi má nói một câu sư đệ hai câu sư đệ nhưng cũng không nói rõ với hắn, cứ như vậy để hắn hiểu lầm...
"Lão Ôn?"
Chu Tử Thư nghiêng đầu, nháy mắt nhìn Ôn Khách Hành một chút:
Thấy hắn vẫn không để ý tới người khác, một đôi mắt đào hoa đáng thương kéo xuống, quả thực... Một chút đáng yêu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Tử Thư lại nổi lên vài phần tâm tư trêu đùa.
Hắn dừng bước, một tay vịn ở đáy bụng, mặt lộ ra đau đớn nhíu mày: "Đệ không cần phải lo cho ta..."
"A..."
Trong bụng bỗng nhiên co rút lại thật chặt.
"Lão Ôn, chẳng lẽ ta sắp sinh?"
Ôn Khách Hành ngẩng đầu, có chút bối rối sờ bụng Chu Tử Thư:
"Sao lại gấp như vậy? Không phải là chưa đến ngày sao? A Nhứ, huynh đừng nhúc nhích, ta sẽ ôm huynh trở về."
Chu Tử Thư thuận thế cầm lấy tay hắn, ngón tay hai người giao triền, đặt trên cái bụng tròn trịa kia:
"Lão Ôn, rốt cục cũng chịu để ý tới ta? Ta không có ý giấu đệ chỉ là, nhìn đệ ghen thành bộ dáng kia, ta thật sự luyến tiếc đem chân tướng nói cho đệ biết..."
Chu Tử Thư còn chưa dứt lời, liền ôm bụng cười rộ lên.
Cái bụng mang thai đầy đặn sắp sinh kia cười đến run rẩy, khiến người ta nhìn liền thay y lo lắng, hận không thể đi lên giúp đỡ một chút.
"A Nhứ, huynh, huynh lại lừa ta."
Vành mắt Ôn Khách Hành đều tức đến đỏ bừng.
Hắn đứng tại chỗ, oán hận quay mặt đi nhưng tay vẫn như cũ không rời khỏi bụng Chu Tử Thư, chỉ ủy khuất nói:
"A Nhứ, ngươi trêu chọc ta có phải rất thú vị hay không? Ta vì cái gọi là sư đệ này, ban đêm ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, kết quả, sư đệ lại là..."
Chu Tử Thư bất đắc dĩ lại buồn cười, y chống lưng ưỡn bụng có chút gian nan giơ tay điểm đuôi mắt Ôn Khách Hành nhẹ giọng nói:
"Được rồi, là ta không đúng. Đã bao lớn rồi làm sao mà vẫn còn khóc."
Ôn Khách Hành bị y dỗ dành, càng thêm làm càn. Hắn nhếch môi nói:
"Vậy A Nhứ hôn ta một cái."
Cách chỗ nghỉ ngơi của sư phụ sư nương không quá vài bước, Chu Tử Thư liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, y đuối lý trước, cự tuyệt không được chỉ nói:
"Trở về hôn sau."
A Nhứ chủ động hôn hắn, từ khi nào lại có thể có chuyện tốt như vậy?
Ôn Khách Hành bị kinh hỉ đến choáng váng, hận không thể ôm lấy A Nhứ chạy về, làm sao còn nhớ rõ sư đệ sư huynh nào đó.
Hắn vừa rồi muốn đi ôm eo A Nhứ cúi đầu nhìn xuống đã thấy vạt áo A Nhứ tích tắc rơi xuống giọt nước, dưới chân đã ướt một mảnh.
"A Nhứ, huynh, huynh vỡ thai thủy rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com