3. [Ôn Chu] [Sinh tử văn] Liệt nữ có hỉ (Phiên ngoại sinh tử)
Note: Chương này thuần sinh tử
"Hoảng cái gì."
Chu Tử Thư đỡ lấy cái bụng có chút buồn bực, hơi duỗi thắt lưng về phía trước, nhíu mày nhìn dưới chân.
Thân thể mang thai lâm sinh, cho dù Chu Tử Thư võ công cao tuyệt như vậy, nhưng lúc này nhất cử nhất động đều khó tránh khỏi có vẻ vụng về.
Bụng thai tròn đứng trước người. Chu Tử Thư ấn từng trận bụng cứng căng thẳng, căn bản không nhìn thấy một mảng lớn vết nước dưới chân vẫn còn nhỏ xuống.
"A Nhứ..."
Ôn Khách Hành đặt cánh tay ngang sau lưng Chu Tử Thư, đầu ngón tay nắm chặt đai áo buộc bên hông, thần sắc lộ ra một chút sợ hãi.
Lúc trước hắn không dám nghĩ kỹ đứa nhỏ trong bụng A Nhứ sẽ sinh ra như thế nào. Y thư đọc không ít, về bộ phận nam tử sinh con lại càng không biết lật qua lật lại đến mấy lần, hận không thể đảo ngược từng chữ như nước chảy.
Trên quyển sách kia viết nhiều biện pháp phức tạp, Ôn Khách Hành vốn là đều ghi nhớ nhưng lúc này một chữ cũng không nhớ ra.
Bàn tay Chu Tử Thư nhẹ nhàng đặt lên bụng hơi thở dốc, sắc môi trắng bệch, cho dù thắt lưng được Ôn Khách Hành ôm lấy nhưng vẫn cảm thấy giống như rơi xuống thiên kim nặng nề kéo xuống phía dưới.
"Lão Ôn, ta không đi được..."
Chu Tử Thư không kìm được mà đẩy rộng hai chân ra hai bên, mặc cho bụng nặng trịch kia vội vàng trĩu nặng xuống, cái bụng mang thai ban đầu có chút mượt mà đứng thẳng giờ đã không biết từ khi nào đã lồi thành như hình trái lê.
Y biết mình có thai, trong lòng liền sớm có chuẩn bị. Nhưng hiện tại nhìn Ôn Khách Hành khuôn mặt trắng bệch hoảng hốt thành bộ dáng này, lại đem đau đớn trong bụng ném ra sau đầu, nhịn không được mở miệng cười nói.
"Lão Ôn, sao nhìn đệ lại sợ đến như vậy."
Chu Tử Thư nói xong, bụng lại một trận co thắt, phía dưới xoắn đau dữ dội khiến y chịu không nổi, thân thể ngửa ưỡn lên trên muốn ngồi xuống đất.
"A..."
Chỉ thấy năm ngón tay kia vừa chuyển, hướng lên trên kéo cổ tay Ôn Khách Hành, bả vai thuận thế dựa vào trong ngực Ôn Khách Hành mang theo tín nhiệm hoàn toàn, đem cái bụng trướng nặng trước người giao vào trong ngực hắn.
Chu Tử Thư biết được, Ôn Khách Hành tất nhiên có thể vững vàng tiếp được y.
"A Nhứ!"
Ôn Khách Hành thoáng chốc toát mồ hôi lạnh.
A Nhứ liều lĩnh ngã xuống như vậy, cái bụng mềm nhũn lăn một vòng trong ngực hắn, quả thực là quá mạo hiểm. Nếu như không cẩn thận, chỉ sợ A Nhứ ngay cả người cũng đều mang bụng bị ngã xuống đất mất.
Ôn Khách Hành hai tay ôm chặt lấy eo Chu Tử Thư, đầu ngón tay còn sợ hãi phát run.
"A Nhứ, xiêm y của huynh đều ướt đẫm hết rồi."
Ôn Khách Hành sợ A Nhứ ưỡn bụng ngồi xuống bất tiện vì thế đem lòng bàn tay bảo vệ sau hông y, cẩn thận đỡ cho người chậm trãi ngồi xuống tại chỗ.
Chu Tử Thư nhắm mắt hơi thở dốc, hai tay ở trên bụng không ngừng vuốt ve, cả người đều căng thẳng. Lúc trước mang thai khổ sở so với nỗi đau sinh con hiện giờ quả thực không đáng nhắc tới Y cảm thấy gân cốt sau thắt lưng giống như bị người nghiền nát, chỗ dưới thân càng khó nhịn, cốt nhục mềm mại trong bụng giờ đây như biến thành lưỡi dao sắc bén đầy gai nhọn ngang ngược đâm thẳng xuống đất, động đến phảng phất như muốn đâm thủng bụng y.
"Đem, đem cái này, cởi bỏ..."
Chu Tử Thư mò mẫm tầng tầng lớp lớp quần áo dưới bụng.
Y nhịn không được muốn dùng sức ấn cái bụng đang trướng căng, rồi lại sợ mất chừng mực làm tổn thương đứa nhỏ yếu đuối trong bụng vì thế mà kéo tay Ôn Khách Hành muốn hắn cởi quần áo trói buộc trên người giúp mình.
Ôn Khách Hành luống cuống tay chân cởi xiêm y của Chu Tử Thư, lại thấp vai để A Nhứ dựa vào thoải mái một chút. Vành mắt của hắn đã sớm đỏ lên, run rẩy cầm khăn lau sạch sẽ giữa hai chân của Chu Tử Thư.
"A Nhứ, A Nhứ, huynh có đau không..."
Ôn Khách Hành lau đi lau đi lại một lần nữa, càng lau, máu chảy ra càng nhiều. Trên tay hắn dính rất nhiều máu bẩn, trên mặt không biết từ lúc nào cũng cọ lên một chút, lại hồn nhiên không phát giác, vẫn cẩn thận lau chùi, giống như là bị ma nhập.
Đứa nhỏ này tính tình rất nóng vội, chỉ trong chốc lát liền lỗ mãng liều lĩnh đi ra, lúc này mới làm cho Chu Tử Thư chảy rất nhiều máu.
Ôn Khách Hành gấp gáp đến choáng váng, Chu Tử Thư cũng chật vậy, hai người đều không biết vì sao máu này lại chảy ra nhiều đến như vậy.
Chu Tử Thư mới vừa rồi dùng khí lực toàn thân đem đầu đứa nhỏ đẩy ra ngoài hơn phân nửa, y thở hổn hển, tay chân lạnh lẽo nhũn ra, trước mắt cũng từng đợt đen thui, y miễn cưỡng giơ tay lên xoa xoa lên trên bụng tròn trịa, dư quang thoáng nhìn thấy máu càng nhìn càng nhiều.
"Lão Ôn..."
Chu Tử Thư cười cười, nhìn mặt Ôn Khách Hành, y nhấc khí lực lên, ngón tay nâng lên trên, nhẹ nhàng lau máu trên mặt Ôn Khách Hành, bụng cười đến run lên:
"Đệ làm sao mà lau đến nỗi lau lên cả trên mặt."
Ôn Khách Hành chớp chớp mắt nước mắt liền rơi xuống. Hắn cười không ra, nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của Chu Tử Thư, lại dời tầm mắt thấp giọng nói: "Chu Tử Thư, huynh không cần phải lo lắng."
"A Nhứ, huynh chảy máu, nhiều lắm..."
Chu Tử Thư lại đau đớn trong bụng, y vịn sườn bụng, cổ ngửa ra sau, tay kia nắm chặt kẽ ngón tay Ôn Khách Hành cắn chặt môi dưới, giãy lưng ưỡn bụng.
Vài cái thở dốc qua đi, dưới thân lại có chút ám hồng. Trong mắt Ôn Khách Hành tràn đầy huyết sắc chói mắt. Hắn dựa vào cái gì phải để A Nhứ chịu nhiều khổ như vậy? Bị chảy nhiều máu như vậy?
"Ôn Khách Hành, đệ điên rồi sao?"
Bạch Y kiếm bị giật mạnh, từ trên cánh tay Ôn Khách Hành xẹt qua, huyết sắc chói mắt tẩm ra tầng tầng y phục.
Ôn Khách Hành cảm thấy đau, trong lòng lại dễ chịu hơn một chút, tựa hồ sau khi thấy máu, suy nghĩ hỗn độn vừa rồi của hắn lập tức thanh tỉnh lại.
Chu Tử Thư thở dốc, y không để ý đến bụng thai đang vô cùng đau đớn không ngừng, vội vàng ra tay muốn đoạt kiếm trên tay Ôn Khách Hành. Chỉ là y sắp sinh, thắt lưng dìm người đến mệt mỏi, hơi ưỡn bụng lắc lắc liền bị Ôn Khách Hành kéo vào trong ngực, hắn vội vàng trắng bệch nói:
"A Nhứ, huynh đừng nhúc nhích."
Chu Tử Thư cũng đỏ mắt, chân y căng ra bụng động đậy dưới sự giãy giụa của hài nhi trong bụng khiến nó hơi phiếm hồng, hơi động một chút, liền phồng lên đến lợi hại.
"Ôn Khách Hành, đệ buông kiếm xuống."
Khóe mắt Chu Tử Thư đỏ bừng, một sợi tóc bị dính vào đuôi mắt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Y một tay đỡ lấy bụng, một tay đi nắm lấy cổ tay Ôn Khách Hành, đầu ngón tay phát run, lúc mở miệng cũng không giống như thường ngày, mà là khàn khàn nói:
"Buông xuống."
Ôn Khách Hành sửng sốt, bạch y kiếm từ lòng bàn tay rơi xuống, kiếm phong dính máu đinh linh rơi xuống nện trên mặt đất, mũi kiếm cong cong, lúc này lại không có người đi quản.
Hắn tựa hồ phát hiện ra là mình đã làm sai chuyện, đầu tiên là ấp úng đáp một tiếng, sau đó có chút luống cuống mở năm ngón tay ra, nắm ngược lại cổ tay Chu Tử Thư:
"A Nhứ, huynh, huynh làm sao lại khóc..."
Chu Tử Thư đau đến muốn mắng nương.
Lúc đau bụng y một giọt nước mắt cũng khóc không ra, hiện tại nhìn bộ dáng Ôn Khách Hành điên điên ngây ngốc như vậy khóe mắt liền không kìm được mà ướt đẫm.
Y không phải không biết Ôn Khách Hành là đức hạnh gì, ngược lại, y rõ ràng hiểu rõ dưới lớp mặt thanh tú của Ôn Khách Hành là khoác da gì. Chính vì vậy Chu Tử Thư đem rất nhiều chuyện đều giấu diếm Ôn Khách Hành, y đau, y khổ, y lại càng tuyệt đối không để cho Ôn Khách Hành biết.
Lúc này, y còn có thể miễn cưỡng vuốt ve bụng, thẳng lưng làm ra bộ dáng thành thạo nhưng mà mặt Ôn Khách Hành so với người chết còn trắng hơn, ngược lại thật giống ác quỷ vừa mới bò ra.
"Ôn Khách Hành, ngươi có biết... Con mẹ nó ta vì sao lại khóc?"
Chu Tử Thư đem tay khép lại ở bụng dưới, nơi đó bị hài tử nghịch ngợm đá đến căng lên, y mỗi một hơi thở dốc, giữa hai chân liền tí tách có dòng nước ấm chảy ra, quả thực rất mài người.
Trên người không dễ chịu, trong lòng cũng không dễ chịu. Y nhìn Ôn Khách Hành hốc mắt phiếm hồng chợt nhớ tới mình đã mấy tháng không chạm vào rượu. Nhưng mà có lão Ôn cùng mình cũng không tính là khó khăn. Tư vị này, nửa đời trước y chưa bao giờ có.
Nghĩ đến chỗ tốt của một người, có thể quên hết tất cả chỗ xấu của hắn, cam tâm tình nguyện như vậy, cũng chính là lão Ôn có thể làm cho y làm đến mức này.
Chu Tử Thư đau đến hai chân phát run, lại cúi đầu cười ra tiếng, Ôn Khách Hành là điên, y làm sao không phải?
Y mò mẫm đến cái đầu nóng hổi của đứa nhỏ kia trong lòng cũng nóng lên theo. Rõ ràng là quen với tính tình tiêu sái độc lai độc vãng, hiện giờ lại có chút nhớ nhung cuộc sống nhỏ của một nhà ba người.
"A Nhứ, ta sai rồi."
Ôn Khách Hành nhìn thấy nước mắt trên mặt A Nhứ rồi lại nhìn thấy y cười, mặc dù không hiểu rõ nhưng cũng biết là mình đã làm cho A Nhứ thêm loạn, có chút ủy khuất cúi đầu nhận sai. Hắn giấu cánh tay về phía sau, giống như không cảm thấy đau, ở phía sau nâng eo Chu Tử Thư.
Đầu ngón tay thò vào trong xiêm y kia, sờ đến một tầng mồ hôi ấm áp, Ôn Khách Hành nhịn không được đau lòng cọ cọ, lại đem Chu Tử Thư cọ đến nhảy dựng lên.
"Lão Ôn, đệ có tật xấu gì vậy?"
Thanh âm Của Chu Tử Thư mềm nhũn hơn rất nhiều.
Y tức giận cũng tức giận, bị Ôn Khách Hành sờ một cái, tâm tư cảm thương gì đó cũng không còn, chỉ còn lại đau như liệt cốt, còn có chỗ kia từng đợt tê dại.
Ôn Khách Hành kề sát vào bên tai Chu Tử Thư, ở phía sau vòng quanh eo y thay y xoa bụng tròn trịa một chút.
Vết thương trên cánh tay rất sâu, tay áo Ôn Khách Hành đều bị nhuộm đen, cùng máu bẩn chảy ra từ dưới thân Chu Tử Thư trộn lẫn một chỗ, cũng nhìn không ra cái gì.
"A Nhứ, nhanh thôi,nó sắp ra rồi..."
Đầu óc Ôn Khách Hành rõ ràng hơn rất nhiều.
Hắn hoàn toàn nhớ tới những gì viết trên y thư, từng dòng từng chữ khắc ở trong đầu, lại để cho hắn từng chữ từng chữ đọc ra.
"Đừng đọc nữa, đọc đến lão tử đau đầu!"
Chu Tử Thư thay đổi mấy tư thế, đều cảm thấy không dùng được sức, dưới bụng trướng đến đau rát mà đứa bé mập kia lại một chút động tĩnh cũng không có.
Hết lần này tới lần khác Ôn Khách Hành còn ở bên cạnh y lẩm bẩm, lúc thì sờ sờ bụng, lúc thì sờ sờ chân, trong miệng luôn miệng A Nhứ A Nhứ gọi không ngừng.
"Này..."
Chu Tử Thư tuy rằng là ghét bỏ Ôn Khách Hành không dùng được như vậy, mà sắc mặt nhu nhu lợi hại, ngay cả đuôi lông mày cũng phiếm kiều ý. Y nắm chặt cổ áo Ôn Khách Hành, ưỡn bụng thai nặng trĩu dứt khoát quỳ thẳng lên, cằm đặt ở đầu vai Ôn Khách Hành, cho dù không thắt lưng nhưng mông cũng có vẻ đặc biệt tròn trịa.
"Con mẹ nó, lão tử còn chưa chết, nhìn ngươi khóc..."
Sắc mặt Chu Tử Thư cực kỳ tái nhợt, khóe miệng mới vừa rồi bị chính y cắn rách, một chút máu đỏ tươi nhuộm lên môi diễm lệ như bôi son phấn.
Y đau đến mê man, trước mắt nhìn không rõ đồ đạc, cho nên ánh mắt cũng có chút thẳng tắp, sững sờ hướng Ôn Khách hành hành cười.
Ôn Khách Hành vừa nghe hắn nói cái gì chết không chết, sắc mặt vốn khó coi lập tức suy sụp, vội vàng nói:
"A Nhứ, huynh nói cái gì vậy."
Lòng bàn tay của hắn vững vàng được bảo vệ bên dưới bụng thai của Chu Tử Thư.
Đứa nhỏ trong bụng A Nhứ đã toát ra đầu, trước mắt có dày vò như thế nào cũng không thể tùy tiện đẩy bụng dùng sức, chỉ có thể để hắn cẩn thận xoa bóp như vậy mới có thể miễn cưỡng tiết kiệm chút khí lực cho A Nhứ.
Chu Tử Thư lúc trước làm Ôn Khách Hành tức giận đến đại động tâm tình, y là sinh con tổn thương sinh thân thể, tổn thương tinh thần, lúc này khí lực cả người đều giống như bị hao hết, ngay cả quỳ cũng quỳ không được, đành phải dựa vào trên vai Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hừ hừ thở dốc.
Y cúi đầu nhìn cái bụng càng lúc càng nháo bực kia mệt đến mí mắt nặng nề, chống thắt lưng muốn ngồi xuống.
"A Nhứ!"
Ôn Khách Hành vội vàng nâng thắt lưng và bụng y lên, vết thương trên cánh tay bị kéo ra một đường thật lớn, nhưng vẫn không để ý, trong lòng còn sợ hãi nghiêng mặt xoay mặt vài cái ở khóe môi Chu Tử Thư cọ cọ vài cái nói:
"Huynh làm ta sợ chết..."
"Lão Ôn."
Chu Tử Thư đỡ bụng bầu tròn trịa trên cổ tất cả đều là mồ hôi, giọng nói cũng khó khăn đến lợi hại, trong đôi mắt ngậm nước, nhíu mày thở dốc nói: "Tiểu tử, đệ không phải là người tốt sao?"
"Không được, quỳ không được, đệ đỡ ta đứng lên..."
Bụng y co rút đến khó chịu, thắt lưng cũng mỏi nhừ, nếu không phải vừa rồi Ôn Khách Hành đỡ một chút, chỉ sợ là muốn ngồi xuống, làm tổn thương hài tử.
Chu Tử Thư không biết sinh con là chuyện gian nan như vậy, đứa nhỏ này ở trong bụng y ước chừng mười tháng, mặc dù là thích hoạt động tay chân nhưng tóm lại cũng không tính là chuyện khổ. Nhưng bây giờ, đứa trẻ này chỉ thò đầu ra, giống như đang đùa giỡn với hai người cha của mình, cơ thể mũm mĩm lại thụt vào bên trong.
Từ lúc vỡ thai thủy đến giờ cũng chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, Chu Tử Thư lại cảm thấy hơn phân nửa mạng mình đều muốn đi vào. Y quỳ như vậy thật sự cảm thấy nghẹn khuất, bụng trầm xuống đất, lảo đảo co rụt lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào mới có thể sinh ra hài tử.
Chu Tử Thư thở hổn hển, một tay ôm dưới bụng nâng lên, một tay vịn lên vai Ôn Khách Hành mượn lực, mông cứng ngắc căng thẳng, chậm rãi đứng dậy. Nước thai rơi dày từ đùi quanh co chảy thẳng đến mắt cá chân lưu lại vài giọt máu. Sau khi đứng dậy, thế rơi xuống của đứa bé trong bụng càng lúc càng mãnh liệt. Chu Tử Thư mím môi dưới, không nói một tiếng xoay hai chân, dùng lực xuống.
Ôn Khách Hành cảm thấy một đôi tay Chu Tử Thư đặt trên vai hắn, phảng phất như muốn khảm vào trong xương cốt của hắn. Hắn không biết A Nhứ đau đớn đến mức nào, hiện giờ A Nhứ chịu, nhất định là đau gấp trăm lần hắn.
"A Nhứ..."
Ôn Khách Hành từ trước đến nay đều biết chỗ kia của A Nhứ kiều diễm lợi hại, nếu hắn có lúc náo loạn qua, A Nhứ tất nhiên là đau đến hốc mắt đỏ lên, nhấc chân một cước liền đạp hắn xuống giường.
Hiện giờ một đứa nhỏ mập mạp phải đi qua chỗ nhỏ hẹp kia, làm cho A Nhứ chảy nhiều máu như vậy, nơi đó lại càng bị làm cho cực kỳ đáng thương.
Ôn Khách Hành hối hận không chịu nổi, hắn không ra tay lau nước mắt trên mặt, chỉ hít một hơi hít vào mũi, nước mắt ướt sũng cọ đến một bên gò má Chu Tử Thư.
"Không có tiền đồ..."
Chu Tử Thư bị vẻ mặt này của hắn chọc cho muốn cười.
Y vừa mới cong khóe miệng, liền kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nâng bụng, thắt lưng cơ hồ hoàn toàn cong lên. Bụng tròn trịa bị đè lõm xuống, trán Chu Tử Thư dùng sức đặt lên ngực Ôn Khách Hành, đầu ngón tay khép bụng đau đến phát run. Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy và nhau thai rơi xuống đất. Chu Tử Thư ở giữa hai chân vớt lên thứ vừa rơi xuống, trong lòng y trong nháy mắt liền có thêm một đứa nhỏ oa oa khóc lớn.
"Lão Ôn..."
Chu Tử Thư suy yếu ho khan hai tiếng, trên mặt lại tràn đầy ý cười nhu hòa. Y giơ tay lau nước mắt của Ôn Khách Hành cười nói:
"Đệ so với đứa nhỏ này khóc còn xấu hơn."
Ôn Khách Hành sợ Chu Tử Thư mệt mỏi, ngay cả nước mắt cũng không nỡ để cho y lau:
"A Nhứ, ta yêu huynh."
Chu Tử Thư sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cười nói:
"Biết rồi, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ xem."
__Hoàn__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com