Chương 9.1
Sinh hoạt hằng ngày trôi qua một cách bình thường chính là điều bất thường nhất trong lúc này, mỗi người đều ôm trong mình bí mật riêng, nỗ lực che giấu. Đến khi đêm xuống mới có thể mỏi mệt buông xuống kiềm nén. Giống như lúc này, Chân Diễn ngồi ngoài hiên nhà lẳng lặng chuốc say mình, không biết đã là canh mấy, rượu cũng đã cạn đáy mà trong lòng vẫn cực kì khó chịu, hắn căm phẫn trời cao cũng căm phẫn chính mình vẫn luôn không hợp thời, cha mẹ hắn, A Nhứ, và cả đệ đệ ruột của mình, hắn cũng chỉ kịp đến ôm lấy thi thể đã lạnh của nó. Chân Diễn đưa mắt nhìn ngôi mộ nhỏ ở ngoài kia còn chưa đề tên, trái tim lại nghẹn thắt khó nhịn, giọt máu nối dõi cuối cùng của Ôn gia, hắn cũng không kịp giữ lại.
Cho nên, Chu Tử Thư là sự níu giữ cuối cùng cho trái tim chứa đầy hận muộn của hắn, càng là vì thế hắn lại càng lo sợ được mất.
...
" Chân đại phu!! Chân đại phu!!"
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, sáng sớm có nắng nên Chân Diễn đem thảo dược ra phơi cho khô ráo. Vừa mới trải đều cây thuốc ra đã nghe tiếng A Uyển hớt hãi gọi lớn, chạy ra từ phòng Chu Tử Thư, hắn liền dừng tay bước nhanh vào nhà.
" Sao vậy."
A Uyển lắc đầu quầy quậy, lo lắng nói.
" Nô tỳ không thấy Tiểu Chu đâu nữa. Chỉ có lá thư này trong phòng"
Nàng đưa qua một mảnh giấy cho Chân Diễn, là bút tích mà Chu Tử Thư để lại, đề vài dòng ngắn ngủi.
"Chân tiền bối, A Uyển tỷ, ta không thể chờ đợi thêm được nữa, đành phải tự mình đi gặp chủ nhân.
Thứ lỗi cho ta vì không nói một lời đã rời đi."
Chân Diễn bàng hoàng đọc xong lá thư , trái tim đập liên hồi trong lồng ngực đẩy nỗi sợ hãi lên nhấn chìm tâm trí hắn, loạng choạng bước chân đuổi theo y.
" Chân đại phu!! đợi ta!!"
...
Chu Tử Thư giục ngựa chạy về Thanh Nhai Sơn, dọc đường đi y quan sát không phát hiện dấu vết đã từng đánh giết ở đây, cũng không thấy môn phái nào luẩn quẩn xung quanh, nhưng sự bình yên này cũng không làm cho lòng y dịu đi, họa chăng chỉ khi Ôn Khách Hành ở ngay trước mặt thì mới khiến trái tim này buông xuống, vì thế Chu Tử Thư lại càng vội vã hơn, đến nơi trời cũng vừa sập tối.
Từ lúc vào Cốc, Chu Tử Thư đã cảm thấy vẳng lặng khác thường khiến tim y nảy lên từng hồi, cảm giác thấp thỏm trong lòng trào dâng như thủy triều, y đi nhanh đến đại điện, bên ngoài điện không có ai canh gác, bên trong lại có ánh đèn soi lên bóng hình lờ mờ trên bảo toạ, Chu Tử Thư bước nhanh đến, nhưng khi nhìn rõ diện mạo người ngồi phía trên chút ánh sáng vừa loé lên trong đáy mắt cũng tan biến.
Trước mặt y là Thực Thi Quỷ. Hắn nhìn thấy Chu Tử Thư liền kinh ngạc bật dậy khỏi ghế, dáng vẻ đề phòng nhìn y.
" Chu Tử Thư, ngươi về đây làm gì!! Chìa khóa Lưu Ly Giáp bị hủy rồi, Ôn Khách Hành cũng chết rồi, đầu còn bị treo lên, đám chó triều đình các ngươi còn muốn gì nữa."
Đồng tử Chu Tử Thư chấn động mở lớn, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, y bước lên nắm lấy cổ áo Thực Thi Quỷ, gằn từng tiếng ép hỏi hắn.
" Ngươi vừa nói gì!! Ai nói với ngươi chủ nhân...!"
Hai chữ cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, yết hầu y run rẩy kiềm nén giữ lấy thanh âm vỡ tan. Thực Thi Quỷ nhân lúc này hất tay y ra, lớn giọng mắng.
" Ngươi giả vờ ngây dại gì ở đây. Hắn bị đám quân Tấn Châu bắn chết, chẳng lẽ ngươi không biết gì, đám cẩu tử đó còn nói cái gì mà chúng ta giữ người của triều đình, nực cười. Không phải Ôn Khách Hành đã để ngươi đi từ lâu rồi sao, ta còn đang nghi ngờ ngươi cấu kết với đám chó triều đình đó dựng lên vở kịch mất tích để đổ lên đầu Quỷ Cốc, bây giờ ngươi còn dám quay về đây tỏ vẻ kinh ngạc cái rắm!!"
Chu Tử Thư không trả lời, y đang nghĩ có phải kế hoạch của chủ nhân đã thành công, Cốc chủ Quỷ Cốc đã chết, còn Ôn Khách Hành hắn bây giờ chắc đã quay về nhà của bọn họ. Thực Thi Quỷ vốn chẳng biết chuyện này.
Phải! Nhất định là vậy. Y phải nhanh chóng về gặp chủ nhân mới được.
Thực Thi Quỷ thấy Chu Tử Thư không trả lời mình, gã cho rằng mình đã nói trúng tim đen của y, lúc này Chu Tử Thư lại cất bước muốn đi, gã liền tung chưởng đánh tới.
" Bị vạch trần bộ mặt thật liền muốn chạy hả. Ngươi tưởng đây là đâu, muốn đi liền đi."
Chu Tử Thư chớp mắt xoay người, đưa tay đỡ chưởng phong của Thực Thi Quỷ, mỗi người đều bị chấn lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách, y lạnh lẽo lên tiếng.
" Tránh ra, ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Thực Thi Quỷ nghe xong liền cười khằng khặc, không giấu vẻ xem thường chế giễu y.
" Ngươi còn dám ra yêu cầu với ta. Nếu không có Ôn Khách Hành bảo bọc, ngươi nghĩ bản thân còn có cơ hội đứng đây nói chuyện với ta sao."
Dứt lời gã liền cầm đao lên lao về phía y, Chu Tử Thư không muốn dây dưa lâu, y vừa cản đòn tấn công vừa lui ra cửa, công lực của Chu Tử Thư không mạnh nhưng thân thủ lại vô cùng linh hoạt, Thực Thi Quỷ không phải đối thủ của y, qua mấy chiêu đã bị y dẫn ra bên ngoài, lúc này y mới rút chủy thủ ra phản công, vừa nhanh vừa dứt khoát, Thực Thi Quỷ không ngờ tên oắt con dính chặt bên cạnh Ôn Khách Hành, sống như một công tử thế gia trong Cốc bao lâu nay lại có một thân võ nghệ tốt như vậy, chốc lát đã ép gã liên tục lui về sau, nhân lúc gã còn đang xoay sở phía trước liền bùm một cái phía trước mịt mù khói trắng, chờ khói tản đi thì người cũng không thấy nữa.
Chết tiệt!! Thực Thi Quỷ chửi rủa, nhưng cũng không đuổi theo, tuy sự việc lần này khiến Quỷ Cốc một phen suy yếu chao đảo, nhưng cũng không hẳn là tệ đối với gã, Thực Thi Quỷ đi về lại bảo tọa của mình, chiếc ghế mà gã thèm khát đã lâu, cảm giác thỏa mãn này khiến tâm trạng của gã thoắt cái đã chẳng còn bực tức.
Chu Tử Thư chạy miết ra khỏi Cốc, băng qua đường đá ghập ghềnh trên núi Thanh Nhai, bước chân hoảng loạn của y đã vạch trần tâm tình hỗn loạn của Chu Tử Thư lúc này, trái tim y như treo trên đầu mũi đao, mà hình ảnh Chân Diễn bất ngờ xuất hiện trước mặt y với vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt tránh né khi y hỏi về chủ nhân và cả những đêm hắn lén chuốc say mình dưới hiên nhà, thay phiên nhau nhảy ra trong đầu giống như lưỡi dao khác cứa từng nhát, từng nhát vào sợi dây treo.
" A!!"
Trên núi đã tối đen như mực giơ tay không thấy rõ năm ngón, Chu Tử Thư cứ đăm đăm đi theo quán tính mà giẫm lên tảng đá mũi nhọn, lòng bàn chân lật qua một bên liền mất thăng bằng ngã lăn xuống dốc núi, y phản ứng lại liền nhanh tay nắm lấy gốc cây bên sườn, chân đạp vào mặt đất giữ cho thân người nằm chênh vênh giữ sườn dốc rồi mới lấy đà leo lên, Chu Tử Thư cảm thấy cổ chân mình đau điếng mỗi bước y leo lên, có lẽ đã bị trật cổ chân, y cắn răng nhịn đau cố gắng không dồn lực về chân bị thương vừa bò, vừa kéo người trèo trên sườn núi.
Tình cảnh lúc này kéo Chu Tử Thư trở về đêm tối của nhiều năm về trước, lúc đó y vừa được Ôn Khách Hành dạy công phu chưa bao lâu, nhưng từ sau khi chứng kiến hắn kéo nửa cái mạng trở về đã để lại nỗi sợ hãi vô hình trong lòng Chu Tử Thư, y không muốn chỉ có thể trơ mắt ở bên ngoài cuộc chiến nhìn Ôn Khách Hành một mình chống đỡ đánh giết từ tứ phía, y phải nhanh chóng mạnh lên, mới có thể đủ sức đứng ra bảo vệ chủ tử của mình. Chu Tử Thư ngày đêm miệt mài luyện công, khắp đỉnh Thanh Nhai Sơn nơi nào cũng có dấu vết tập luyện của y. Tối đó Ôn Khách Hành thấy A Uyển dọn bữa tối lên cho hắn, bình thường việc này đều là Chu Tử Thư làm, Ôn Khách Hành liền hỏi nàng.
"Tử Thư đâu"
" Thưa Cốc chủ, Tiểu Chu vẫn chưa về, có lẽ luyện công đến quên giờ giấc rồi, nô tỳ đi gọi đệ ấy ngay."
" Ừm"
Sau khi A Uyển ra ngài. Ôn Khách Hành cầm đũa lên gắp được vài miếng thì buông chén, lại rót đầy chung rượu chậm rãi nhấp môi, đến khi rượu cạn đáy hắn cũng đứng lên đi ra ngoài.
Ôn Khách Hành đi qua tiểu viện của Chu Tử Thư, bên trong vắng lặng không một bóng người, hắn cũng không vội đi mà ngồi xuống bàn nhỏ kê ngoài sân, trước mắt hắn là một cái xà cao treo bao cát, trong góc có một giá đỡ vũ khí cắm đao, kiếm, chủy thủ và các loại phi tiêu. Chu Tử Thư đã sắp 14 tuối, cũng không còn nhỏ để suốt ngày chơi đùa, bay nhảy, nhưng ít ra cũng không nên hà khắc với bản thân quá mức, trở thành một tiểu cũ kỹ chẳng có chút niềm vui nhỏ nào. Tuy như thế rất tốt ở cái nơi quỷ ăn thịt người này, không đủ mạnh thì chết, nhưng chỉ cần hắn còn sống, hắn đảm bảo sẽ bảo hộ chu toàn cho Chu Tử Thư thư thả trưởng thành, y không cần phải cố sức như thế.
Phía chân trời đột nhiên xẹt ngang một tia sét kéo tâm trí Ôn Khách Hành trở về, hắn nhìn lên bầu trời đang chuyển mình chuẩn bị đổ xuống cơn mưa, vẻ mặt trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng dậy hướng ra ngoài Cốc mà đi.
Đến khi trời bắt đầu trút cơn mưa xuống Ôn Khách Hành cũng thấy được A Uyển đang ở sát bên dốc núi, tay ra sức kéo Chu Tử Thư từ phía dưới lên, hắn liền chạy đến bám vách đá leo xuống vớt Chu Tử Thư lên, vừa đặt y đứng vững trên đất hắn liền quét một lượt từ trên xuống dưới, thấy Chu Tử Thư đứng dồn trọng tâm về một chân thì ngối xuống nắm lấy cổ chân y.
" Chủ nhân!"
Chu Tử Thư hơi hoảng, muốn rụt chân lại nhưng Ôn Khách Hành nắm rất chặt, đã kéo giày vớ của y ra, nhìn vào mắt cá chân sưng to như móng heo của y. Trời vẫn đang mưa xối đất, Ôn Khách Hành nhìn xong vết thương thì đứng dậy, cởi áo ngoài ra quấn lên người Chu Tử Thư, rồi luồn cách tay xuống đầu gối làm động tác muốn ôm người lên, Chu Tử Thư đè lại vai hắn, lí nhí lên tiếng.
" Chủ...chủ nhân, ta lớn rồi."
Chu Tử Thư bây giờ đã cao ngang vai Ôn Khách Hành, so với lúc ôm y trước ngực đem về lần đó quả thật là là đã "cao lớn" rồi.
" Hay là...Ngài ...cõng ta."
Chu Tử Thư ngập ngừng nói tiếp, hắn nhìn y trong chốc lát liền bật cười, cảm thấy tiểu cũ kỹ này lúng túng thật đáng yêu, rồi tay vẫn xốc Chu Tử Thư lên ôm trước ngực như hồi nhỏ, động tác dứt khoát gọn gàng.
" Tại hạ không có ý coi Chu đại hiệp là trẻ con, chỉ là trời đang mưa to, ủy khuất đại hiệp nép ở trong ngực ta chốc lát được không?"
Chu Tử Thư nhìn khuôn mặt doanh doanh ý cười của Ôn Khách Hành, cả người nóng muốn bốc hơi trước lời trêu chọc của hắn, chỉ biết im thin thít cúi gằm mặt treo trên treo người hắn không nói được lời nào.
Chu Tử Thư ngã xuống vách núi, ngoài trẹo chân ra trên lưng cũng bầm một mảng lớn, hai bàn tay cũng trầy xước khắp nơi. Ôn Khách Hành băng bó hết vết thương khắp trên người y, vẻ mặt rất không hài lòng nói với y.
" Tuy ở đây không tốt đẹp gì, nhưng ta không vô dụng đến mức không bảo vệ được ngươi."
Chu Tử Thư mờ mịt nhìn hắn, y không hiểu ý của Ôn Khách Hành. Hắn thắt xong vòng băng gạt cuối cùng thì ngẩng đầu lên.
" Cho nên, ngươi không cần phải ép buộc bản thân như thế."
Chu Tử Thư rốt cuộc cũng hiểu, biết rắng Ôn Khách Hành đã hiểu lầm liền gấp gáp lên tiếng.
" Chủ nhân, ta cố gắng luyện công không phải vì cảm thấy ở đây không an toàn."
Đến lượt Ôn Khách Hành trở nên mờ mịt, hắn hỏi y.
" Vậy thì vì điều gì."
" Ngài là chủ nhân của ta, ta cũng không muốn vô dụng đến mức không thể bảo hộ chủ tử lúc cần thiết."
Ôn Khách Hành bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc, sững sờ nhìn đỉnh đầu nhỏ trước mắt một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay lên xoa tóc y.
" Ngốc quá."
...
Chu Tử Thư đã trèo lên khỏi dốc núi, y nằm vật ra đất giữa màn đêm tĩnh mịch, Chu Tử Thư bật ra tiếng cười thê lương hơn cả khóc, đúng là vô dụng đến mức không bảo hộ được chủ tử.
...
Chân Diễn đuổi đến núi Thanh Nhai trời đã buông màn đêm, nhưng hắn vẫn mặc kệ trời tối đen đốt đuốc lên núi tìm Chu Tử Thư, y vừa mới trải qua nỗi đau mất con, nếu để y biết Ôn Khách Hành cũng đã không còn, Chân Diễn sợ sợi dây níu lấy sinh mệnh cuối cùng đứt rồi, Chu Tử Thư sẽ buông bỏ.
Cũng may, hắn vẫn còn đuổi kịp.
Thời khắc thấy Chu Tử Thư ở ngay trước mắt, tinh thần căng chặt của chân Chân Diễn cuối cùng cũng được thả lỏng, hai chân mềm nhũn như muộn khuỵu ngay xuống đất, thân mình hắn lảo đảo chạy đến xem Chu Tử Thư, y quỳ sấp trên đất, tang y trắng thuần giờ đã bám đầy đất cát, tay phải Chu Tử Thư cầm một khúc cây dài đang lồm cồm chống người đứng dậy. Chân Diễn kêu lên một tiếng đỡ lấy y.
" Tử Thư!"
Chu Tử Thư ngẩng đầu lên nhìn Chân Diễn, đôi mắt y đỏ sẫm mờ mịt, một lúc sau nhìn thấy ngũ quan trước mặt lại ánh lên tia sáng, đến lúc nhìn rõ là ai rồi ánh sáng lại vỡ vụn ra trong đáy mắt, y khẩn thiết nhìn hắn, cầu xin hắn.
" Xin ngài..."
Giọng Chu Tử Thư nứt toát trong cổ họng, y ngừng lại giữa chừng , cố gắng để thanh âm phát ra không quá vỡ nát.
"...cho ta gặp chủ nhân của ta được không?"
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com