Lão bà mất trí nhớ [1]
Buổi sáng Ôn Khách Hành đang say giấc chợt cảm thấy một luồng chưởng phong đánh tới, không mang sát ý nhưng rõ ràng không phải đùa giỡn hắn nhanh chóng xoay người tránh đi, khóe mắt liếc thấy người xuất chiêu là vị kia nhà mình, y phục không chỉnh một bên áo trượt xuống để lộ đầu vai trơn mịn nhưng dáng vẻ hình như... đang tức giận?
Ôn Khách Hành thuận thế ngồi bịch xuống sàn, đáng thương nhìn y: "A Nhứ, ngươi lại giận gì thế?"
Hôm qua chỉ làm có một lần thôi mà.
Chu Tử Thư nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Một câu này vừa hỏi ra chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Ôn Khách Hành sững sờ giây lát, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác sợ hãi, Chu Tử Thư sẽ không đùa thế này.
"Ngươi..." Ôn Khách Hành khó khăn mở miệng, "không biết ta?"
Chu Tử Thư nhíu mày càng chặt, buổi sáng thức dậy thấy mình bị người ôm trong ngực đối phương còn là một nam nhân y mới theo bản năng muốn đẩy người ra chỉ không ngờ nội lực của mình đã khôi phục mười phần chưởng đánh ra không kịp thu lại, cũng may thân thủ của người kia không tệ khoảng cách như vậy vẫn có thể tránh được, giờ đang ngồi bệt dưới sàn nhìn y trong mắt là hoảng hốt cùng lo lắng.
"Không biết." Chu Tử Thư dứt khoát.
Qua một lát cuối cùng Ôn Khách Hành đã bình tĩnh lại, thăm dò hỏi y: "Vậy... ngươi có biết đang là năm nào không?"
Nghe xong lời này Chu Tử Thư cũng bắt đầu cảm thấy có lẽ vấn đề là ở mình, nhìn lại thì hai người họ đều đang mặc nội sam, ngủ trên cùng một chiếc giường, thật ra khi nãy không chỉ có mình người kia ôm y mà tay của y cũng vắt bên hông người ta, nằm trong ngực đối phương cực kỳ thoải mái. Hình như... là do y tự nguyện.
"Giờ là năm Đại Khánh thứ tám." Chu Tử Thư rành mạch đáp.
Đại não Ôn Khách Hành nhanh chóng xoay chuyển: giờ là năm Đại Khánh thứ mười lăm, hắn gặp Chu Tử Thư vào năm thứ mười, trí nhớ của y lại dừng ở năm thứ tám chẳng trách không nhận ra hắn. Nói như vậy thời điểm này chính là lúc y đã đóng thất khiếu tam thu đinh chuẩn bị rời khỏi Thiên Song?
Thấy Ôn Khách Hành ngây người Chu Tử Thư sốt ruột cầm gối đầu ném hắn: "Nói mau, ngươi là ai? Sao ta lại ở chỗ này?"
Nghĩ đến việc Chu Tử Thư trước mặt mình hiện giờ khoảng hai sáu hai bảy tuổi Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. A Nhứ nhỏ tuổi đùa cũng vui nhưng nghĩ đến người ta không nhận ra mình hắn cười không nổi.
"Ngươi bình tĩnh nghe ta nói..."
Giằng co một buổi sáng Chu Tử Thư vẫn nửa tin nửa ngờ không cho hắn lại gần, Ôn Khách Hành hết cách đành phải dẫn y lên phố để Chu Tử Thư tóm bừa lấy một người qua đường hỏi xem hiện giờ là năm nào. Cuối cùng hắn nghĩ đến một người: "A Nhứ, chắc ngươi vẫn nhớ được tiểu tử Hàn Anh nhỉ?"
"Ngươi biết nó?" Chu Tử Thư nghi ngờ nhìn hắn.
"Hóa ra lời ta nói từ sáng đến giờ ngươi không lọt tai chữ nào." Ôn Khách Hành tủi thân nhìn y.
Tuy không nhận ra đối phương nhưng ký ức thân thể vẫn còn, mỗi lần Ôn Khách Hành chưng ra vẻ mặt này Chu Tử Thư lại vô thức muốn dỗ dành hắn, còn muốn xoa đầu, nhéo má người ta.
"Giờ tiểu tử đó là thủ lĩnh Thiên Song, còn có hai đứa nhỏ rất đáng yêu."
Chu Tử Thư sửng sốt: "Hai đứa nhỏ?"
"Không tin chúng ta tới phủ của hắn một chuyến."
Lúc Ôn Khách Hành ghé qua võ đường dắt ngựa, Chu Tử Thư nhìn tiểu tử cao gầy đang chạy về phía mình gọi sư phụ trên mặt chỉ viết to hai chữ "không quen".
Trương Thành Lĩnh: sao hôm nay trông sư phụ biệt nữu thế nhỉ?
Cậu đổi hướng chạy sang chỗ Ôn Khách Hành nhưng Ôn tiền bối lại nói giờ hai người phải ra ngoài, tối về nói sau.
Cũng giống như lần Chu Tử Thư biến nhỏ, Hàn Anh đối với chuyện y đột nhiên mất trí nhớ tiếp thu rất nhanh.
Ôn Khách Hành đang nghĩ tiểu tử này vẫn thú vị như trước lại nghe Chu Tử Thư nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với hắn."
Hàn Anh còn tưởng vị kia sẽ than thở vài câu làm bộ mình đang uống giấm bằng lu như mọi khi, không ngờ Ôn Khách Hành chẳng nói chẳng rằng lập tức rời khỏi thư phòng còn chu đáo khép cửa lại.
Chu Tử Thư ho nhẹ mấy tiếng: "Người kia nói ta và hắn... khụ, là bạn lữ."
"Chuyện sau khi ngài rời khỏi kinh thành ta không rõ lắm, còn Ôn công tử lúc ta gặp ngài ở Lạc Dương thì hai người đã ở bên nhau rồi."
"Ở... bên nhau?" Chu Tử Thư khó mà tin vào tai mình, "Đó là lúc nào?"
"Năm năm trước." Hàn Anh suy nghĩ một lát lại nói thêm, "Khi ấy bên cạnh ngài còn có một tiểu tử chừng 13, 14 tuổi gọi ngài là sư phụ."
Khi đó hắn còn chưa biết Ôn Khách Hành là cốc chủ Quỷ cốc, chỉ thấy Chu Tử Thư đi đâu Ôn Khách Hành theo đó, dính nhau như sam.
Lúc hai người ra khỏi thư phòng thấy Ôn Khách Hành đang ôm một bé gái có vài phần giống Hàn Anh, không biết đã ngồi bao lâu mà bé con thắt cho hắn rất nhiều bím tóc, còn chia cho hắn một xiên mứt quả bi bô kể chuyện nào là ca ca đi học ở võ quán của Trương thúc, chuyện quả trứng nở ra gà con màu vàng...
Trên đường về thi thoảng Chu Tử Thư lại lén nhìn Ôn Khách Hành. Hàn Anh nói tóc hắn bạc như vậy là vì y, nói trang viên Lạc Dương xây cho y, nói có lẽ vì gặp hắn nên y mới lưu luyến hồng trần.
Buổi tối, thấy chỉ có hai người ăn cơm Chu Tử Thư buột miệng hỏi: "Con gái ngươi đâu?"
Ôn Khách Hành suýt nữa phun canh: "Con gái nào?"
"Hàn Anh nói ngươi nuôi một đứa trẻ tên Cố Tương, con bé đâu sao không ăn cùng chúng ta, còn... đồ đệ của ta nữa?"
"Chu Tử Thư ngươi..." Ôn Khách Hành giận quá hóa cười, "Ta nói khô cả họng ngươi không tin, tiểu tử kia chỉ nói vài câu cái gì ngươi cũng tin."
"Ta... ta chỉ nhớ mỗi hắn..."
"Ồ, vậy sao ngươi không hỏi hắn con gái ta mấy tuổi rồi? Hỏi tại sao đồ đệ ngươi không ăn cùng chúng ta."
"Ngươi..." Chu Tử Thư trừng mắt, có phải ta muốn mất trí nhớ đâu.
Dáng vẻ giận dỗi của Chu thủ lĩnh thật sự là trăm năm khó gặp, Ôn Khách Hành vừa thấy tim đã nhũn ra không bắt nạt y nữa, gắp cho y một miếng sườn: "Tụi nhỏ ở đông viện, bình thường vẫn ăn chung nhưng ta sợ ngươi không quen nên mới nấu ở đây."
Chu Tử Thư cắn miếng sườn om nước dừa, có cảm giác như rất lâu rồi mình mới được ăn ngon thế này.
Thế nên tối đó khi Ôn Khách Hành tắm rửa xong về phòng thì thấy Chu Tử Thư đang ngồi cạnh giường u sầu vuốt bụng.
Ôn Khách Hành tủm tỉm cười: "Bé con có ngoan không?"
Chu Tử Thư ngẩn ra một lúc mới hiểu ý hắn: "Ngươi mới ngoan."
Ôn Khách Hành ngồi xuống xoa bụng y: "Hay là ra ngoài dạo?"
Chu Tử Thư suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Đi xem đồ đệ ta."
Kết quả hai người đi từ trúc xá đến đông viện thì phòng của Trương Thành Lĩnh tắt đèn tối om, nghe đệ tử nói đại sư huynh ra ngoài cùng phu thê Tào đại ca.
Chu Tử Thư vốn nghĩ qua bên này tìm đồ đệ hàn huyên nói không chừng có thể nhớ ra chuyện gì cuối cùng lại chẳng gặp được, trong lòng phiền muộn tự nhiên chân cũng không muốn nhấc. Y nhìn bóng lưng thẳng tắp của người trước mặt vô thức duỗi tay nắm vạt áo hắn, nhỏ giọng than: "Mỏi chân."
Ôn Khách Hành nhận mệnh quỳ một gối xuống, cả người Chu Tử Thư đổ ập lên lưng hắn, gió nhẹ thổi hương hoa đào quen thuộc mơn trớn đầu mũi, y vòng tay ôm cổ hắn thật sự tin tưởng mình đã quen người này từ rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com