Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Trăng sáng

Chương 35: Trăng sáng


Chuyển ngữ: @motquadao


Hôn nhân đại diện cho điều gì?

Hợp pháp, cam kết, ràng buộc lợi ích.

Đó là ba từ đầu tiên Phó Thừa Lâm nghĩ đến.

Quan điểm của anh về mối quan hệ vợ chồng cũng không lạc quan hơn Khương Cẩm Niên là bao.

Khi còn ở độ tuổi đôi mươi, Phó Thừa Lâm thỉnh thoảng cùng bạn bè thảo luận xem có nên xóa bỏ chế độ hôn nhân trong xã hội hiện đại hay không? Chế độ một vợ một chồng với việc nợ nần cùng chia, thu nhập cùng hưởng, thừa kế tài sản liệu có quá mơ hồ, thiếu thực tế?

Bạn bè cười nhạo anh đúng là thương nhân điển hình, coi hôn nhân như một cuộc giao dịch mua bán.

Ngay lúc này đây, anh lại đánh liều muốn thử thăm dò Khương Cẩm Niên.

Mà quan điểm của Khương Cẩm Niên thậm chí còn tiêu cực hơn anh.

Cô cầm hộp bánh trung thu, ung dung phân tích: "Không ít người quanh em đều nói là kết hôn vì tình yêu... Nhưng tình yêu có thể duy trì được bao lâu? Bây giờ em có thể nói với anh rằng em sẽ yêu anh mãi mãi, nhưng thật ra "mãi mãi" chỉ có kéo dài trong một thời điểm nhất định thôi. Có thể một hai năm sau, em sẽ không còn yêu anh như bây giờ nữa. Tất nhiên em chỉ lấy ví dụ vậy thôi."

Phó Thừa Lâm không thể nào đồng tình được với ví dụ của cô.

Anh lại nhớ đến việc trước đây Khương Cẩm Niên còn từng nhận lời cầu hôn của Kỷ Chu Hành.

Anh thầm chế giễu chính mình: Đúng là đồ nhỏ mọn.

Hiện tại đã là cuối tháng 9, thành phố dần bớt đi cái oi bức.

Tối nay lại có một trận mưa lớn. Những giọt mưa tạt mạnh vào cửa kính xe, sấm chớp vang dội. Trời tối đen, mây đen cuồn cuộn, toàn bộ thành phố như được bao phủ bởi một tầng nước ẩm ướt.

Xe cộ chạy chậm hơn so với bình thường.

Tắc đường ở những nút giao thông là điều khó tránh khỏi.

Nhân lúc tắc đường, Khương Cẩm Niên quay người lại, hai tay cô che lấy đầu gối Phó Thừa Lâm. Động tác của cô vô cùng đột ngột. Cô còn hỏi: "Đau lắm không? Anh nói thật đi."

Phó Thừa Lâm hỏi ngược lại: "Ai nói cho em biết vậy?"

Khương Cẩm Niên thành thật trả lời: "Lương Tung."

Lương Tung là một trong số ít những người bạn thân thiết của Phó Thừa Lâm. Anh ấy biết đôi chút về quá khứ của Phó Thừa Lâm, cũng để ý mỗi khi trời mưa, Phó Thừa Lâm ở ký túc xá đều không thể ngủ được.

Một sáng nọ, lúc đó Lương Tung đang đánh răng ở bồn rửa mặt, phát âm còn không tròn vành rõ chữ, từng hỏi Phó Thừa Lâm liệu có phải anh bị dị ứng thời tiết mỗi khi trời mưa không. Phó Thừa Lâm lúc đó còn ngái ngủ, lơ mơ đáp: có di chứng ở đầu gối.

Gần đây, chủ đề trò chuyện của Khương Cẩm Niên cùng Lương Tung qua WeChat luôn xoay quanh ba chữ "Phó Thừa Lâm".

Lương Tung nhớ lại chuyện cũ, nói với cô đầy ẩn ý: Phó Thừa Lâm không hào nhoáng như vẻ bề ngoài đâu. Cậu ấy lúc nào cũng ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng đau đớn một mình. Ai ngờ một người tài mạo lại còn trẻ tuổi như thế lại mắc bệnh viêm khớp mãn tính đâu?

Căn bệnh này khiến Khương Cẩm Niên cảm thấy hoang mang.

Vì thế, tối nay dù có gian nan cỡ nào, cô cũng quyết tâm tới sân bay đón anh, bất chấp tất cả, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Phó Thừa Lâm thản nhiên đáp: "Không ít người ba, bốn mươi tuổi cũng mắc bệnh này... Những vận động viên ưu tú cũng có mà. Em xem anh không hề kêu đau, thật sự cũng không đau đến mức ấy đâu."

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung: "Lương Tung là bạn cùng phòng đại học. Cậu ta không biết cuộc sống sau này của anh. Những năm tháng sinh viên, anh khá yếu đuối, non nớt... tay chân chẳng có tí sức lực nào. Tỉnh thoảng có hơi đau nhức một chút, anh cũng kêu la um sùm trong ký túc."

Con đường trước mặt dần thông thoáng, Khương Cẩm Niên tập trung lái xe, không nói thêm gì.

Cô đang bán tín bán nghi về lời giải thích của Phó Thừa Lâm.

Hai người len lỏi trong dòng xe một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng tới biệt thự của Phó Thừa Lâm. Phó Thừa Lâm xuống xe trước, lấy hành lý rồi dẫn Khương Cẩm Niên từ gara vào nhà. Không khí trong nhà ấm cúng, khô ráo, cách biệt hoàn toàn với cơn mưa lạnh lẽo ngoài kia, khiến cho người ta cảm thấy như đây là một nơi trú bão ấm áp.

Khương Cẩm Niên cảm thán: "Hôm nay là Trung Thu, nhưng mưa lớn thế này chắc chẳng thấy được trăng rồi."

Phó Thừa Lâm ném áo vest lên sofa, nắm tay Khương Cẩm Niên lên phòng ngủ tầng hai. Bên cửa sổ sát đất trong phòng anh có đặt một đài kính thiên văn nhưng trước giờ chưa từng được dùng, biết đâu đêm nay lại phát huy được tác dụng.

Khương Cẩm Niên ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn anh.

Phó Thừa Lâm loay hoay điều chỉnh thiết bị và thông số... Thực ra bản thân anh cũng không rõ thao tác thế nào mới đúng. Sách hướng dẫn sử dụng đã biến mất từ lâu, anh không chắc liệu kính thiên văn có thể tạo ra hình ảnh rõ nét hay không. Thế nhưng, lúc ngẩng đầu lên, anh lại bắt gặp ánh mắt mong chờ của Khương Cẩn Niên.

Phó Thừa Lâm bận bịu một lúc rồi vẫy tay về hướng cô: "Em đến đây nhìn thử xem."

Khương Cẩm Niên từ từ chạy tới.

Cô chậm rãi cúi người, áp mắt trái vào sát thị kính, tự lẩm bẩm: "Em chẳng thấy gì hết."

Phó Thừa Lâm thành thật nói: "Trời mưa sẽ ảnh hưởng tới việc quan sát bằng kính thiên văn."

Anh mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước nóng. Hơi nước lượn lờ quanh miệng cốc. Anh quyết định: "Tầng trên cùng có một gian gác mái rất rộng, không để đồ đạc gì cả. Vài hôm nữa anh sẽ bảo trợ lý mua cái kính thiên văn xịn hơn đặt ở đó."

Gần đó không có ghế, anh không muốn cách Khương Cẩm Niên quá xa nên dứt khoát cầm cốc ngồi luôn xuống thảm. Cô cũng ngồi xuống bên cạnh, lại đặt tay lên đầu gối anh.

Tiếng mưa vang vọng trong sân, gió mạnh khiến lá cây xào xạc. Bên cửa sổ chỉ có ánh trăng nhạt màu, không đủ soi rõ gương mặt anh.

Khương Cẩm Niên ôm vai anh, tiến lại gần chăm chú quan sát những thay đổi nhỏ trong biểu cảm anh.

Ánh mắt anh sâu thẳm như vực sâu.

Khương Cẩm Niên hỏi: "Anh có biết câu "Hoa hảo nguyệt viên" (hoa đẹp trăng tròn) bắt nguồn từ đâu không?"

Phó Thừa Lâm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy gốc cây anh trồng đã nở hoa, vốn dĩ đang chuẩn bị để khoe với cô, nhưng mưa to gió lớn đêm nay đã làm những cánh hoa rụng tả tơi.

Phó Thừa Lâm không có câu trả lời. Khương Cẩm Niên nhẹ nhàng nói: "Hình như là từ bài "Hành Hương Tử" của Triệu Đoan Lễ. Trong đó có câu: 'Nguyện hoa trường hảo, nhân trường kiện, nguyệt trường viên' — mong hoa mãi nở, người mãi khỏe mạnh, trăng mãi tròn đầy. Ý cảnh rất đẹp."

Nghe vậy, Phó Thừa Lâm quay đầu lại, cúi người, khẽ hôn lên khóe môi cô.

Khương Cẩm Niên quỳ ngồi trên sàn nhà, ban đầu còn vịn lấy vai anh để giữ thăng bằng. Anh từ từ tiến về phía trước khiến nụ hôn càng sâu hơn. Suốt nửa tháng nay chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, cảm xúc bị đè nén trong khoảng thời gian qua như vỡ òa, nu hôn này khiến hai người vốn giỏi giữ bình tĩnh như họ như đánh mất lý trí.

Trong lúc ngắt quãng vì thở dốc, Khương Cẩm Niên thì thầm hỏi anh: "Anh có nhớ em không?"


Anh trả lời: "Nhớ."


Cô lại hỏi: "Nhớ điều gì ở em?"


Phó Thừa Lâm chỉ khẽ nghịch tóc cô, không muốn trả lời.

Cũng chẳng có gì lắm. Trong trí nhớ của anh, toàn là những hình ảnh vụn vặt lúc cô chăm chú viết chữ, chơi cờ, ăn uống, chạy bộ mướt mồ hôi làm ướt đẫm bộ quần áo thể thao, cả khi cô ôm máy tính, tập trung ghi chép và phân tích số liệu... Đều là những khoảnh khắc đời thường giản dị.

Khi những người đàn ông khác nghĩ gì khi yêu? Những điều lãng mạn, thanh tao cao nhã chăng? Vì tò mò, anh đã đặc biệt hỏi Lương Tung và một vài người bạn đã có gia đình, nhưng họ lại nói rằng suy nghĩ của họ còn mãnh liệt và tràn đầy dục vọng hơn anh nhiều.

Phó Thừa Lâm tự nhủ, không phải anh không có khao khát, chỉ là anh luôn biết chừng mực.

Giống như bây giờ.

Phó Thừa Lâm đứng dậy, ngồi xuống mép giường.

Khương Cẩm Niên lập tức theo sát anh.


Trên ngăn tủ đầu giường của anh có một khung ảnh mới, là ảnh của Khương Cẩm Niên. Anh và Khương Cẩm Niên không có ảnh chụp chung, anh chỉ có thể sử dụng một tấm hình cô đi du lịch lấy từ trang cá nhân của cô.

Nghe có chút đáng thương.

Khương Cẩm Niên không biết vô tình hay cố ý đề nghị: "Lúc nào anh rảnh, mình đi du lịch nhé. Em có thể xin nghỉ phép..."

Phó Thừa Lâm đáp: "Tháng sau anh có thời gian."

Anh nằm xuống giường, hai tay duỗi thẳng.

Khương Cẩm Niên hiểu ý.

Cô lập tức nhào vào lòng anh.

Phó Thừa Lâm quay người nằm nghiêng, hỏi cô: "Em muốn đi đâu? Đi biển, leo núi hay mấy nơi danh lam thắng cảnh?"

Khương Cẩm Niên đáp ngay: "Biển... Em muốn cùng anh đến biển."

Phó Thừa Lâm đương nhiên cho rằng Khương Cẩm Niên thích ngắm biển, nhìn về phía xa xăm nơi trời xanh mây trắng, cát vàng sóng xanh... Còn nữa, cô đã học bơi, có lẽ còn muốn thử lướt sóng một lần.

Nhưng Khương Cẩm Niên lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như vậy em sẽ được thấy anh mặc đồ bơi."

Phó Thừa Lâm đáp lại đầy hứng thú: "Giờ anh cũng có thể cho em xem."

Nói còn chưa hết câu, anh đã cởi cúc cổ áo. Khương Cẩm Niên không dám nhìn thẳng, cô nghe thấy tiếng mở khóa thắt lưng, áo quần rơi xuống đất. Đèn đầu giường trong phòng bật sáng, tầm nhìn của cô đột nhiên trở nên sáng tỏ.

Việc đầu tiên Khương Cẩm Niên làm không phải là ngăn cản Phó Thừa Lâm mà là đi vòng ra bệ cửa sổ, nhanh chóng kéo chặt rèm cửa lại.

Phó Thừa Lâm gọi tên cô.

Anh gọi: "Khương Cẩm Niên, qua đây nào em."

Khương Cẩm Niên hơi do dự một chút. Nhưng cuối cùng cô vẫn nghe theo tiếng lòng, lại lần nữa tiến về phía Phó Thừa Lâm. Cô chui vào trong chăn, cảm giác bản thân như một vị hôn quân vì đam mê sắc đẹp mà mất hết lý trí.

Cô dè dặt chạm vào anh, pha lẫn tò mò và ngập ngừng.

Phó Thành Lâm dường như không có chút cảm xúc nào.

Anh vẫn rất bình tĩnh.

Cho đến khi tay cô chạm xuống phần eo dưới.

Khương Cẩm Niên lập tức trùm kín đầu dưới chăn, thì thào: "Cứng quá..."

Cô lại hỏi: "Anh nhịn khó chịu lắm đúng không?"

Phó Thừa Lâm lấy tay che mắt, che đi ánh đèn phía trước. Anh ngập ngừng hồi lâu mới dám đưa ra yêu cầu: "Em sờ thêm chút nữa đi, dùng tay ấy."

Khương Cẩm Niên làm y như lời được bảo.

Phó Thừa Lâm nhận ra, cô không quá thích được anh âu yếm. Nhưng cô lại vô cùng thích chủ động khám phá anh, như một người dẫn dắt cuộc chơi. Nói cách khác, cô muốn nắm quyền chủ động, kể cả trên giường.

Thế nên Phó Thừa Lâm hoàn toàn sẵn lòng để cô dẫn dắt.

Bởi vì anh nghĩ, hai người yêu nhau, đã xác định mối quan hệ, cơ thể cũng khỏe mạnh bình thường, vậy thì họ nên có trải nghiệm sự thân mật thể xác như một phần của tình yêu. Việc này cũng có thể giúp thắt chặt thêm sợi dây gắn kết giữa họ.

Nhưng Khương Cẩm Niên không nghĩ được nhiều như vậy.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Cô mở rộng các ngón tay, nắm chặt lại, vòng tay cầm lấy thứ gì đó trong chăn.

Không khí xung quanh nóng dần lên, có chút khó thở

Cô lúng túng nhận xét: "Kích cỡ của anh... có hơi quá đấy." nói xong còn nhè nhẹ siết tay lại.

Phó Thừa Lâm rên một tiếng, không đáp lời.

Khương Cẩm Niên đỏ bừng mặt. Lý trí của cô quay về, bắt đầu tự chất vấn thân mình đang làm cái gì vậy không biết? Nội tâm cô đang đấu tranh rất ác liệt, nhưng khuynh hướng tâm lý lại rất rõ ràng.

Cô không biết phải đối mặt thế nào với sự mâu thuẫn này.

Cuối cùng cô hoảng loạn, vội chui ra khỏi lớp chăn đang phủ lên cả hai người.


Hết chương 35.


Đôi lời: Mình vẫn giữ lời hứa, quay lại với Cẩm Niên rùi nha. ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com