Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Biến cố

Chương 49: Biến cố


Chuyển ngữ: @motquadao


Chuyện xảy ra bất ngờ, Phó Thừa Lâm buộc phải nhanh chóng quay trở về.

Anh gọi điện liên tục không ngừng nghỉ còn Khương Cẩm Niên chỉ có thể ngồi ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong. Cô phát hiện thì ra anh cũng phải giả lả luồn cúi, cũng phải tỏ ý quy phục khi đối diện với những vị "cục trưởng", "chủ tịch ủy ban", "tổng giám đốc điều hành", chuyển đổi ngôn ngữ liên tục giữa tiếng Trung và tiếng Anh. Không hiểu sao cô thấy buồn vô cùng, còn buồn hơn cả lúc bị người ta hắt cả ly rượu vào người.

Kỳ nghỉ kết thúc sớm.

Chỉ kéo dài được hai ngày.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm nay.

Quầng sáng viền quanh mặt trăng như một lớp lông tơ mờ mịn, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo.

Những bóng sáng nhàn nhạt chập chờn, từng đốm xanh lam len lỏi sát mép cỏ... Đó là một đàn đom đóm. Cô nhớ hồi nhỏ thường lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng đầy đom đóm, nhưng đã lâu lắm rồi, cô không còn gặp lại loài sinh vật bé nhỏ này vào mùa hạ nữa.

Khương Cẩm Niên mở vali tìm bao thuốc mà mình đã giấu kỹ. Cô bật bật lửa, châm thuốc. Làn khói và tàn lửa bùng lên, cô hít nhẹ một hơi, để đầu óc tỉnh táo lại.

Phó Thừa Lâm vừa ra khỏi phòng liền thấy Khương Cẩm Niên. Anh lập tức giật lấy điếu thuốc, dập tắt rồi ném vào thùng rác: "Đừng hút nữa, con gái hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Trong phòng có trái cây đấy, em ăn chút nhé? Để anh gọt dứa và cam cho em."

Khương Cẩm Niên chỉ hỏi: "Khi nào mình về nước thế?"

Anh khựng lại. Cô yên lặng chờ câu trả lời.

Một lúc sau, anh mới khẽ nói: "Anh xin lỗi."

Khương Cẩm Niên bất giác bật cười, xua tay với anh: "Anh đừng xin lỗi em. Anh cũng đâu muốn xảy ra chuyện này đâu. Sau này mình còn rất nhiều dịp để nghỉ ngơi mà, khi đó anh bù cho em là được."

Dưới ánh trăng, cô ôm lấy anh: "Em đi thu dọn hành lý đây."

Phó Thừa Lâm giữ chặt cổ tay cô: "Chúng ta sẽ bay lúc 8:30 sáng mai, em không cần vội đâu. Hiện tại các chuyến bay thương mại đều bị hoãn, phi công của mình còn đang ở đảo khác, quay về cũng không kịp." Nói xong, anh lại quay vào nghe điện thoại và bật máy tính lên.

Khương Cẩm Niên biết anh đang bận muốn chết.

Cô giúp anh thu dọn đồ đạc, gấp gọn gàng từng bộ quần áo của anh: mũ, dụng cụ, cần câu, đồng hồ... Khi cô gấp quần lại, một chiếc hộp khảm vàng nạm ngọc bích tinh xảo rơi ra khỏi túi.

Khương Cẩm Niên mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương quý giá nằm yên trong lớp nhung đỏ sẫm.

Dựa vào kiến thức giám định của mình, cô xác định chiếc nhẫn này... không phải hàng thường, phải trị giá hàng trăm vạn.

Anh định cầu hôn sao? Ở đảo này?

Khương Cẩm Niên bị suy đoán này của bản thân làm cho tự giật mình.

Nhưng giờ phút này tình yêu đâu có nghĩa lý gì. Cô nhét chiếc hộp trở lại túi quần và đặt nó lên lớp trên cùng. Cô kiểm tra các căn phòng còn lại, tìm kĩ những vật rơi rớt, chắc chắn không bỏ sót ngóc ngách nào mới đi tắm rồi lên giường ngủ.

Nửa đêm, Phó Thừa Lâm mò mẫm vào phòng trong bóng tối.

Anh không thấy đường nên đầu gối bị đập vào chân giường.

"Cộc" một tiếng nhẹ nhưng anh vẫn không kêu một lời.

Căn phòng chìm trong đêm đen bất tận, ngột ngạt, cô tịch cùng tiếng gió thổi rì rào.

Anh ngồi bên mép giường, cúi người chậm rãi tìm lại bộ đồ ban ngày.

Nhưng không tìm thấy.

Phó Thừa Lâm bật đèn lên.

Thực ra Khương Cẩm Niên đã tỉnh. Nhưng cô giả vờ ngủ. Cô nằm nghiêng quay lưng về phía anh, nghe tiếng lục lọi khe khẽ. Dưới ánh đèn mờ, bóng dáng mơ hồ, cô cảm nhận được cuối cùng anh cũng lật vali, tìm lại chiếc hộp nhẫn.

Không hiểu sao cô bỗng thầm nghĩ: anh sẽ trao chiếc nhẫn này cho vị hôn thê của mình. Mà người đó... chưa chắc là cô.

Má cô áp lên gối, ngón tay nắm chặt góc chăn. Giờ phút này cô chẳng mong đợi điều gì nữa, chỉ hy vọng anh có thể vượt qua khủng hoảng trong công ty.

Phía sau lưng cô, Phó Thừa Lâm mở hộp nhẫn dưới ánh đèn. Viên kim cương lấp lánh như giọt sương sớm, như một vì sao đêm, như cả tuyết trắng đầu sông. Nhưng anh chỉ nhìn một chút rồi đóng hộp lại, tắt đèn lên giường.

Mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh.


*


Ngày hôm sau, trên đường về, Khương Cẩm Niên nằm trên máy bay ngủ bù.

Phó Thừa Lâm thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô vài câu. Còn lại hầu hết thời gian, anh đều bận giải quyết các vấn đề của mình. Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông tỏ thái độ cứng rắn, không cho thương lượng, kế hoạch chuẩn bị nhiều năm có nguy cơ đổ vỡ chỉ trong một đêm.

Những đồng nghiệp dính líu phần lớn đều thuộc lớp lãnh đạo thế hệ trước, hiểu rộng biết sâu, cũng đã nếm đủ mấy chục năm gian khổ. Theo lẽ thường, khi công ty sắp sửa vươn tới thành công, họ không nên tự tay phá hoại mọi thứ, tự bê đá đập vào chân mình như thế. Phó Thừa Lâm cảm thấy có điều gì đó rất bất thường. Anh tổ chức một cuộc họp trực tuyến, sau khi kết thúc thì lập tức trao đổi riêng với thư ký Lưu.

Thư ký Lưu báo cáo những gì mà mình biết: "Ủy ban phòng chống tham nhũng Hồng Kông bất ngờ hành động, bắt giữ tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Trần, khởi tố hai người vì dính líu đến vụ mua đất nhiều năm trước, thông đồng hối lộ lên đến hàng chục triệu đô Hồng Kông... Còn dự án hợp tác với Đài Loan, tình hình tài chính cũng không minh bạch."

Phó Thừa Lâm trầm mặc không đáp lại

Tay trái anh cầm điện thoại, tay phải đặt trên bàn phím, mắt nhanh chóng lướt qua hàng loạt tài liệu.

Thư ký Lưu nhận ra tâm trí anh đang không đặt ở đây nên tiếp tục báo cáo nhanh: "Ở Yangon, Myanmar, chúng ta cũng đang gặp rắc rối. Tuy không nghiêm trọng bằng vụ của tổng giám đốc Vương và Trần, nhưng..."

Yangon Myanmar ư? Vừa nghe đến địa danh ấy, Phó Thừa Lâm lập tức hiểu ra. Thực ra anh đã sớm nắm rõ, trước đó, anh đã liên hệ với cộng đồng Hoa kiều ở Miến Điện, đích thân chọn trúng một mảnh đất trong hạng mục đấu thầu. Đến lúc mở thầu, chuyên viên hành chính đã trịnh trọng gửi đi hồ sơ dự thầu.

Lẽ ra xác suất thắng thầu là một trăm phần trăm. Thế nhưng lúc gửi hồ sơ lại đúng dịp Tết Trung Thu, nhân viên kỳ cựu về nghỉ lễ, người phụ trách ghi địa chỉ là một nhân viên mới... Cậu này vừa nhận xong một gói hàng nội địa, đầu óc lơ đễnh, cứ nghĩ đang ở Trung Quốc nên đã viết địa chỉ bằng tiếng Trung.

Kết quả là hồ sơ gửi sang Myanmar bị từ chối nhận hàng.

Bị trễ hạn, hồ sơ thầu không gửi được.

Dự án Myanmar tạm thời đình trệ.

Người phụ trách ở nước ngoài của Tập đoàn Sơn Vân, trước khi về nước, đã tụ họp với vài người bạn ở Yangon. Sự nghiệp của anh ta vì sai lầm của người khác mà rẽ ngoặt, tâm trạng u uất, trong một phút buông thả đã dính vào loại heroin tinh khiết 99,99%.

Cuộc đời người đó coi như hỏng.

Gia đình anh ta không biết bấu víu vào đâu.

Họ chủ động báo cáo nội bộ, mong công ty chi tiền thu xếp hậu quả trước khi truyền thông và cảnh sát nhúng tay vào.

Nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, Phó Thừa Lâm không cách nào xoay xở xuể. Nhưng anh không tiết lộ nửa lời với Khương Cẩm Niên. Anh vẫn hy vọng trong mắt cô, mình là điểm tựa vững chắc nhất, dù rằng chính anh cũng đang đứng trên nền đất chênh vênh.

Máy bay hạ cánh, Phó Thừa Lâm đưa cô về tận nhà.

Hai người nói lời tạm biệt trước cửa nhà Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên dặn anh: "Em nói với anh ba việc này thôi. Đầu tiên, bận đến mấy cũng phải ăn đúng bữa. Thứ hai, đừng quên uống thuốc, dù em chẳng biết là thuốc gì. Cuối cùng, khi nào anh rảnh thì nhớ gọi cho em đó, em sẽ đến tìm anh."

Phó Thừa Lâm gật đầu đồng ý.

Anh đút tay trái vào túi áo tìm một lúc.

Là một chiếc hộp vuông nhỏ, chế tác tinh xảo độc đáo.

Khương Cẩm Niên liên tưởng đến chiếc nhẫn kim cương tối qua. Thế nhưng Phó Thừa Lâm tặng cô một chiếc vòng tay, trên mặt dây khắc chữ "F & J", chính là chữ cái đầu của "Phó" và "Khương". Cô nhận lấy món quà, đeo vào cổ tay, cạnh chiếc đồng hồ đôi của họ.

Cô nói: "Em tặng anh toàn mấy thứ lặt vặt, kẹo và vỏ sò..."

Phó Thừa Lâm lại bảo: "Anh thích lắm."

Anh nắm lấy ngón tay cô, rồi nhẹ nhàng buông ra đến khi đầu ngón tay rời nhau: "Anh đi đây, em nghỉ ngơi nhé."

Khương Cẩm Niên dõi mắt nhìn anh bước vào thang máy. Thật ra, cô nghĩ, dù là người yêu, bạn bè hay vợ chồng cũng chẳng thể mãi mãi kề vai sát cánh. Thật ra, dù là tình nhân, bạn bè hay vợ chồng, chẳng ai có thể mãi mãi kề vai sát cánh. Trong biển lớn cuộc đời mênh mông, phần lớn con người đều phải một mình lênh đênh.

Cô mở cửa vào nhà.

Sàn nhà sạch bóng, sáng đến mức soi gương được.

Hứa Tinh Thần tháo tai nghe xuống, từ trên sofa bật dậy như cá chép nhảy: "Niên Niên!" Nghĩ ngợi một chút, cô lại lo lắng: "Cậu với Phó Thừa Lâm không cãi nhau đấy chứ? Hôm nay mới mùng 2 tháng 10 mà sao đã về rồi?"

Vali nằm trơ trọi giữa sàn.

Khương Cẩm Niên lười dọn, chỉ đấp: "Không có vấn đề gì đâu. Mình không khỏe nên lên giường nằm đây."

Liên tiếp mấy ngày nay, trong lòng Khương Cẩm Niên như có lửa đốt.

Cô và Phó Thừa Lâm vẫn gọi điện mỗi ngày. Nhưng chỉ dừng lại ở đó. Anh bận rộn giữa Hồng Kông và Bắc Kinh, chạy ngược xuôi không ngừng. Nỗ lực lớn nhất anh có thể làm lúc này là trì hoãn việc công bố thông tin thất bại trong kế hoạch niêm yết của khách sạn Sơn Vân dù đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải công bố. Chính anh biết rõ điều này hơn ai hết.

Hai vị giám đốc điều hành họ Vương và họ Trần bị bắt giữ. Họ đều là người mà Phó Thừa Lâm đã quen biết từ lâu. Trước nay, anh vẫn gọi họ là "chú Vương" và "chú Trần". Dù đã lên làm lãnh đạo, anh cũng chưa từng đổi cách xưng hô.

Chú Vương nói với anh: "Chú xin lỗi. Những năm mới tới Hồng Kông, tụi chú lần đầu làm dự án ở bên này, không để tâm đến thủ đoạn, chỉ mong làm cho xong. Giờ đã hơn chục năm, chuyện cũ bị lật tung cả rồi..."

Phó Thừa Lâm bất giác nghĩ đến mẹ mình.

Anh đã soạn sẵn thông cáo báo chí, thuê đội ngũ pháp lý, sắp xếp lại bộ máy quản lý và công việc của công ty. Anh đã làm hết sức mình, phần còn lại chỉ có thể phó mặc cho số phận.

Trịnh Cửu Quân gọi điện khuyên nhủ: "Thừa Lâm, cậu tích cực xử lý đi, tìm người nhờ vả, cố gắng gặp mấy quan chức bên chính quyền Hồng Kông. Cậu phải được minh oan, phải gột sạch tội."

Phó Thừa Lâm lại nói: "Sau đó tôi lại bị thêm một tội danh là cản trở thi hành công vụ, có mưu đồ hối lộ." Anh lật xem lịch trình, bộc bạch: "Tôi cứ cảm thấy có người đang theo dõi mình. Rất lạ. Tôi không kiếm được bao nhiêu, cũng chẳng phô trương khoe khoang, lại càng không dính líu đến tình cảm nam nữ, vậy mà vẫn có người nhằm vào tôi? Từ sau khi Diêu Thiền tự sát, công việc bên khách sạn chưa lúc nào suôn sẻ. Biết đâu mục tiêu kế tiếp chính là công ty đầu tư của chúng ta."

Trịnh Cửu Quân cau mày, lông tơ trên mu bàn tay dựng đứng.

Anh không tin có kẻ biết rõ Phó Thừa Lâm là một khúc xương cứng như thép mà lại dám hung hăng chạy tới há miệng nhe răng cắn một miếng. Cắn không đến phần thịt, răng cũng gãy rụng.

Tối hôm đó, Trịnh Cửu Quân không đi bất cứ bữa tiệc xã giao nào.

Bình thường một đêm anh ta có thể chạy năm bàn tiệc là chuyện nhỏ, vậy mà nay như biến thành người khác, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đầu cúi chăm chú đọc hồ sơ.

Anh ta hết nhờ vả ông nội rồi lại van xin bà ngoại, tìm khắp mấy vị trưởng bối để hỏi, nhưng ai nấy chỉ đáp: "Chuyện bên Hồng Kông xa lắm, con quản đông quản tây, quản nổi sao?"

Trịnh Cửu Quân lại phải phân trần: Phó Thừa Lâm là đối tác của anh, nếu Phó Thừa Lâm sụp thì anh ta cũng thành kẻ thất nghiệp. Hơn nữa mấy năm nay Phó Thừa Lâm đối xử với anh ta rất tốt: ban đầu dạy anh ta chơi chứng khoán, giúp anh ta phát tài, kiếm lời 300%, sau này hai người cùng nhau hùn vốn thành lập công ty, Phó Thừa Lâm chưa từng để anh ta chịu thiệt một lần nào.

Bác anh ta cười nhạt, chế nhạo: "Ở Mỹ có một tên lừa đảo tên là Friery, làm ăn bất động sản gian lận mà lừa được cả tổng thống Mỹ chỉ vì đối tác của hắn là cháu của một giáo sĩ cấp cao trong giáo hội Thiên Chúa. Phó Thừa Lâm hợp tác với cháu thì có thể đỡ được bao nhiêu sóng gió?"

Bác còn nói: "Ký ức của công chúng bình thường là bảy ngày, dài nhất là hai năm. Phó Thừa Lâm không vướng vào vụ lớn, cháu không cần nhúng tay. Mà kể cả sau này anh ta không làm khách sạn được nữa thì cũng có thể chuyên tâm mà phụ giúp cháu."

Trịnh Cửu Quân biết người nhà không muốn dính vào chuyện rắc rối.

Anh ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Lúc 11 giờ 13 phút tối, Trịnh Cửu Quân nhận được một email mới. Anh ta mở ra, nội dung mail chỉ là một đường link.

Anh ta nhấn vào.

Trên màn hình laptop hiện ra một đoạn video.

Trong video là một nhân vật hoạt hình mờ nhòe, đang lẩm bẩm: "Phó Thừa Lâm, mày có thể đi chết rồi. Thuốc từ Pháp gửi tới có ngon không? Mày bệnh tâm thần, còn cố gắng chống đỡ làm gì, chẳng thà chết quách cho xong."

Nhân vật đó chỉ xuống suối vàng dưới mặt đất: "Diêu Thiền còn dũng cảm hơn mày."

Điều khiến Trịnh Cửu Quân lạnh sống lưng chính là giọng điệu và cách nói của nhân vật hoạt hình này cực kỳ giống anh ta.

Nhưng anh ta chắc chắn mình chưa bao giờ nói ra những lời khốn nạn như vậy.

Cũng chưa từng có ý nghĩ đó.

Tâm lý con người quả thật rất kỳ lạ. Dù bản thân không làm gì, nhưng khi mọi mũi tên âm thầm đều chỉ vào mình, người ta lại bắt đầu cảm thấy có tật giật mình như thể mình chính là thủ phạm.

Anh ta không biết rằng, vào cùng thời điểm đó, Phó Thừa Lâm cũng nhận được một email.

Người gửi: Trịnh Cửu Quân.

Trong email không có bất kỳ đường link nào.

Chỉ đính kèm một video.

Phó Thừa Lâm bật VPN lên, chuyển tiếp email sang một hòm thư phụ của mình. Sau đó, anh khởi động máy ảo trên máy tính, sử dung Sandboxie (*) trên một ổ đĩa sạch, ngắt kết nối internet và phát video.

(*) Sandboxie là ứng dụng dành cho Windows giúp bảo vệ máy tính trước sự xâm nhập của các phần mềm độc hại, ngăn chúng không thể thực hiện các thay đổi về thông tin, dữ liệu trên hệ thống. Hay nói cách khác, Sandboxie là hoạt động giống tường lửa ngăn giữa máy tính với các mối đe dọa tiềm ẩn khi bạn vô tình tải về trong quá trình sử dụng.

Anh không biểu lộ chút cảm xúc nào lặng lẽ xem đến hết.


Hết chương 49


* Dông dài: Mình đọc hết truyện cũng lâu rồi nên cũng không nhớ rõ từng chi tiết, tự dưng gõ đến đây cũng hóng tình tiết chương sau =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com