Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Ăn khuya

Chương 52: Ăn khuya


Chuyển ngữ: @motquadao


Lương Tung cười hỏi: "Hộp là đồ gia truyền, thế còn nhẫn thì sao?"

"Nhẫn mới được đặt làm năm nay." Phó Thừa Lâm lấy chiếc nhẫn ra, viên kim cương trong suốt lấp lánh sáng chói. Anh kể: "Các cụ đời trước nhà tôi kinh doanh ở Kinh thành, tích góp được khá nhiều tài sản. Sau đó đều thất thoát hết, trong nhà chỉ còn lại mỗi cái hộp nhẫn."


Lương Tung hỏi: "Ông nội đưa cho cậu à?"


"Chứ còn sao nữa, ông muốn giục tôi mau sớm cưới vợ," Phó Thừa Lâm đóng hộp lại, đáp, "Quan niệm của thế hệ trước khá truyền thống."


Lương Tung đặt tay lên vai anh: "Tôi mới tốt nghiệp được không lâu thì tình cờ quen được vợ tô, yêu nhau nửa năm, hiểu được cô ấy là người thế nào thì cưới luôn. Chuyện này không có đúng sai, chỉ là hợp hay không hợp..."


Phó Thừa Lâm hỏi anh ấy: "Bình thường công việc của vợ cậu có bận rộn không?"


"Không bận," Lương Tung thành thật trả lời, "Cô ấy làm ở bộ phận tài vụ, từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, công việc hàng ngày khá là nhẹ nhàng thoải mái."


Vừa nói xong, Lương Tung thầm nghĩ: Có khi nào Phó Thừa Lâm và Khương Cẩm Niên xảy ra mâu thuẫn là do công việc của Khương Cẩm Niên quá bận rộn? Anh ấy quen khá nhiều bạn bè, có những cặp vợ chồng mà cả hai bên đều độc lập về kinh tế lẫn sự nghiệp. Đây là kiểu tình yêu "bình đẳng" nhưng trong thực tế cuộc sống... cũng không tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn.


Lương Tung quan tâm hỏi: "Cậu làm đầu tư định lượng thế nào rồi? Đến lúc cậu phát triển lớn mạnh rồi thì có thể chiêu mộ Khương Cẩm Niên về cùng làm."


Chiêu mộ Khương Cẩm Niên về á?

Phó Thừa Lâm chắc chắn kế hoạch sứt sẹo này có đến 80 - 90% là không khả thi. Hơn nữa phong cách đầu tư của anh và Khương Cẩm Niên rất khác nhau. Phần lớn người tham gia thị trường A-share không thuộc tổ chức chuyên nghiệp, dễ bị ảnh hưởng bởi các loại thông tin. Mà ý nghĩa của việc đầu tư định lượng là dựa trên phân tích và sàng lọc dữ liệu để chọn ra các công ty niêm yết có giá trị hợp lý, phù hợp tiêu chí.


Phó Thừa Lâm và nhóm của anh đã mất hơn một năm để phát triển chiến lược định lượng dành riêng cho thị trường A-share. Hiện chiến lược đang được áp dụng, hiệu quả ra sao vẫn là một ẩn số.


Anh chưa từng thảo luận về chuyện này này với Khương Cẩm Niên.


Dù anh có chủ ý dẫn dắt cô, nhưng cô vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của bản thân.
Phó Thừa Lâm tôn trọng mọi ý kiến của cô. Nhưng tôn trọng không đồng nghĩa với việc ủng hộ. Mỗi khi xảy ra bất đồng quan điểm, anh thường giữ im lặng, giảm thiểu tranh cãi không cần thiết giữa hai người... ngay cả Lương Tung cũng không thăm dò được vấn đề từ anh.


Lương Tung lại truyền đạt kinh nghiệm: "Cậu cần học cách giao tiếp với Khương Cẩm Niên."


Phó Thừa Lâm chủ động hỏi: "Trở thành một người nói nhiều hả?"


Lương Tung lắc đầu: "Không phải để cậu nói linh tinh."


Phó Thừa Lâm suy nghĩ cẩn thận, thử lấy ví dụ: "Khương Cẩm Niên là bên A, tôi là bên B. Trước khi bên A ký hợp đồng với tôi sẽ đưa ra điều kiện và góp ý bổ sung. Sau đó hai bên đàm phán, đào sâu về nhu cầu của nhau..."


Vẻ mặt của Lương Tung cứng đờ, bất đắc dĩ nói: "Cậu khiến tôi có cảm giác cứ như là chuyên gia tình trường ấy."


Anh ấy phủi ống quần, nhìn thẳng phía trước, ngồi thẳng người: "Nhưng thực ra cậu chẳng hiểu gì đâu." Rồi lại nhớ lại về lời nói và cử chỉ của Khương Cẩm Niên, về những tin nhắn trò chuyện của cô và anh ấy, đưa ra phán đoán: "Khương Cẩm Niên cũng chẳng biết nhiều."


Lương Tung vừa nhắc đến Khương Cẩm Niên, Khương Cẩm Niên đã lập tức xuất hiện.

Bên cạnh cô có một người đàn ông.

Hình như cô đã uống hai ly rượu. Cô bước xuống cầu thang, đế giày bị hẫng một nhịp, người đàn ông liền đỡ lấy cô, cực kỳ phong độ và lịch lãm. Cô bám tay vào lan can, hơi ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta.

Gió thu thổi lá vàng bay xào xạc, đèn đường sáng ánh trắng.

Lương Tung cảm nhận rõ một khối khí áp thấp đang bao trùm xung quanh.


Anh ấy chọn đúng thời điểm, nói tạm biệt với Phó Thừa Lâm: "Được rồi, tôi về khách sạn trước đây. Cậu đi đón Khương Cẩm Niên đi nhé..."


Lương Tung còn chưa nói hết câu, cửa xe đã mở. Phó Thừa Lâm đi thẳng đến chỗ Khương Cẩm Niên, tự nhiên khoác vai cô. Cô cực kỳ cảnh giác, thi thoảng lại chống cự, lẩm bẩm: "Anh không được ôm tôi."


Giọng cô nhẹ nhàng như đang làm nũng.


Phó Thừa Lâm cười chậm rãi, dặn cô: "Chỉ có anh mới được ôm em thôi." Anh bế cô lên xe mình, đặt cô ngồi ở ghế sau. Chiếc khăn tay cô dùng tối nay được ăn cất trong túi ngực áo. Trên xe không có ai khác, Phó Thừa Lâm với hai ngón tay vào trong túi tìm khăn tay. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt cực kỳ thâm tình, không gì sánh được

Mưa nhẹ rơi xiên trên cửa kính xe.


Khương Cẩm Niên hỏi: "Phó Thừa Lâm?"

Phó Thừa Lâm vén tóc cô sang một bên, cài lên tai cô.

Trong chớp mắt, cô bỗng thấy cực kỳ tủi thân: "Anh đừng bắt nạt em nữa."

Anh vẫn cười cười: "Anh nào dám bắt nạt em?"


Khương Cẩm Niên nghiêm túc hỏi lại: "Anh có dám nói anh không thích em không?"

Phó Thừa Lâm lập tức trả lời: "Anh không dám."

Nếu là ngày thường, cô sẽ ngả vào lòng anh. Nhưng hôm nay cô chỉ nằm nghiêng trên ghế sau xe. Phó Thừa Lâm đưa cô về nhà, ôm cô ngủ trên giường. Chẳng hiểu vì sao nửa đêm cô đột nhiên đau bụng, cuộn tròn người lại, đổ đầy mồ hôi lạnh. Phó Thừa Lâm hỏi cô tối nay ăn gì, cô thật thà đáp: "Đá lạnh với champagne." Cô ngập ngừng, nhắc lại: "Bữa tối hôm qua, bữa sáng và bữa trưa hôm nay... em cũng chưa ăn ăn."


Phó Thừa Lâm giận không có chỗ phát tiết: "Em đang tu tiên đấy à?"

Cô dụi đầu trốn vào trong chăn: "Anh lại mắng em."

Nhưng anh lại nói tiếp: "Em bỏ một bữa, anh mắng em mười lần, mắng đến bao giờ em sợ, không dám ra khỏi giường nữa thì thôi."


Khương Cẩm Niên để lộ ra đôi mắt, mơ màng nhìn anh. Dù cô không nói một ời, Phó Thừa Lâm vẫn không kìm được mềm lòng. Anh hạ giọng, dịu dàng dỗ dành cô, nói anh muốn cô đi viện... Nhưng cơn đau mà Khương Cẩm Niên vừa trải qua đã qua rồi. Cô quên hết đau đớn, chỉ đòi anh một bát cháo và một túi chườm nóng.


Phó Thừa Lâm khoác áo, rời giường xuống bếp, nấu cháo cho cô.


Lúc đó là ba giờ rưỡi sáng, xung quanh yên lặng như tờ. Gió lạnh thổi ngoài cửa sổ, sương đêm mờ mịt, ánh trăng ảm đạm. Phó Thừa Lâm xắn tay áo, vo gạo, rửa rau, ninh cháo, rồi luộc thêm hai quả trứng. Anh nhớ mẹ đã từng dạy, muốn cháo đặc thì phải khuấy liên tục. Thế nên anh đã cầm đũa, khuấy suốt hơn 20 phút.


Khi anh trở lại phòng ngủ, Khương Cẩm Niên ngước cổ nhìn làm anh chợt nhớ đến một câu "trông đợi đến hao mòn". Anh cầm bát cháo ngồi bên giường đút cho cô ăn rồi lại bóc trứng cho cô.


Khương Cẩm Niên ăn được non nửa bát thì nói: "Em no rồi. Em đi rửa mặt rồi đi ngủ nhé."


Phó Thừa Lâm muốn thương lượng cùng cô: "Cho anh chút thể diện đi? Cháo còn nhiều lắm."


Khương Cẩm Niên lắc đầu: "Em biết chừng mực mà."


Phó Thừa Lâm ăn nốt bát cháo thừa của cô. Anh nếm kỹ, hương vị khá ổn, kết cấu và độ chín vừa phải. Anh còn nhân cơ hội này dạy dỗ lại cô: "Mỗi ngày em sống, dù chỉ là thở hay suy nghĩ đều sẽ tiêu hao năng lượng. Em cần protein, chất béo, tinh bột, vitamin..." Anh mạnh tay xoa ngực cô: "Em nhìn xem, chỗ này cũng cần dinh dưỡng đấy."


Khương Cẩm Niên ngẫm nghĩ: "Anh sợ chỗ này của em đói đến mức gầy rộc hả?"


"Anh sợ em đói đến ngốc," Phó Thừa Lâm đứng dậy, cầm bát rời khỏi phòng, "Biết chừng mực đấy."


Cô nhìn anh đi khuất.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nằm trên giường chờ anh trở lại. Nhưng đêm nay anh không về phòng nữa. Khương Cẩm Niên tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, trong mơ hay hiện thực đều cảm thấy bất an. Lúc hoảng hốt nhất, cô cảm thấy anh đang ở rất gần bên cạnh mình. Nhưng lúc mở mắt ra thì trời sáng choang, trên giường chỉ có một mình cô.


*


8 giờ sáng, Khương Cẩm Niên thu dọn hành lý, bỏ đồ dùng cá nhân và vài bộ quần áo vào vali, vội vã đi ra ngoài. Trước khi đi, Tỉ Giá Hối Đoái còn leo lên vali, cô vừa ôm lấy mèo, vừa nói với nó: "Chị phải đi công tác rồi, đợi chị về nhé." Nói xong còn hôn nhẹ lên tai mèo.


Dì giúp việc đi từ ngoài cửa vào, hỏi cô: "Cô gái, cháu đi đâu vậy?"


Khương Cẩm Niên lấp lửng đáp: "Cháu tới một thành phố khá xa ạ."


Dì giúp việc thắt tạp dề quanh eo. Năm nay dì đã gần năm mươi tuổi, dì làm việc tháo vát lòng bàn tay thô ráp, xoa xoa hai tay lên vạt tạp dề. Dù mỉm cười, nhưng động tác của dì có vẻ lo lắng bất an. Dì khuyên cô một câu: "Chúng ta không vội thì ăn sáng trước đã nhé, hai khay bánh bao nhỏ sắp chín rồi."


"Cháu không kịp rồi ạ," Khương Cẩm Niên kéo vali ra cửa, "Cháu phải bắt xe, tạm biệt dì!"

Cô chạy xa dần.

Để lại phía sau một làn không khí thơm ngát.

Tỉ Giá Hối Đoái nằm ở cửa kêu "meo meo meo", giơ móng vuốt lên cào vào cửa. Nhưng trí nhớ của nó không tốt, mới cào cào một lúc đã cuộn tròn nằm ngủ trên thảm.


Khoảng hơn một tiếng sau, Phó Thừa Lâm mới xuống lầu chậm rãi.

Tối qua trước khi rửa bát, anh đã kiểm tra email. Có một vài vấn đề công việc phát sinh không thể không giải quyết ngay trong đêm nên anh phải xử lý tới năm giờ sáng, sau đó đành cởi áo ngủ ngay tại phòng làm việc. Sáng nay anh định ngủ thêm chút nữa nhưng nghĩ đến việc có lẽ Khương Cẩm Niên đang đợi mình ăn sáng, anh lại tỉnh táo dậy, chỉnh trang sạch sẽ.


Anh đi đi lại lại trong phòng khách rộng rãi nhưng chỉ thấy Tỉ Giá Hối Đoái đang ngủ say, không thấy bóng dáng Khương Cẩm Niên đâu cả.


Anh hỏi dì giúp việc: "Khương Cẩm Niên đâu rồi dì?"


Dì giúp việc lưỡng lự muốn nói lại thôi.


Bàn ăn bày biện bữa sáng phong phú. Hơi nóng bốc lên như sương khói, xoay tròn lan tỏa không ngừng.


Phó Thừa Lâm gắp một chiếc bánh bao nhỏ cho vào miệng, nước thịt trào ra, làm đầu lưỡi anh bỏng rát. Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu lộ ra biểu cảm đau đớn nào, chỉ lấy tay xoa mũi, hỏi nhỏ: "Cô ấy đi rồi ạ?"


"Hầy, con bé mang theo một cái vali lớn đi rồi ạ." Dì giúp việc trả lời.


Dì còn mô tả kích cỡ vali, nói thêm: "Con bé nói phải đi đến một thành phố xa."


Phó Thừa Lâm ngồi trên ghế gọi điện cho Khương Cẩm Niên. Không liên lạc được. Anh vô vị nhai thức ăn, nhắn tin Wechat cho Hứa Tinh Thần. Hứa Tinh Thần trả lời anh nhanh như chớp: Tuần này Khương Cẩm Niên công tác! Cô phải đến một thành phố cảng để khảo sát một công ty sản xuất! Quỹ của cô đang tăng vọt nhờ vào mã cổ phiếu Mua sắm Tứ Bình mà cô đề xuất, tỷ lệ thông tin cũng rất khả quan. Cả cấp trên và cô đều rất coi trọng triển vọng phát triển tương lai.

Thực ra Phó Thừa Lâm cũng đoán được Khương Cẩm Niên đi công tác. Nhưng cô không nói thời gian, cũng không tiết lộ chi tiết cho anh biết.


Anh nhắn cho Khương Cẩm Niên một tin: "Khi nào hạ cánh thì gọi cho anh nhé."

Mười phút sau, anh lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa: "Hai ngày tới anh ở nhà. Anh có thể quay video gửi cho em xem... video của Tỉ Giá Hối Đoái."


Phó Thừa Lâm cầm điện thoại, vội vàng ăn xong bữa sáng rồi lên tầng tiếp tục làm việc. Trịnh Cửu Quân gửi anh một loạt email phản hồi, anh đọc qua rồi chuyển tiếp cho đội ngũ trong công ty. Họ vừa phát hiện ra một số doanh nghiệp lợi dụng vỏ bọc công ty đã niêm yết thông qua hình thức mua lại và đang chuẩn bị thu lợi từ đó.


Hết chương 52


* Dông dài: Máy tính của mình hỏng, xong lại đúng dịp đu A80 nên hai tuần vừa rồi có hơi trôi 😂 Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng, mình xin phép bù lại 3 chương nha. Chúc mọi người ngày Tết độc lập vui vẻ ạaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com