Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 002

"Để tôi giới thiệu lại. Tôi là Isagi Yoichi, còn cậu thì sao?" Thiếu niên trước mặt chìa tay ra, mỉm cười.

Giờ Rin cùng Yoichi đang ngồi tại một quán ăn ở gần đấy để ăn trưa.

"Rin. Itoshi Rin." Rin cầm lấy bình nước bên cạnh, rót đầy li cho mình.

"Vậy thì, cậu Itoshi..."

"Gọi Rin là được rồi."

"Ò ò." Yoichi đáp lại, nhấp một ngụm từ cốc nước mà Rin đưa qua. "Vậy cậu Rin này, cậu là Năng lực giả cấp bậc gì thế?"

Rin nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đoàn người tấp nập vào giữa trưa khiến cho nơi này chật chội hơn rất nhiều. Hắn quay lại, lia mắt về đôi gò má còn phúng phính kia rồi dựa người vào sau, khoanh tay lại.

"Rồi anh sẽ tự biết thôi."

"Được rồi được rồi, tỏ vẻ thần bí." Yoichi không quan tâm đến vấn đề đó nữa. Cậu cảm ơn người phục vụ rồi bắt đầu thưởng thức món ăn của mình.

"Uầy, ngon quá. Tôi chưa từng được ăn món nào ngon như này luôn ý."

Rin để ý thấy cả gương mặt của thiếu niên đối diện mình đều sáng bừng lên. Niềm vui óng ánh sau đôi mắt xanh lam. Theo hiểu biết của Rin thì Yoichi, ngoài thảo phạt Cánh cửa ra, thì thái độ của cậu đối với những thứ khác đều rất thoải mái.

Cho dù thân xác hiện tại của Rin là mười tám, nhưng con người đã hai mươi tám rồi. Nếu người ngồi đây là hắn của ngày xưa, chắc chắn sẽ phải mở mồm kháy khịa Yoichi vài câu mới chịu được.

Song, giờ đây, nhìn thấy thiếu niên được tận hưởng cuộc sống như thế này, hắn chỉ thấy đứa nhóc đó khá là dễ thương mà thôi.

"Chiều nay chúng ta sẽ đi khám phá Cánh cửa cấp E thật chứ?" Yoichi lúng búng hỏi, má hơi phồng lên. Nhìn cái gương mặt thiếu đánh kia thì Rin chỉ muốn đưa tay ra, bóp chặt lấy đôi gò má cậu.

"Tôi ký Hợp đồng rồi còn gì." Rin phẩy tay, gắp một miếng thịt hoang thú bỏ vào miệng. Thịt của loại côn trùng này ăn có vị ngọt bùi bùi, giống như được tẩm bơ. "Ăn nhanh lên, hỏi lắm quá."

Yoichi cười hì hì, mắt híp lại, đầu đung đưa, và hai cọng tóc ngố phía trên cũng nhún nhảy theo. Rin không biết cái tên này trước đấy đã được vào Cánh cửa bao giờ chưa, nhưng với cái vẻ mặt này thì dễ là cậu đã bị từ chối nhiều lần lắm.

Thế cũng tốt, hắn nghĩ thầm. Dù gì thì sau này Yoichi cũng chỉ có thể vào Cánh cửa với Rin mà thôi, bởi vì cậu sẽ là Dẫn đường của riêng hắn.

.

Cánh cửa là một vật thể xuất hiện một cách rất khó giải thích.

Con người vốn dĩ vẫn còn rất nhỏ bé so với Vũ trụ to lớn ngoài kia. Họ cũng không rõ liệu rằng vì cái gì, cũng có thể là do lý thuyết dây, mà chúng tự nhiên nối liền hằng hà vô số vũ trụ khác lại với trái đất này.

Nhiều kẻ mê tín, sợ hãi nhận định rằng đây là việc làm của Chúa để thử thách hoặc trừng phạt những kẻ có tội ; có người lại đưa ra giả thuyết rằng Vũ trụ của chúng ta thực chất cũng chỉ là một thế giới nhỏ bé nằm trong bàn tay của các người ngoài hành tinh ăn trên cảm xúc, và những giận hờn, tủi hổ, đau khổ của con người là miếng mồi ngon cho chúng, vì lẽ đó nên mới có những thứ như vậy xuất hiện để kích phát đồ ăn.

Cho dù là gì đi chăng nữa, thì con người vẫn cần phải tồn tại. Do đó, những đợt đi săn càn quét Cánh cửa dần dần xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Yoichi được ở gần một Cánh cửa tới mức có thể nghe thấy âm thanh vù vù ầm ĩ của nó.

Giống như được ngồi trên một chuyến tàu bay vậy.

"Chỉ có hai chúng ta đi thôi à?"

Thiếu niên ngó sang phía hắn, dò hỏi. Dù sao thì hai người vào nơi này có vẻ hơi mạo hiểm, hầu hết những đội mà cậu biết đều đi thảo phạt từ mười người trở lên.

"Một kẻ như anh là đủ rồi. Tôi không cần thêm kẻ nào ngáng chân tôi nữa."

Yoichi gật gù, thầm khẳng định ắt hẳn Rin phải cực kì mạnh. Chưa cần biết năng lực hay cấp bậc của người kia như thế nào, nhưng mường tượng bằng khí chất cùng vẻ ngoài kiêu ngạo mà hắn thể hiện ra thì chắc chắn người kia phải là một Năng lực giả cấp B+ trở lên.

"Đi thôi."

Bước qua Cánh cửa là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Nhắm mắt một cái, mọi không gian đã biến thành thứ khác mà mắt thường khó lòng giải thích nổi. Một giây trước khung cảnh còn đang ở một góc phía tây của thành phố trong Tinh cầu NB401, vậy mà giờ đây nó đã biến thành một khu rừng rất rộng.

Những tán cây cao lớn, che lấp cả bầu trời phía trên.

"Bám sát vào tôi."

Rin không nhiều lời, bước về phía trước. Yoichi cũng theo đó mà lò dò chạy theo. Cậu không biết sao nhưng cho dù hôm nay là ngày đầu tiên cậu được bước vào thế giới sau Cánh cửa, cậu đã cảm thấy rất an tâm.

Ắt hẳn là do người ở phía đối diện kia của cậu mang tâm thái rất bình thản.

Nhìn cách hắn thành thục mà chỉ dẫn, lựa chọn con đường để đi, lên kế hoạch rồi lập mục tiêu, tựa như đã trải qua những thứ này cả trăm cả nghìn lần rồi. Nhưng Rin trông vẫn còn rất trẻ mà, như chỉ mới tầm tuổi cậu vậy. Hay đây là cách bảo dưỡng của những người có tiền có quyền chứ thực chất người kia đã bốn mươi?

Cho dù có cật lực suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, thì chắc chắn Yoichi không thể nào đoán ra được một linh hồn đã trải qua bao nhiêu thăng trầm lại đang nằm trong thân xác của một cậu nhóc mới mười tám tuổi.

Bọn họ đi được mười lăm phút, cả con đường chỉ có lá cây, thỉnh thoảng có bùn lầy lội dính lên giày và đuôi áo choàng.

"Mỗi Cánh cửa đều có một thiết lập riêng biệt." Yoichi giật mình khi nhận ra người kia đang nói chuyện với cậu. "Thường thì những Cánh cửa từ cấp A trở xuống đều đi theo một hướng, đó chính là từ dễ đến khó. Chúng để những con quái vật lâu la ra đấu với những kẻ đi săn, rồi sau đó dẫn đường tới nơi cư ngụ của con boss, hay cũng có thể coi là linh hồn của Cánh cửa."

"Đánh bại được nó sẽ có vật phẩm rơi ra tùy theo mức độ tham dự. Tất cả đều được tính trên thứ được gọi là hệ thống."

Đôi mắt của Rin có cảm xúc gì đấy khác lạ khiến Yoichi không thoải mái cho lắm khi chạm tới mâu sắc mòng két kia. Cậu gật gật đầu, coi như mình đã nghe và nhớ kĩ những gì Rin vừa mới chỉ dạy.

Thật sự khi nói đến thứ được coi là hệ thống, Rin không thể nào không cảm thấy ghê người. Hắn chán ghét cái cách thức mà mọi thứ ở đây đều được thiết lập giống như một trò chơi. Những nhận thức về việc bản thân mình, và toàn xã hội loài người, đều đang tồn tại trong một cỗ máy điều khiển khiến hắn rờn rợn.

Rin cực kì ghét cái cảm giác bị chi phối. Nhất là khi điều đó được thực hiện bởi một thứ vô hình, không tài nào chạm đến nổi.

Itoshi Rin biết ơn việc mình có thể cải tử hoàn sinh, tuy nhiên nghĩ đến viễn cảnh một thế lực to lớn nào đó đang đứng nhìn hắn chật vật lấy lại mọi thứ vì thích thú, thì hắn lại chẳng thể nào ngăn nổi cơn hận thù cuồn cuộn trong lồng ngực.

Nếu đặt trường hợp này vào người khác, bọn họ ắt hẳn sẽ chẳng suy nghĩ nhiều đến thế đâu. Có khi những kẻ đó sẽ vui vẻ mà cảm tạ trời đất vì bản thân có cơ hội được làm lại cuộc đời một lần nữa.

Cả thế giới của những con người đó đều chỉ là một thứ gì đó bình thường, lặp đi lặp lại, và thứ được coi là bất thường khi được xã hội công nhận thì biến thành bình thường. Đi săn, thảo phạt, Cánh cửa, hệ thống, vật phẩm. Tất cả mọi thứ đều dần đi sâu vào cuộc sống con người.

Có người cũng đã đặt ra rất nhiều câu hỏi về sự tiến hóa quá mức trùng hợp của Năng lực giả, tiếp đó là Dẫn đường mỗi khi thế giới này gặp vấn đề. Liệu rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là trò chơi thôi sao, hay có kẻ nào phía trên động tay động chân với chiều không gian vũ trụ này?

Rin không muốn nghĩ quá nhiều. Thực chất kiếp trước khi hắn chưa đánh bại được người anh trai Itoshi Sae kia thì người đàn ông chẳng bao giờ có thời gian để tự hỏi về thiết lập của thế giới này cả.

Song, giờ đây, khi đang đứng tại khoảng không – thời gian của mười năm về trước, với một Yoichi vẫn còn ngờ nghệch ngốc nghếch, vẫn còn sống, thì Rin lại muốn hiểu hơn về nó.

Nếu như toàn bộ đều được lập ra chỉ để con người lao vào những thứ như vũ lực, tiền tài và nguy hiểm, thì nó chỉ là một thứ xấu xa, tham lam, đáng ghê tởm mà thôi.

Và nếu như vậy, thì ắt hẳn phải có cách để khiến mọi việc trở lại bình thường. Con người đến cuối cùng sẽ không phải khổ sở ngày đêm lo sợ vì bị quái vật từ vũ trụ khác tấn công nữa.

"Rin. Rin." Yoichi thầm thì, kéo kéo vạt áo hắn. Cậu chỉ về một hướng, nơi mà hắn đã để ý từ nãy tới giờ. Một con sát độc thú. Trông nó từa tựa một con bọ cạp khổng lồ vậy. Cái đuôi đánh lên, sẵn sàng kết liễu bất kể kẻ nào dám tiến vào lãnh thổ của nó.

Rin biết đến sự xuất hiện của nó trên quãng đường đi từ lâu rồi. Với mấy con quái vật di chuyển còn chưa bằng tốc độ phất tay của bản thân, hắn hoàn toàn không đặt chúng vào trong lòng.

Tuy nhiên, so với sự chủ quan kiếp trước của người đàn ông thì hiện tại, Rin đã biết cách quan sát và chọn lọc, dò tìm trước tất cả mọi thứ trong bán kính năm trăm mét xung quanh mình.

Một tia sét không biết từ đâu giáng xuống, chẻ đôi con sát độc thú trước mắt. Yoichi chưa kịp hoàn hồn đã thấy thứ kia bốc lên khói đen nghi ngút, mùi khét phả ra xộc vào trong hệ hô hấp của cậu, suýt nữa khiến thiếu niên ghê tởm mà nôn hết đồ ăn từ bữa trưa ngày hôm nay.

"Mấy con quái vật có hệ giáp với lớp vỏ cứng cáp như thế này," Rin chỉ chỉ vào nạn nhân đầu tiên của hắn kia. "Anh cứ nhắm vào phần cổ phía dưới của nó, hầu hết chỗ ấy là điểm yếu của chúng. Chỉ cần một nhát xuyên qua là có thể giết chết được mấy loài như cái con sát độc thú này."

"Ừm ừm." Yoichi ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời ghi chép lại vào hệ thống của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com