Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


Vương Tuấn Khải đang rất bận rộn ở công ty. Hắn nhớ tới hôm qua được ở chung, ngủ chung với bảo bối. Thật là hạnh phúc a.

Hắn quyết định sẽ bẻ cong con người lạnh lùng kia.

Ở trường bỗng nhiên Vương Nguyên hắt xì.

- Không lẽ có ai nhắc đến mình.

______^^____________________

Mỗi ngày trôi qua, Vương Nguyên đều nhận được 1 bông hồng do Vương Tuấn Khải nhờ nhân viên đem đến.

-Hắn quả thật rất rảnh rỗi. Nhưng sao hắn không đến thẳng mà tặng, chẳng nhẽ bận đến mức đó ư? Cậu nghĩ.

Một tháng trôi qua nhanh như mới đây.

Hôm nay cậu không những được 1 bông mà là 1 bó hoa hồng.

Điện thoại reo lên.

-" Đến hôm nay là 69 bông rồi ". Đầu dây bên kia vẫn giọng ấm áp ấy mà cậu không được nghe trong 1 tháng nay.

-" Thì làm sao?" tuy cậu cố tình nói như vậy nhưng thật tâm cậu mừng lắm, có lẽ cậu đã bị tên xấu xa, mặt dày như hắn làm cho mê muội rồi ư.

-" Bây giờ tôi sẽ đến đón em". Nói rồi hắn cúp máy cái rụp.

15" sau

Chiếc siêu xe đen sang trọng lăn bánh. Trong xe có 2 người đàn ông

Vương Tuấn Khải nói:

-" Tôi chở em đi nhà hàng ăn nhé"

Vương Nguyên:

-" Sao cũng được", thật sự đối với cậu thì ăn ở đâu cũng giống nhau, vì cậu rất dễ ăn từ bé nên không quá đòi hỏi.

Chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước nhà hang nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố.

Hai người đàn ông bước vào, 1 sang chảnh, 1 thư sinh đơn giản nhưng cả 2 đều toát lên khí chất ngời ngợi làm cho các cô tiếp tân nhìn mãi trầm trồ khen ngợi.

Bữa tối với những món ăn tuyệt vời, khung cảnh lãng mạn, nhưng cả 2 dường như không nói với nhau lời nào chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho nhau.

Bước ra khỏi nhà hàng hắn chở cậu đến một công viên.

-" Sao lại đến đây?" cậu hỏi với giọng thắc mắc.

Hắn im lặng hồi lâu rồi nhìn lên trời nhiều sao trả lời:

-" Bố mẹ anh một thời yêu nhau say đắm, họ cũng hay dẫn anh ea công viên vào buổi chiều, nhưng bây giờ không còn, họ đã ra đi trong một vụ tai nạn khi anh 20t, anh nhớ rất rõ từng lời nói hành động mà họ đã làm cho anh, nhìn em anh lại nhớ đến mẹ, một người phụ nữ tuy lạnh lùng nhưng vô cùng ấm áp, bà luôn là người an ủi anh khi còn nhỏ, anh không nghĩ là sẽ có người lại giống mẹ anh đến thế" hắn dần lạc giọng và im lặng.

Cậu tuy có lạnh nhạt nhưng cũng không thể không động lòng.

-" Tôi xin lỗi" cậu nói rồi quay sang ôm hắn, lần đầu tiên cậu ôm ai đó ngoại trừ mẹ. Cậu như nghe được nước mắt của hắn đang chảy trên vai cậu.

Hai người ôm nhau rất lâu.

Rồi hắn buông ra và nói:

-" Muộn rồi tôi chở em về"

-" ừm" cậu đáp.

Trên đường về không khí trong xe vẫn ảm đạm không ai nói với nhau câu gì.

Về tới nhà cậu bước ra khỏi xe nhưng vẫn lo lắng cho hắn:

-" Anh về được không?"

-" Tôi ổn, em vào nha đi" hắn vẫn như lúc nãy, không ổn nhưng vẫn tỏ ra mình ổn lắm.

Cậu lại càng không an tâm, bỗng chạy sang cửa xe bên kia, báo hiệu cho hắn mở cửa xe bước ra.

-" Thôi, hôm nay tôi cho anh ngủ nhờ vậy, lỡ may trên đường về anh xảy ra chuyện gì thì chắc tôi là người gián tiếp làm nên chuyện" cậu vừa nói vừa kéo hắn vào nhà.

Hắn cứ vậy mà bị cậu lôi vào, cũng không phản kháng.

Hôm nay mẹ cậu cũng không có nhà, thật bận rộn.

-" Anh vào buồng tắm trước đi, đợi tôi đi lấy quần áo cho".

Hắn làm theo lời cậu như 1 đứa con nít.

Khi cậu vào buồng tắm thì hắn đang tắm, cậu nói vọng vào:

-" Tôi để quần áo ở ngoài, tí anh lấy mặc nha"

Cậu chưa kịp bước ra ngoài thì bị một cánh tay kéo vào trong.

Cậu giật mình quay đầu lại, tim như ngừng đập, hai mắt cậu nhìn vào con người đang trần chuồng trước mặt. Nhưng đập vào mắt vẫn là phần thân dưới, nó thật to ( super big ^^)

Cậu đỏ mặt, ngại ngùng quay đi rồi hỏi:

-" Có chuyện gì?"

Hắn dường như rất thấu hiểu lòng cậu nhưng lại cực kỳ thích trêu chọc cậu:

-" Tắm chung nha ".

Cậu càng ngượng ngùng hơn, tức giận mặt đỏ má phồng lên chửi hắn:

-" Điên hả? Có tin tôi cho anh không thể duy trì nòi giống không? " nói rồi cậu vùng vằng khỏi tay hắn rồi bỏ ra ngoài.

Nhưng tim vẫn còn đập vô cùng mạnh, không thể quên được hình ảnh vừa nãy.

Cậu lại trở về khuôn mặt lãnh đạm nhưng hẳn bây giờ tảng băng này đang dần tan chảy và trở nên ấm áp.

Hắn thì vô cùng thích thú vì đã chọc điên được Vương Nguyên.

Cậu ngồi xem tivi, hắn cũng tiến lại gần rồi ngồi chung, nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn cậu.

Vương Nguyên không chịu được liền nhăn mặt quay sang hỏi:

-" Tại sao cứ nhìn tôi vậy?"

-" Vì tôi thích em" hắn trả lời không ngượng ngập mà còn rất chân thành.

-" Tại sao lại thích tôi, trong khi anh có rất nhiều người theo đuổi?"

-" Đơn giản là quan tâm em, yêu thương em, muốn bảo vệ em hơn bất kỳ ai".

Cậu im lặng, trầm tư.

Hồi sau cũng lên tiếng:

-" Anh thích tôi là thật?" cậu dường như không còn cảnh giác với hắn nhưng là muốn một câu trả lời thật chích xác. Trước khi hỏi, cậu đã phải kìm nén để tim không phải quá nhộn nhịp.

Hắn im lặng nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm, tực như soi được tâm can người trước mặt.

-" Là thật. Từ trước tới nay mọi điều tôi đã nói, đã làm đều là thật. Không có một chút dối trá.

Vì đối với tôi, em là tảng băng ấm áp".

Cậu như không nghe nổi nữa

- Là hắn nói thật sao, lòng mình sao lại rạo rực như vậy.

Rồi cậu không nói gì nữa chỉ im lặng và hắn cũng vậy, đôi khi cậu lại lẻn nhìn xem sắc mặt của hắn.

Tối muộn cậu không thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi không thôi, lăn qua lăn lại.

Vương Tuấn Khải bên cạnh cũng bị thức giấc. Hắn không biết cậu làm sao, đột nhiên đôi tay ôm lấy cậu vào lòng ngực to lớn săn chắc của hắn.

Cậu không giãy giuạ, cũng chả nói gì, chỉ im lặng trong vòng tay hắn. Người hắn toả ra một mùi hương nam tính không giống những người đàn ông khác.

Cậu cũng như trôi vào giấc ngủ.

Hai người chỉ ôm nhau ngủ tới sáng.

Hắn dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng.

Hai người cùng nhau ăn, sau đó hắm còn đưa cậu đến trường, lúc xuống xe cậu rất ngại vì ai cũng nhìn. Một sinh viên đi học bằng siêu xe, thật buồn cười.

Nhưng cậu với hắn cũng chả nhắc gì tới chuyện đêm qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan