Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Đã rất lâu về trước, hắn mang trong mình một tấm lòng lương thiện, trong sáng. Một đứa trẻ có đầy đủ tình thương của bố mẹ, ông bà mà lớn lên. Nhưng mọi chuyện lại chẳng thể kéo dài được bao lâu, khi một người phụ nữ bước vào ngôi nhà của hắn, cùng với một đứa trẻ nhỏ hơn hắn hai tuổi và bảo rằng đó là con của bố hắn. Mẹ hắn từ đó trở đi đã thay đổi rất nhiều, bà luôn là người dịu dàng, nay lại trở nên cáu gắt. Bà đập phá mọi thứ, khóc lóc thảm thương với người chồng ngoại tình của mình. Gia đình hắn từ một mái ấm hạnh phúc lại trở nên thảm hại như vậy.

Ngày mà hắn và mẹ cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm ADN của đứa trẻ ấy với bố, hắn thề rằng đây chính là tờ giấy cuối cùng mà hắn thấy. Nó chính là thứ hắn căm ghét, kinh tởm nhất trên đời. Mẹ hắn đau đớn gục ngã, để lại tâm hồn đứa trẻ 12 tuổi ấy với một vết thương không lành.

Bây giờ hắn lại một lần nữa cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm ADN, nhưng không phải của bố hắn. Mà chính là của hắn với đứa con người hắn yêu. Trái tim hắn đập liên hồi, mọi giác quan như ngưng đọng. Khác xa so với cảm xúc của mười mấy năm về trước. Lúc đó hắn khóc là bởi vì căm phẫn, nhưng hiện tại lại là hạnh phúc đến lạ kỳ.

Người mẫu có ghi tên Kim Sungwon...CÓ quan hệ huyết thống cha - con với người mẫu có ghi tên Moon Hyeonjoon...

Dòng chữ chạy dần dần vào trí não hắn, nó cứ lặp đi lặp lại. Cứ như vậy, nói cho hắn biết rằng người hắn yêu đã sinh cho hắn một đứa bé đáng yêu, bụ bẫm nó là kết tinh tình yêu của hắn và em. Là niềm hạnh phúc mà cả hai đã từng ao ước rất lâu.

Hắn ôm tờ giấy vào lòng, sự nhẹ nhõm trong tâm đã vơi đi không ít. Giờ đây, hắn đã biết phải bước tiếp như thế nào, phải làm gì để có thể bảo vệ được gia đình nhỏ của hắn. Wooje của hắn đã thực sự tổn thương rất nhiều rồi!

Đứng trước cửa phòng bệnh của Sungwon, hắn trên tay cầm hai hộp cháo nóng cho em và con. Hắn nhìn qua khe cửa, thấy người đàn ông lúc trước liền trở nên bực tức, mở toang cánh cửa rồi đi vào vờ như không thấy người kia.

"Wooje tôi đem cháo đến cho hai ba con em, ăn liền lúc nóng sẽ ngon hơn."

Kim Kwanghee thấy hắn thì lịch sự đứng dậy chào hỏi, vậy mà chỉ nhận lại cái liếc mắt của hắn.

Wooje nhìn tình hình lại thấy khó xử, em lên tiếng:

"Moon Hyeonjoon anh để cháo đó đi. Tôi có chuyện cần nói với..."

Hắn ngắt lời em: "Chuyện quan trọng gì cũng nên ăn uống trước, Sungwon lại còn đang bệnh."

Hắn quay qua nháy mắt với Sungwon, như muốn bé con đứng về phía hắn. Thế mà, đúng người đúng thời điểm, bé con mè nheo với em đòi ăn cháo hắn mua rồi mới chịu. Wooje đành bó tay, không phải là không cho bé con ăn. Chính Kim Kwanghee cũng đã đem đồ ăn đến cho hai ba con em. Nhưng chẳng hiểu sao Sungwon lại đòi đợi hắn về mới chịu ăn, bây giờ lại chỉ muốn ăn đồ ăn hắn mua. Giỏ đồ ăn của Kim Kwanghee bị đẩy ra bên góc tường.

Hắn đắc ý đút từng muỗng cháo cho Sungwon, còn không quên liếc đến người kia đang ngồi đối diện với vẻ mặt tối sầm. Hai người một lớn một nhỏ ở cạnh nhau lại hòa hợp như thế. Wooje nhất thời bất động, ngắm nhìn hình ảnh hiếm hoi mà em mong ước từ lâu.

"Nào há miệng ra, phải ăn lấy sức để chăm sóc cho Sungwon nữa chứ."

Moon Hyeonjoon đưa muỗng cháo đến gần em. Sungwon ở cạnh đã ăn xong cũng đưa mắt về ba mình, bé con mắt lấp lánh nhìn ba như muốn nói ba nhanh ăn đi kẻo nguội. Wooje bất ngờ với hành động của hắn, má em lộ lên mảng hồng nhạt. Cái khung cảnh khó xử thế này mà hắn lại thản nhiên làm trước mặt người khác. Em ngượng đỏ cả mặt, liếc hắn rồi lại nhìn đến Kim Kwanghee ở cạnh. Da mặt mỏng như em chỉ biết hậm hực giành lấy muỗng cháo tự ăn hết. Đúng là tên xấu xa Moon Hyeonjoon!

Moon Hyeonjoon tự ăn mừng trong lòng thắng 2 - 0 với Kim Kwanghee!

Sau khi Sungwon ngủ say em liền nhờ hắn ở lại phòng bệnh với con. Hắn đương nhiên cười hề hề đồng ý, nhưng mặt mày lại bí xị xuống khi biết em muốn cùng Kim Kwanghee nói chuyện riêng.

Hắn vội vã nói: "Tôi đi cùng em."

"Anh đừng vô lý nữa. Chẳng phải anh đồng ý chăm sóc Sungwon rồi sao."

"Nhưng em đi với hắn ta, tôi không yên tâm."

"Tôi không phải trẻ con. Còn nữa, Kim Kwanghee là người thân của tôi."

"Người thân?"

"Nếu như khiến anh bất tiện, tôi sẽ gọi y tá riêng..."

"Không cần! Em... cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc cho Sungwon." Hắn chột dạ nói.

"Cảm ơn anh."

Wooje tỏ ra thái độ lịch sự, cúi đầu chào hắn như thể hai người xa lạ nhờ vả nhau. Trái tim hắn như có gì đó cứa vào, đau đớn khó tả. Lời cảm ơn của em như muốn nhắc nhở hắn rằng hiện tại cả hai chẳng là gì của nhau cả. Vốn dĩ đoạn tình này đã cắt đứt tận mấy năm rồi.

Chỉ có mình hắn giả mù, mặc kệ sự thật rành rành trước mắt mà thôi.

Ngoài khu vườn tại bệnh viện, Kim Kwanghee mở nắp chai nước rồi đưa cho em. Khi em nhận lấy, anh cũng ngồi xuống bên cạnh mở cho mình một chai khác. Từ từ nuốt chất lỏng mát mẻ xuống cổ họng khô khan, anh cất tiếng nói với em trước.

"Người kia là người anh Sanghyeok nói sao?"

Em biết anh đang muốn nói đến người nào, chỉ là không muốn nói về hắn đành gật đầu thay cho câu trả lời. Kim Kwanghee vẫn nhìn em, anh thu hết từng cử chỉ của em vào trong mắt. Anh biết em vẫn còn vương vấn, nhưng anh vẫn muốn tiến lên mong cầu em có thể đáp lại. Cánh tay anh đưa lên, thầm muốn xoa mái tóc mềm mại ấy, thế nhưng từ trước đến nay đều là sự né tránh từ em.

Em dịch người ra xa anh một khoảng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em có chuyện muốn bàn bạc với anh. Liên quan đến Sungwon."

Anh im lặng lắng nghe, bởi hiện tại trong lòng anh đã rối như tơ nhện chằng chịt.

"Em đã liên lạc về phía cơ quan, chuẩn bị giấy tờ để hoàn thành thủ tục chấm dứt việc giám hộ."

"Cái gì?"

Anh không tin vào những gì mình nghe từ em. Rõ ràng mọi chuyện đang rất bình thường, anh còn dự định rất nhiều sau khi qua Hàn đón ba con em trở về Trung Quốc. Vậy mà hiện tại em lại muốn chấm dứt quyền giám hộ của anh với Sungwon. Kim Kwanghee gấp gáp hỏi:

"Có chuyện gì sao em? Tại sao lại như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh Kwanghee, chuyện này em đã dự tính từ rất lâu rồi. Em không thể nhờ cậy anh mãi được."

"Nhưng anh có thể mà em. Anh muốn chăm sóc cho ba con em cả đời..."

Em đối mặt với anh, từ tốn nói:

"Anh à. Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh và gia đình từng ấy năm. Em biết rằng để trả hết ân tình cho anh thì cả đời này cũng chẳng hết được, nhưng em cũng không thể ích kỷ ở bên anh mãi. Em không thể hèn mọn trả ơn anh bằng cách như vậy. Dù em biết mình chẳng có tư cách nhưng em mong anh có thể hạnh phúc, vui vẻ. Đừng vì em mà nhận lấy đau đớn anh à, em không xứng..."

Anh ôm em, ôm chặt người con trai mà anh yêu sâu đậm, yêu đến ích kỷ. Anh từng nghĩ bản thân sẽ cứu rỗi trái tim vỡ tan của em. Trao cho em những gì tốt đẹp mà anh có. Nhưng từ đầu anh chẳng thể bước vào tim em dù là một bước.

"Anh nói rằng bên em là những tháng ngày hạnh phúc. Điều đó khiến em biết ơn, khiến em cảm thấy nhẹ nhõm phần nào đối với ân tình của anh. Nhưng anh ơi, chúng ta cần có một tương lai phía trước, chỉ là tương lai của chúng ta khác nhau. Anh và em sẽ hạnh phúc nếu không có nhau, đúng không anh..."

Em khóc, em nấc lên từng tiếng lớn trên vai anh. Cuộc sống tàn nhẫn khiến em từng bước giẫm lên gai nhọn, tàn nhẫn xô đẩy em vào những cơn lốc dữ tợn. Người em yêu thương, trân trọng từng người từng người phải nhận lấy đau thương. Em chỉ ước rằng bản thân có thể gánh chịu hết những đau đớn ấy.

Buông cái ôm từ anh ra, em điều chỉnh lại tâm trạng nói tiếp dự định của mình.

"Em sẽ cùng Sungwon ở lại quê hương, xem như công tác dài hạn cho công ty anh nhé. Những công việc cần tiếp tục xử lý tại công ty của anh bên này em sẽ hoàn thành thật tốt. Anh cứ yên tâm trở về..."

"Wooje à. Em không nợ anh."

"..."

Anh run rẩy chạm vào gò má em. Chạm vào người mà anh yêu xem như lần cuối. Có lẽ bây giờ đã là lúc mà anh nên từ bỏ. Trả lại em "tự do" lâu nay anh ích kỷ giữ cho riêng mình.

"Xin em hãy vứt bỏ tảng đá trong lòng. Tất cả những gì anh làm đều chính anh tự nguyện. Thậm chí anh cảm thấy bản thân phiền hà đến em. Nếu như muốn anh hạnh phúc, vậy em cũng phải hạnh phúc nhé em."

Nước mắt em rơi xuống, nhỏ giọt trên cánh tay rắn chắc của anh. Trớ trêu cho cuộc đời của cả hai va phải nhau, nhưng lại chẳng thể bước tiếp, chỉ còn lại những vết xước của kỉ niệm nói lên rằng chúng ta đã từng bên nhau như thế nào.

Choi Wooje và Kim Kwanghee từ đầu đã không có kết quả.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com