Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05.Trao

Em chẳng biết, em cũng chẳng biết nữa. Việc chấp nhận lời yêu anh có đúng với em hay không? Em không bối rối, em chấp nhận được, em thiết nghĩ vì sao anh lại thích em và liệu? Em có thích anh hay không?

Những suy nghĩ như thế cứ vẩn vơ trong đầu em khi bây giờ chỉ mới sáng sớm, em đang ngồi ở quán cà phê vì bữa sáng nay em nghĩ em cần làm một việc.

Gọi với vào trong quầy, em nói "Chị ơi! Cho em một sandwich, croffle và 1 matcha latte mang đi nhé."

Tất nhiên không phải sáng nào có tiết em cũng dậy sớm thế này, mà là hôm qua anh già Minhyung mới mách cho em sáng nay anh có tiết, trùng hợp là sớm hơn em nửa tiếng. Nên em quyết định sẽ mang đồ ăn sáng qua cho anh rồi vào lớp ngồi ôn bài.

Sáng nay đối với em là một buổi sáng đẹp. Có nắng nhẹ, có mây, có gió, thi thoảng còn có tiếng xào xạc của lá rơi hoà lẫn với tiếng máy pha cà phê rè rè thi thoảng lại vang lên. Giá mà giờ có thêm anh nữa thì tốt nhỉ?

Tiếng chuông thông báo đồ em gọi đã xong, cầm cốc cà phê sữa lên uống nốt rồi bước vào trong quán, nhấc lấy túi đồ ăn, em trả tiền rồi ngoan ngoãn cảm ơn chị nhân viên, vui vẻ bước ra khỏi quán và đi đến trường.

Có vẻ như có cậu bé nào đó quyết định ngó lơ lời nào đó của ai đó tối qua.

Ngủ dậy tại căn nhà toàn mùi thuốc lá rẻ tiền lẫn với mùi nước hoa cùng hạng, anh tự cảm thấy bản thân mình thật thất bại. "Một thân một mình" ngay tại nơi gọi là gia đình, chẳng có gì ngoài nơi để đêm về anh ngủ lại. Chẳng có gì là quý giá, trên tâm thân này chắc quý nhất là trái tim anh. Và anh bằng lòng trao tình anh đi, chỉ sợ em nghĩ là thứ rẻ rúng mà ném đi sợ bẩn tay.

Cố gắng làm bớt mùi thuốc lá, anh không thích bản thân mình có mùi, vả lại anh sợ khi mọi người biết anh không như vẻ bề ngoài. Bên ngoài anh bảnh bao, chẳng ăn diện đến nỗi ấy nhưng anh đẹp và anh biết, nhưng anh cũng đành kệ thôi. Xử lí xong đống mùi thì anh cũng bước được đến giảng đường.

"Anh Hyeonjun?"

Âm thanh anh thuộc lòng mà anh nghĩ rằng chắc trong mơ anh cũng sẽ nghe thấy. Tiếng em. Tiếng em vang lên một cách nhẹ nhàng, mang theo một chút âm điệu thắc mắc. Trên cái hành lang đầy người này, dù lẫn cả một đống tạp âm, anh cũng chỉ nghe rõ tiếng em thôi.

Wooje chạy đến trước mặt anh, hiện giờ sớm hơn giờ vào lớp của anh chỉ 10 phút thôi. Em biết vậy và em vẫn quyết định đưa đồ ăn sáng cho anh.

"Tặng anh nè, anh nhớ ăn đó nhe." Kèm theo nụ cười nhẹ rồi em ngửa lên nhìn anh, dù sao thì lớp lớn cũng được phép ăn trong lớp mà đúng không ta?

"Cảm ơn em nha, nay có việc gì mà lên trường sớm vậy, còn tiện mua đồ ăn sáng cho anh nữa nè." Vươn tay ra nhận lấy từ em, Hyeonjun nhìn em, rồi lại nhìn xuống tay mình được em nhét đống đồ ăn sáng vào. Khẽ chạm, 1 chạm làm anh suy nghĩ nhiều hơn.

Em đến, như thổi vào hồn anh một làn gió nhẹ, mở ra một anh chỉ biết yêu em da diết, em xuất hiện làm cả một đời anh phủ một sắc xanh trước giờ chưa từng thấy. Nhưng anh cảm giác lạ lắm, cảm giác nụ cười của em không thật, thật như cái cách anh trao tình mình cho em.

"Em biết anh có tiết đó nha, còn bằng cách nào thì đố anh biết đó."

Giọng em lém lỉnh mà như chọc cho anh cười "Được rồi, vậy giờ tạm biệt Wooje nhé, vào tiết sớm nha, anh vô đây." Theo thói quen mà đưa tay lên xoa đầu em. Em cũng vậy, cũng theo thói quen mà đứng yên cho anh chạm, cũng chẳng xa lạ nữa.

Em biết anh cũng nửa học kì, và anh cũng biết em rồi. Em biết anh thương em, nhưng liệu có chắc là thương? Với em chữ thương nó nặng nề lắm, nó có hơn cả ngàn lớp ý nghĩa, đáng giá hơn cả chữ yêu. Thôi thì cứ kệ đi, được đến đâu thì đến, em cũng sẽ thử "thương" anh.

__________________

Anh yêu em
Và xin em
Cũng yêu anh

_________________

Hôm nay em rủ anh đi chơi, có vẻ như số điểm tích trong thẻ kia của anh đã thực sự đổi được một ngày hẹn hò với em. Trong căn nhà cấp 4 có một người đang cố gắng trông hôm nay bảnh nhất có thể, khi yêu con người ta đúng là chú trọng hơn vào vẻ bề ngoài.

Anh bước.
Chủ động đến trước, không muốn em phải chờ.
Chủ động mua vé, không muốn em phải chi.
Chủ động mua nước, không muốn em phải khát.
Chủ động, nhìn thấy em.

Em đến rồi, hôm nay em xinh lắm. Trần đời ai lại dùng từ xinh với một cậu trai gần mét tám, lớn phổng phao như thế kia. Nhưng em xuất hiện làm rộn rạo lòng anh, làm sáng bừng cả đáy mắt đang ngập tràn ánh nắng của anh. Em xuất hiện, chói hơn cả nắng.

Từ xa đi đến, em đã thấy được chàng trai của em, đã trao tình cảm cho em, đang đứng sẵn và đợi em. Đợi em. Bao lâu rồi? Tự hỏi bản thân là bao lâu rồi, qua bao mối quan hệ rồi mới có người sẵn sàng đến trước mà chờ em như vậy?

A! Anh thấy em rồi, em thấy anh quay lại nhìn về phía em, cũng thấy khoé mắt anh đã nhẹ cong cong, cái khoé mắt ấy giam trọn em từ lần đầu gặp gỡ, chưa bao giờ là hạ xuống mỗi khi em nhìn vào.

"Wooje!" Tiếng anh vang lên.

Cảm giác ái ngại khi phải để người khác chờ làm em có chút lúng túng, nhưng đây lại còn là anh. "Anh Hyeonjun! Anh chờ lâu không ạ? Mình vào luôn nhé, giờ hơi n.."

Tiếng cười anh vang lên để trấn an bạn nhỏ đang đứng trước mặt, biểu lộ rằng anh không giận, cũng chẳng chờ lâu, chỉ muốn em biết anh bao dung nếu đấy là em."Bình tĩnh nào, anh mua vé rồi, mua cả nước rồi. Giờ thì mình đi chơi nhé?"

Nghiêng đầu nhìn về phía em, như khẽ hỏi, như khẽ ngắm em thêm.

Gật đầu rồi cười, em nắm tay anh mà kéo anh vào trong. Hai cậu trai to lớn bỗng hoá hai đứa trẻ, vui đùa, cười nói, để mặc kệ sự đời, mặc kệ ánh nhìn của mọi người. Cả anh, cả em, đều không quan tâm.

Chiều đã ngả màu, chơi cũng đã thấm mệt, anh kéo em ra ghế mà ngồi nghỉ. Nhìn em uống nước, nhắm mắt rồi lại ngửa mặt lên, anh thấy sao mà kì diệu quá. Anh thật không tin được anh được ở gần em, anh được chạm vào em, được cười nói với em, đúng là không tin được.

Nhìn mây trôi trên đầu, trôi không nhanh, cũng chẳng chậm. Em thấy mình nên nói, nói ra câu mà em muốn nói, nói ra ý mà em muốn tỏ.

"Anh." Tiếng em như có mà như không vang lên. Cảm tưởng rằng như tiếng gió vừa đi qua.

Đáp lại em bằng giọng mũi, chất giọng anh nhẹ, nhẹ như cố gắng để không làm bay đi giọng em."Hửm?"

"Em muốn thử thương anh được không?"

Một khoảng lặng được vang lên, khoảng lặng này không lúng túng, khoảng lặng này là để anh nghe tiếng lòng anh đang vui sướng, đang reo lên như đứa trẻ được quà. Quà ở đây là được em đáp lại, em như viên kẹo anh được cho hồi nhỏ, chạm được rồi thì cất đi mãi thôi.

Hôm nay với em là một ngày trọng đại. Ngày em sẽ thử mở lòng mình, đón anh vào, cho anh sát vào đời em. Em sẽ nói với anh, nói để thoả lòng anh, cũng như thoả lòng em. Thoả cho cái mong muốn trong lòng nhau, mong muốn thuộc về nhau, được trao trái tim cho nhau.

"Được, mình về với nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com