Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Keo Con Voi


Dạo này em bé U Chê vô cùng bám anh Hiên Chun. Anh đi ba bước em cũng lẽo đẽo hai bước theo sau. Anh đứng thì em ôm, anh ngồi thì em xà vào lòng.

Đối với Mun Hiên Chun em bé như vậy rất đáng yêu, còn đối với anh Sang Hiếc thì khác. Anh già ngồi nhai cơm mà con mắt không sao dứt được hai nhóc đối diện.

Anh nghiêm túc suy nghĩ có khi nào U Chê bị thằng Hiên Chun chơi bùa ngải gì không, con người chứ có phải keo con voi đâu mà dính cứng ngắc vậy, quá nà bất ổn nuôn.

Sang Hiếc quyết định thử tách U Chê ra, lúc hai đứa đứng dậy lấy nước, anh cố tình gọi Hiên Chun lại xem hộ cái điện thoại không tắt nguồn được.

"Aa Hiên Chun nhóc xem giùm anh cái điện thoại sao nó hết cảm ứng rồi, ba anh đang đợi anh gọi về, em xem giúp anh với."

Hiên Chun nghe vậy vừa ra khỏi ghế cũng quay vào xem, nào có ngờ ông anh Sang Hiếc cố tình đổ nước lên để nó bị rối loạn cảm ứng đâu chứ.

Đúng như suy đoán của anh, U Chê nhỏ nán lại đợi Hiên Chun coi máy cho anh mà không đi lấy nước một mình.

Nhưng như vậy thì đâu có kết luận được gì, U Chê vẫn kề Hiên Chun mà, phải kiếm cớ để nhỏ U Chê không thể ở lại mới được.

Sang Hiếc suy nghĩ và Sang Hiếc hành động. Anh già gắp một miếng cá bự nuốt xuống rồi giả vờ như bị hóc xương cá mà nhăn nhó mặt mày.

"Hm- Hình như anh bị mắc xương cá rồi. U Chê à, em đi lấy giùm anh ly nước với."

"Để em lấy cho." Hiên Chun bỏ điện thoại xuống bàn toan đi lấy nước hộ ông anh số khổ.

"Thôi nhóc ấy cái điện thoại hộ anh đi, chuyện đấy gấp hơn, nước để nhóc U Chê lấy được rồi."

"Nhưng mà-..." Choi U Chê vò tay lúng túng nán đi nán lại nhìn Hiên Chun, trông em chẳng muốn đi chút nào cả.

"U Chê giúp anh đi mà, cổ họng khó chịu quá."

Sang Hiếc diễn vai trông khắc khổ nhờ vả nhưng thật ra lại rất bắt buộc. Thành công khiến em nhỏ phải chạy đi thật lẹ.

"Êy Hiên Chun lại đây."

U Chê vừa quay gót chạy đi là anh Sang Hiếc lẹ làng kéo tay thằng em vào phòng bếp, thấy vẫn chưa đủ nên anh nhốt đứa em vào phòng nguyên liệu chốt cửa luôn. Lúc ra không quên khóa nốt cửa phòng bếp.

Hiên Chun một đường ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì, lúc hoàn người lại đã thấy bị nhốt rồi, xui cái còn không đem theo điện thoại cơ.

"Wtf? Sang Hiếc hyung! Mở cửa."

Hai tay gân guốc không ngừng vặn tay nắm cửa kèm đập cửa bồm bộp.

Anh già sau khi giấu được thằng em thì thích trí lắm, mặt mày hớn hở hẳn, mà công nhận phòng bếp cách âm tốt thật, ngồi ngoài này chả nghe thấy gì cả.

Lúc Choi U Chê cầm ly nước chạy trở lại câu đầu tiên em hỏi là Hiên Chun đâu.

Sang Hiếc đắng lòng nhè nhẹ, thí dụ mà anh mắc xương cá thật nghe câu này tủi thân dữ nè.

"Anh cảm ơn nước nhé. Hiên Chun thì anh không biết, nhóc đó mới bảo đi lấy gì mà anh không để ý nữa."

Y như rằng, Choi sữa nghe vậy là xoắn xuýt chạy đi kiếm ngay, nhóc này như kiểu thiếu hơi thằng Hiên Chun một giây thì sẽ nằm dưới lưỡi hái tử thần vậy.

Quay lại với em nhỏ Choi Wooje, bé con đã gấp gáp kiếm anh mấy tầng lầu từ phòng tập, phòng nghỉ, phòng karaoke, phòng gym, đến cả nhà vệ sinh, tất tần tật đều được em ghé qua. Nhưng kết quả vẫn bằng không, Hiên Chun của em như bốc hơi vậy.

Choi Wooje bất lực đứng giữa hành lang mếu khóc, bình thường nghe nó khóc anh sẽ có mặt ngay, nên nó muốn thử. Ấy thế mà nó khóc cũng cả 5-10 phút rồi chả thấy anh đâu.

Lòng bé con thật sự lo lắng, có khi nào anh bị biến thái bắt cóc rồi không.

Chả là mấy ngày trước U Chê xem đài, mấy chú trên tivi bảo dạo này hay có mấy tiên biến thái lẩn quẩn khắp nơi, chúng cải trang thành nhiều đối tượng rồi bắt cóc nạn nhân thực hiện những hành vi đồi bại như quấy rối tình dục rồi quay clip tống tiền.

Đặc biệt các đối tượng được nhắm đến đều có nhan sắc nổi bật. Quan trọng lực lượng chức năng còn chưa bắt được hết bọn người xấu ấy.

Thế là U Chê nghe đài xong hoảng hồn thấp thỏm suốt cả tuần, nó lo cho Hiên Chun, tại ảnh đẹp trai quá trời mà, nổi bần bật như thế bọn xấu lại chả bắt đi, nên mới có chuyện nó bám anh không rời là thế, U Chê phải bảo vệ Hiên Chun.

Cơ mà Hiên Chun mất tiêu rồi, oa không chịu đâu, trả Hiên Chun lại đây.

Tiếng khóc đau lòng của Choi U Chê khiến cả tòa nháo nhào cả lên. Minseok và Tom baby thay nhau dỗ nó nín, Minhyung bỏ stream đi tìm Hiên Chun cho nó, thầy KkOma còn định báo công an thông báo mất tích. Nói chung là rối loạn hết lên.

"Khoan khoan, thầy đừng manh động, Hiên Chun vẫn an toàn, Hiếc biết Hiên Chun ở đâu, để Hiếc dẫn về. Tất cả đi theo Hiên Chun, nhầm, đi theo Hiếc."

Anh già thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn dự tính liền ngưng trò mèo, vội cản thầy báo công an rồi ba mồm bảy mép trình bày, biết anh an toàn U Chê mới đỡ khóc tí.

Nhóc nhỏ lạch bạch theo anh già, vừa đi vừa chùi nước mắt thấy thương. Sang Hiếc chừa rồi, lần sau không dám thử kiểu này nữa, tụi nó có dính chùm lại anh cũng mặc kệ.

Tiếng chìa khóa tra ổ khiến Mun Hiên Chun đang tuyệt vọng bên trong căng tràn đầy nhựa sống thở phào một hơi.

Cửa vừa mở đã có một lực tông thẳng vào lồng ngực cứng cỏi, Mun Hiên Chun khù khờ vòng tay ôm lại người trong lòng.

"Sao tông anh mạnh thế, anh có làm em bé đau không? Mắt kính không đập vào sống mũi bé chứ?"

Hiên Chun nhẹ nhàng đỡ lấy mặt em, mắt em bé đỏ hoe, trên mi còn đọng lại những vệt nước lấp lánh, minh chứng cho việc em đã khóc.

"Wooje đau hả? Anh xin lỗi mà tục tưng ơi đừng khóc."

Đám đông bên ngoài thấy đôi trẻ ôm ấp cũng lẳng lặng rời đi, riêng Sang Hiếc đầy sang trọng được thầy KkOma đặc cách xách lỗ tai một cách sang chấn chấn chỉnh tội lớn mà còn bày trò vớ vẩn.

Hiên Chun vẫn ôm em, khác là để cho em đứng lên chân mình mà đi lại, trò này em U Chê khoái nhất nhưng không dám đòi chơi nhiều, nó sợ anh đau chân.

"Chun Chun ơi! U Chê nặng nhắm, hông dẫm chân Chun Chun âu, đau chân mất." Choi U Chê toan bước xuống liền bị cánh tay săn chắc ôm giữ lại.

"Chả xi nhê, em U Chê nhẹ như bông í, thấy êm chân thôi chứ chưa thấy đau."

Mun Hiên Chun dỗ em kèm vài nụ hôn nho nhỏ, má mềm là nơi nhận được nhiều bobo của anh nhất.

"Ưm~ nước miếng, hông cho Chun Chun cắn má iem." Choi U Chê ghét bỏ chùi má phính vào áo hoodie anh.

"Thế anh cũng không cho U Chê tục tưng khóc nữa, đau mắt người yêu anh thì sao." Mun Hiên Chun nhìn thẳng vào mắt bé con bày tỏ, bàn tay không biết từ lúc nào đã đưa lên đỡ đầu em dựa vào vai mình vuốt ve mái tóc.

"Anh không thích người yêu khóc nhè đâu, anh rất là gia trưởng đấy, anh còn đánh đau nữa. Không ngoan là anh tét đích ngay."

"Hứm, anh là hạt nhài dưới trướng em mà tỏ vẻ quá nhỉ, đã thế em cắt lương cho biết." Choi sữa đanh đá phản đòn ngay, nhà này còn có nóc đừng hòng bật.

"Ối em yêu ới~~ Xin đừng làm thế với anh mò huhu."

Dù cho mọi thứ đã quay trở lại bình thường, bọn xấu cũng bị bắt hết. Choi U Chê vẫn bám dính lấy Mun Hiên Chun như một thói quen.

Mọi người vẫn hay nói:

Nơi nào có Hiên Chun, nơi đó có U Chê.

Mun Hyeonjun lại nói:

Nơi nào có tình yêu, nơi đó có đôi ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com