Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rối nước[2]

Giữa canh giờ Dậu, khi bà con trong xóm đã dần đỗ xô về hướng phía cuối làng để thưởng thức lễ hội cuối năm với màn múa rối nước đến từ các bô lão. 

Bộ 3 lãng tử cũng đã tụ họp đầy đủ, bên cạnh còn có 3 cậu nhóc ngây ngô đang mong ngóng từng giờ từng phút để được đi xem lễ hội. Về phần em Gạo, sau khi năn nỉ 'chồng' mình đi chung, cậu Tuân cuối cùng cũng đã đồng ý.

Khi trời dần tối, cả nhóm đã hẹn nhau ở trước cửa nhà Huy Tuân, vì nhà cậu ở giữa làng, lại gần hơn với cổng lễ hội. 

"Mọi người đông đủ hết rồi nhỉ, đi thôi!" - Cậu Hùng, người nhận chức vụ cao cả nhất, là người dẫn dắt, còn được gọi là trưởng đoàn đó.

"ĐI THÔIII!!!HÚUU"

------

10 phút sau, cả nhóm đã có mặt trước cổng nhà văn hoá của làng, nơi đang diễn ra một buổi lễ vô cùng sinh động. Vừa đi vào cổng đã thấy toàn người là người, vây kín cả đường đi. 6 người phải khó khăn lắm mới có thể chen chút vào được tới dãy ghế ngồi đã chọn sẵn, vừa đúng lúc buổi lễ bắt đầu diễn ra. 

"Xin thông báo, lễ hội Múa rối nước sẽ diễn ra trong vài phút tới đây, các khán giả vui lòng yên vị chỗ ngồi đã chọn trước, giữ im lặng và cùng nhau hướng mắt về phía sân khấu nhé!"

Loa thông báo đã vang lên, những ánh đèn xung quanh tắt rụp, chỉ để lại luồng ánh sáng phát ra từ phía sân khấu, chiếu trực tiếp xuống mặt hồ đang yên ắng, phía sau chiếc rèm đen là những những nghệ sĩ múa rối đang điều khiển những con rối gỗ.

"Húuu, anh nhỏ anh nhỏ, anh nhìn kìa, thú vị ghê á!"

"Anhh thích con rối kia kìa, buồn cười lại hiền lànhh nữa!"

-------

Lễ hội diễn ra được tầm 30 phút, khi Chí Huân vừa định quay sang bên phải để nói chuyện với Tương Hách thì lại chẳng thấy người đâu, chỉ để lại một chiếc ghế trống không ai ngồi. Lúc này Chí Huân ngó nghiêng ngó dọc lại phát hiện vợ thằng Tuân cũng biến mất theo mèo nhỏ của mình, bèn quay sang hỏi thằng bạn mình

"Này Tuân, vợ mày với Tương Hách đâu rồi?"

Lúc này Huy Tuân mới phát giác ra, dùng ta sờ vào ghế bên cạnh thì cũng chẳng thấy hình bóng em Gạo đâu cả, em đi đâu mà cậu không biết nhỉ??

"Ơ? Gạo đâu?"

"Hình như vợ mày với Tương Hách đi ra ngoài rồi, để tao chạy ra tìm xem sao." - Chí Huân vừa định đưa đồ cho thằng bạn giữ hộ thì Huy Tuân vội kéo áo thằng Huân rồi bảo

"Vậy tao cũng đi chung. Hùng, mày giữ đồ dùm tụi tao nhé."

-----

Hai cậu lớn cùng nhau hoà vào dòng người phía ngoài cổng hội, đi xung quanh một hồi vẫn chẳng thấy đâu. Chí Huân bèn nghĩ đến điều gì đó,

"Ở đây vừa đông vừa rộng, vậy thì khi nào mới tìm được, hay mày tìm trong đây đi, để tao chạy ra ngoài cổng tìm cho. Có khi Hách và Gạo đi ra ngoài mua đồ ăn ấy mà."

"Được, vậy tao đi xung quanh đây tìm. Thấy thì gọi tao nhé"

----

Sau khi tản nhau ra tìm, Chí Huân một mình đi thẳng ra phía cổng, chạy đi tìm xung quanh những hàng quán ăn vặt, nhưng vẫn chẳng thể thấy hai hình bóng quen thuộc ấy. Chí Huân cứ vò đầu bức tóc chẳng biết phải đi tìm ở đâu, đúng lúc ấy, cậu vô tình lướt nhìn sang phía đường đối diện, nơi có những chiếc xe bán kẹo bông, bỏng ngô nóng hổi. Cậu nhìn chăm chăm vào xe kẹo bông ở bên kia,

TÌM THẤY RỒI!

"Mèoo nhỏo!"

Thân hình gầy nhỏ đang ẩn núp phía sau chiếc xe kẹo bông bỗng bị giật mình vì ai đó gọi tên thân mật, cậu đánh mắt đi tìm xung quanh, liếc nhìn sang phía cổng hội thì thấy hình bóng cao gầy của Chí Huân thì vội vẫy tay ra hiệu cho cậu, vừa hét lên

"Tôi nàyyy, Chí Huân sang đây điii!"

Thấy đã tìm được mèo nhỏ của mình, chân cậu vội vội vàng vàng chạy sang bên đường cùng với Tương Hách. Canh lúc xe đang vắng mới bắt đầu chạy qua.

Đường đã vắng bớt, vừa định chạy sang thì bỗng có một chiếc xe 4 bánh như bị đứt phanh từ phía xa đang tiến dần tới, ánh đèn từ phía trước của xe chiếu thẳng vào mặt của cậu. Chí Huân phần vì mãi mê vẫy tay với mèo nhỏ, một phần vì ỷ y đang là thời gian dành cho người qua đường nên quên cả nhìn đường. Chiếc ô tô không kịp phanh gấp mà chạy đến, càng lúc càng sát với cậu..

ĐÙNG!

Một tiếng động lớn vang lên, tiếng kít vì phanh gấp của chiếc xe ô tô vừa rồi đã vượt đèn đỏ, đi kèm theo đó là tiếng hét xét toạc cả bầu trời của Lê Tương Hách từ phía đối diện.

Tận mắt nhìn thấy chiếc xe 4 bánh tông thẳng vào người của Chí Huân, Tương Hách tay chân bủn rủn, đánh rơi cả cây kẹo trên tay mình. Một mạch chảy thẳng tới phía cơ thể đang nằm la liệt trên mặt đường. 

Tương Hách mất hết cả bình tĩnh, vội vàng lắc lắc tay Chu Vũ Hề,

"GẠO, EM VÀO -B-BÁO CHO MỌI NGƯỜI NHANH ĐI, RỒI BÁO CHO BẢO VỆ XUNG QUANH ĐÂY. NHANH LÊN!"

"DẠ! E-EM ĐI NGAY"

Em Gạo băng qua đường, cố gắng chạy nhanh nhất có thể để kêu gọi giúp đỡ. Trong cơn hoảng loạn, mắt em cũng dần ứa nước, tay chân loạn choạng bỗng đụng phải một cơ thể rắn chắc nào đó, em nhỏ định vội vàng xin lỗi rồi tiếp tục chạy đi, vừa ngước lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc nào đó, là cậu Tuân.

"C-cậu T-Tuân...?" - em nhỏ lắp ba lắp bắp. Cậu Tuân nãy giờ tìm em mãi, cuối cùng cũng thấy rồi!

"Gạo đi đâu vậy, nãy giờ ta tìm mãi luôn đấy."

"C-cậu...Cậu.."

"Có chuyện gì? sao mặt em tái méc thế??"

"Cậu..."-em nhỏ cứng cả họng, không biết nói thế nào, vì sợ nói ra thì nước mắt sẽ theo đó mà tuôn rơi...

"'Cậu' sao?"

"Cậu..CẬU HUÂN BỊ XE TÔNG RỒI..."

"CÁI GÌ??!!"

-----

Ở phía hiện trường đang lộn xộn bên ngoài một thân hình gầy gò chạy nhanh thoăn thoắt, hướng thẳng về nơi đang có cơ thể cao gầy nằm ở đó, khi tới gần, chiếc ô tô vừa tông vì sợ phải chịu trách nhiệm mà vội bỏ chạy, cố ý cán thẳng qua người của Chí Huân thêm một lần nữa, Chí Huân lúc này mồm miệng trào ra những chất lỏng sệt sệt màu đỏ, là máu.

"CHÍ HUÂNN!! CẬU TỈNH LẠI ĐII!"

Tương Hách run lên vì khóc, hai tay đỡ phía sau gáy của cậu. Chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khiết giờ đây cũng bị nhuốm đỏ theo. Tương Hách ôm cậu vào lòng, oà khóc như một đứa trẻ, miệng cứ gọi tên cậu mãi. Người đi đường cũng vì vậy mà trở nên ồn ào hơn, các chiếc xe con cũng dừng xe chạy xuống giúp đỡ, nhưng chẳng giúp được gì ngoài gọi điện cho bệnh viện đến.

Sự nhộn nhịp giờ đây vốn đã tan biến, thay vào đó là tiếng xì xào và khóc lóc của Tương Hách. Những ánh mắt hoảng hốt từ những người xung quanh đồng loạt chỉa mũi về phía họ, nơi cậu trai nhỏ tay đang ôm trong lòng một thân thể đầy rẫy những vết thương, máu đỏ cứ tuông mà chẳng thấy ngừng. Vài phút trôi qua, cả nhóm của Tương Hách đồng loạt kéo nhau ra phía hiện trường, hối hả nhờ trợ giúp. 

Một lúc sau đó, từ xa vang vọng tiếng của xe cứu thương, hoà lẫn với tiếng còi xe gấp gáp đang dần xuất hiện. Khi chiếc cáng của bệnh nhân được hạ xuống, Huy Tuân cùng với Minh Hùng không dám chậm một giây nào, nhấc bổng thằng bạn mình đặt lên cáng. Chiếc xe cứu thương sau đó khẩn trương rời đi.

Bên trong chiếc xe cứu thương, máu đỏ loang ra khắp người, chảy xuống tấm trải màu trắng, cơ thể đang nằm với chi chít những dây ống nhằm níu giữ sinh mệnh cho cậu, tiếng máy đo huyết áp tạo nên những âm thanh bíp bíp. Ngồi ngay bên cạnh giường nằm của Chí Huân là con mèo nhỏ đang ôm cậu khóc lóc,

"Huân à, Huân đừng bị gì có được không? Tôi xin lỗi..xin lỗi vì đã gọi Huân sang đường... Tôi xin Huân màa. Tôi yêu Huân lắm, đừng bỏ tôi mà. HUÂN ƠI..."


Cho tôi lại từ đầu ! 

Cho tôi lại từ đầu !

Để được khóc, được thương được nhớ

Cho tôi lòng thật thà.. trên môi đời nghiệt ngã

Để hương xưa.. nhỏ xuống tình già

[Sáng tác - Trần Quang Lộc]


Còn tiếp....


Lời tác giả:

Sao rồi sao rồi, các tình iu cứ bình tĩnh nhé, rồi sẽ HE màaa, ngược một tí cho nó khác bọt=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com