Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.U Chê ngúc nghích đáng yêu

Cũng may Park Rena đã nhanh chân rời khỏi phòng trước khi câu nói đấy của Mun Hyeonjun được thốt ra

- Còn nói một câu nữa thì biến về khách sạn anh đi

- Được rồi được rồi anh không nói nữa

Choi Wooje ném cho hắn cái lườm sắc bén rồi rời khỏi phòng

Mun Hyeonjun trong phòng nhảy cẫng lên vì vui sướng, cuối cùng cũng có thể chiếm dụng thời gian của em nhỏ

- Hứ, này thì đi chơi cùng người tình

Mun Hyeonjun vệ sinh cá nhân rồi nằm ườn trên giường, hôm nay hắn là người bệnh, hắn có quyền được lười biếng để em bé của hắn chăm sóc vỗ về

- Này, ăn đi

Choi Wooje vừa trở về, tay quơ bịch cháo lên trước mặt Mun Hyeonjun

- Wooje nấu cho anh đi

- Mua về rồi nấu cái gì nữa, được voi đòi tiên à?

- Đi mà Wooje, anh chỉ muốn ăn cháo em nấu thôi

- Có ăn bao giờ đâu?

- Nhưng mà anh muốn

- Rồi phần này ai ăn?

- Em ăn gì chưa

- Tôi ăn rồi

- Vậy anh ăn luôn cũng được, nhưng anh vẫn muốn ăn cháo Wooje nấu cơ

- Không

- Hôm qua là em vòi anh nấu cháo cho ăn đấy, sao hôm nay em lại phũ phàng với anh như thế

- Sao anh nói nhiều thế nhỉ?

- Bây giờ anh đang là người bệnh đó, em phải chiều người bệnh chứ

- Một là ăn, hai là bỏ

Choi Wooje quên à, con hổ này nổi tiếng mau nước mắt nhất LOL chứ chả phải riêng LCK nữa. Mun Hyeonjun gục mặt xuống, chuẩn bị tâm lý tốt cho việc khóc lóc ăn vạ Choi Wooje.

Vài phút sau Wooje nhận thấy sự khác thường nơi hắn, em ngay lập tức tiến đến bên cạnh Hyeonjun rồi ngồi xuống

- Làm sao đấy? Anh khóc à?

- ...

- Này?!?

- Em không nấu cháo cho anh..

Mun Hyeonjun ngước mặt lên nhìn em nhỏ, đôi mắt ngấn lệ

- Thật sự đấy à Mun Hyeonjun? Anh muốn ăn cháo tôi nấu đến vậy sao? Có vậy mà cũng khóc nữa, tôi đi nấu là được chứ gì

"Vậy từ đầu có phải đỡ mắc công diễn rồi không hehe"

Hyeonjun ngồi ăn trước phần cháo em nhỏ mua về, đang ăn thì *loảng xoảng* tiếng đổ vỡ

- Wooje? Sao đấy?

Mun Hyeonjun lo lắng chạy vào khoang bếp xem em nhỏ, thấy Choi Wooje ngồi bên cạnh tô cháo văng tung tóe dưới sàn nhà nhặt từng mảnh vỡ

- Em có sao không Wooje?

- Không sao

- Để anh, em đi lên giường ngồi đi

- Không cần đâu tôi tự làm được

- Nghe anh, đi lên đi Wooje, để anh gọi nhân viên lên dọn

- Anh mới là người nên đi lên đó, bệnh hoạn xuống đây làm gì, cháo còn trên nồi tí tôi bưng lên cho

- Anh kêu nhân viên lên dọn được rồi, em đi ra khỏi chỗ đấy đi

Thấy Choi Wooje không phản ứng gì nên Mun Hyeonjun cũng ngồi xuống cùng em nhặt những mảnh vỡ lớn

- Sao em không để nhân viên dọn?

- Có tí, mắc công người khác làm gì

Lau chùi sạch sẽ đống cháo xong, Choi Wooje múc thêm một bát cháo lớn, lúc đi đến chỗ lấy muỗng cho hắn thì bỗng nhiên một cơn đau từ dưới gót chân đi thẳng lên não bộ của em nhỏ

- Aa

Mun Hyeonjun đứng gần đấy vội vã tiến lại xem, hắn chửi thề một tiếng rồi thẳng tay bồng em nhỏ lên

- Anh nói thì không nghe, đã bảo để nhân viên dọn

- Bỏ tôi xuống tôi tự đi được

- Ở yên!!

- Đừng có quát em

- Anh xin lỗi. Nhưng mà em không nghe anh, giờ bị thương rồi đấy, làm sao chăm sóc cho anh được nữa?

- Vẫn chăm sóc được bình thường

- Là anh chăm sóc em được bình thường ấy à?

- Là tôi chăm sóc anh

Choi Wooje nói không biết ngượng mồm khi mà hiện tại em đang là người ngồi trên giường, còn hắn quỳ dưới đất đặt chân bị thương của em lên đùi mình rồi cẩn thận sơ cứu từng tí một

- Với cái chân đầy máu như này?

- Mỗi tí, đàn ông con trai bị tí thì có làm sao

- À em hay nhỉ? Thế mà "đàn ông con trai" này lúc bệnh lại đòi một "đàn ông con trai" khác ôm ôm hôn hôn

- Anh đừng có nhét chữ

- Anh có video, em có muốn xem không?

- Anh quay video lại làm gì?

- Phòng trừ trường hợp em lật lọng bảo anh cưỡng bức người bệnh

- Giờ thì xóa đi

- Không tin không xem mà đã xóa à? Wooje xem tí không nè

Mun Hyeonjun nói với gương mặt gợi đòn, còn Choi Wooje thì ngại không thôi

- Đi xuống lấy tô cháo lên ăn cho xong rồi uống thuốc vào đi

Cách duy nhất để em nhỏ tránh ngại lúc này chính là đuổi hắn ta đi chỗ khác, rồi lặng lẽ lấy điện thoại hắn xóa mấy cái video ấy đi

- Aiss, mật khẩu là gì vậy nhỉ, ngày sinh anh ấy không đúng, ngày sinh mình cũng không!??

Choi Wooje đột nhiên nhận ra mình bị hớ rồi, sao tự nhiên lại nhập ngày sinh của bản thân vào làm gì nhỉ..

Nhập mãi không được, Wooje từ bỏ việc mở điện thoại anh lớn, em ngã lưng xuống giường thở dài một hơi

- Haizz, từ khi đi du lịch đến giờ toàn gặp cái gì không đâu vậy chứ, sao anh ta cứ thò cái mặt vào cuộc sống của mình là như nào

Mun Hyeonjun bưng tô cháo nóng hổi đặt lên bàn, nhìn em nhỏ rồi chộp lấy điện thoại của mình

- Em vừa thử mở nó à?

- K..không có

Choi Wooje chột dạ lấp bấp trả lời

- Em muốn xóa mấy đoạn video ấy chứ gì

- Tôi nói không có mà

- À thế là em muốn giữ lại mấy video đấy đúng không

- Không, anh xóa đi

- Mật khẩu là ngày đầu tiên tụi mình gặp nhau

-Nói với tôi làm gì

- Chắc em cũng không nhớ đâu

- Nhớ gì? Nhớ ngày đầu tụi mình gặp nhau ấy hả?

- Ừ

- 26/11

- Em nhớ nó à?

- Ừ, chả nhớ thì sao?

- Anh còn tưởng..

- Anh tưởng cái gì, ngày đầu tiên tôi xuất hiện ở đội hình chính thức nên tôi phải nhớ thôi

- À ừ nhỉ

- Nhưng anh nói với tôi làm gì, mật khẩu điện thoại anh ấy?

- Thì chả phải em muốn mở nó sao, em tưởng anh không biết gì hả Choi Wooje, em chính là ăn vụng xong không biết chùi mép đó

Choi Wooje ngốc nghếch thật sự đưa tay lên miệng lau lau, mà nãy giờ em có ăn vụng cái gì đâu nhỉ?!?

- Ngốc ạ, ý anh muốn nói ở đây là em mở mật khẩu điện thoại anh sai tận 10 lần đây này, nó còn đang hiện "nhập mật khẩu sai, vui lòng chờ 10p" đấy, có muốn thử thì cũng nên nhập đôi ba lần để tránh anh cầm lên anh biết được chứ

- À thì..

Choi Wooje đang tích cực chạy dữ liệu trong đầu xem nghĩ được lý do nào phù hợp không chứ cứ như này thì quê quá

- Thì tôi muốn xóa đấy rồi sao? Anh quay tôi mà chưa được sự ch..

- Này

Mun Hyeonjun đưa chiếc điện thoại đến trước mặt em nhỏ

Choi Wooje chưa kịp thẹn quá hóa giận thì bị hành động của Mun Hyeonjun làm giật mình

- Làm gì?

- Cầm lấy rồi xóa đi, tự tay em xóa

Em nhỏ vốn dĩ định mắng Hyeonjun một trận rồi bảo xóa nó đi nhưng tự nhiên hắn lại hành động như thế làm Choi Wooje không còn hứng nói thêm gì nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com