c.10
Phải chào đón ngày mới một cách chẳng mấy vui vẻ bằng âm thanh ồn ào ngoài cửa làm Moon Hyeonjun có chút gắt ngủ nhưng tâm trạng lại tốt hơn khi ánh mắt bắt gặp cục bột nhỏ bị nhào nặn mà dính sát vào người anh.
Moon Hyeonjun dùng tay nắn nắn má sữa mềm mềm làm Choi Wooje nhột mà trốn đi, em chôn mặt sâu vào lồng ngực của anh. Làm tim Moon Hyeonjun như muốn nhũn ra anh nghiêng người hôn nhẹ vào mớ tóc bồng bềnh như mây kia, sau đó mới lười biếng lui ra khỏi chăn mềm và người thương để tiếp cái người nào đó như phát điên mà liên tục đánh 'uỳnh uỳnh' vào cửa phòng anh.
Người kia không nói một câu nào chỉ liên tục 'gõ' mạnh vào cánh cửa đáng thương của Moon Hyeonjun, anh nhìn thấy được nó đang run bần bật lên vì sắp không chịu nổi kia kìa. Moon Hyeonjun định đá một cái thật mạnh để cảnh cáo người bên ngoài nhưng nhớ đến em nhỏ đang say giấc liền hạ cẳng chân xuống. Nhẹ nhàng gõ vào cửa báo hiệu mình sắp mở cửa.
'Xin chào! tôi giúp được gì cho anh.'
'Bác sĩ Moon, Choi Wooje đâu?' tên đàn ông cao to gằn giọng hỏi nhìn như thể Moon Hyeonjun bảo không biết tên này liền đấm thẳng vào mặt anh.
Moon Hyeonjun lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, như muốn dò hỏi người trước mặt là ai mà muốn tìm đến Choi Wooje. Cô y tá bên cạnh bối rối nhìn vào hai gã trai cao to trước mặt mà nhức nhức đầu.
Cái người cao cao này sáng sớm đã đến quầy lễ tân để tìm bệnh nhân Choi Wooje, khi được ý tá xác nhận là không tìm thấy Choi Wooje trong phòng cũng như khuôn viên bệnh viện, hắn ta đã cùng vài người bảo vệ đi tìm kiếm nhóc.
Mọi chuyện sẽ không quá căng thẳng nếu không phải tên này không mang vẻ mặt hầm hầm như sắp đánh nhau với quản lý.
Sau khi trích xuất camera từ hành lang mới thấy được 'hung thủ' đã bắt cóc bệnh nhân họ Choi của bọn họ không ai khác chính là nam thần của bệnh viện.
Lúc cô đang nheo mắt hứng thú nhìn xem hai con người này đang nhí nhố gì thì nghe quản lý bên cạnh rít nhỏ đại loại là 'Tên nhóc Moon Hyeonjun này báo quá trời báo.'
Sau đó cô được quản lí cử ra để dẫn người nhà bệnh nhân đi đến phòng làm việc của bác sĩ Moon 'đòi người'. Mới đầu tên này cũng từ tốn gõ cửa lắm sau đó như mất kiên nhẫn mà thiếu điều muốn đục bể cái cửa. Cô cũng có lên tiếng khuyên nhủ hắn đừng quá lo lắng dù gì cô cũng tin vào đạo đức nghề nghiệp cũng như đạo đức làm người của trai đẹp họ Moon.
Sau một lúc lâu thì Moon Hyeonjun bước ra, khung cảnh ngượng nghịu này cũng diễn ra từ lúc đấy.
Ai nói gì đi, hỏi xong là cứ im re nhìn nhau vậy hả? người đâu nói đi chứ!
'A bác sĩ Moon... người này là người nhà bệnh nhân Choi Wooje, sáng nay không tìm thấy nhóc kia nên đã đến chỗ bọn tôi để tìm. Sau khi xem camera thì mới biết người ở chỗ anh.'
'Ờ.'
Chỉ 'ờ' thôi hả? người đâu? Cùng làm công ăn lương như nhau thôi mà có cần làm khó nhau vậy không?
'Vậy tôi đi trước, có gì hai người tự giải quyết nha.'
'Cậu tìm Wooje?'
'Chứ không lẽ tìm anh?'
'...'
'Đang ngủ trong đó, đợi một lát nữa em ấy sẽ tỉnh dậy thôi.'
Jeong Jihoon nhíu mày nhìn vào tên bác sĩ điển trai trước mắt, sao hắn lại không biết bệnh viện lại có mục chăm sóc đặt biệt đến mức bác sĩ đưa bệnh nhân đến tận phòng nhỉ?
'Vậy anh có thể giải thích tại sao bệnh nhân của anh lại ngủ trong phòng anh không bác sĩ Moon?'
'À hôm qua tôi trực đêm trùng hợp gặp Wooje đang ở một mình nên rủ em ấy đi ăn, sau đó cho em ấy tắm nhờ phòng tắm riêng của bác sĩ trong đây. Rồi tôi giữ em ở lại luôn.'
'Cậu biết mà... em ấy không dám ở một mình.'
Hắn nghe anh ta giải thích mặc dù còn ngờ vực nhưng cũng chỉ biết tạm thời tin, dự định về sau sẽ hỏi Choi Wooje. Vốn định đem đồ ăn sáng cho nó mà đến tìm thì nó đã chạy đi đến phòng người này mất tiêu nên hắn đành giao lại đồ ăn rồi ra về.
Moon Hyeonjun quay trở lại vào phòng với hộp đồ ăn còn hơi ấm trên tay, anh đặt nó trên bàn rồi chuyển hướng quay về phòng ngủ. Cục bột nhỏ Choi Wooje vẫn còn đắm mình trong giấc mộng xinh đẹp của em mà chẳng bận tâm gì đến âm thanh ồn ào bên ngoài.
Anh đứng đó thẫn thờ nhìn về phía Choi Wooje, khung cảnh đêm qua như một thước phim màu chạy qua đầu Moon Hyeonjun. Không ngờ có ngày mình hẹn hò với một người lại nhỏ tuổi như vậy. Câu hỏi 'anh không sợ đi tù à?' cứ vang vang trong đầu.
Moon Hyeonjun thề rằng hắn sẽ không làm mấy chuyện thiếu đạo đức đâu, hắn chỉ đơn thuần thích em thôi...nếu được sẽ hôn mấy cái rồi ôm các kiểu.
'Hưm...' anh thề, thề là mình chẳng có nghĩ tầm bậy tầm bạ gì sau khi nghe cái tiếng nỉ non của em đâu. Thề đó!!!
'Hyeonjunie?' Choi Wooje hé mở đôi mắt xinh đẹp còn đang say ngủ của mình. Em nhìn thấy có người đang đứng ở bên giường nhìn em mãi, một lúc sau mới nhận ra đó là Moon Hyeonjun nên em mới lên tiếng gọi hắn.
'Ừ em đã dậy rồi à.' Moon Hyeonjun leo lên giường xoa gương mặt vì ngủ quá lâu mà trở nên hồng hào của em.
Em nhỏ không biết trời trăng gì bỗng dưng hai má bị nhào nắn khiến em khó khăn mở miệng: 'Au-quá-dừng-ại!'
'Sao Wooje lại đáng yêu như vậy nhỉ?' Moon Hyeonjun nhấc bổng cả người em lên sau đó hai tay ôm vòng qua cặp mông núng nính bế em vào phòng tắm.
'Ahhh' vì vừa ngủ dậy đầu óc Choi Wooje còn chưa đâu vô đâu đã phải tiếp nhận những hành động thân mật của bạn trai như vậy làm em... thích gần chết.
'Bé mau đánh răng đi, khi nãy cái cậu kia đến đưa đồ ăn á.'
'Cậu nào thế ạ?'
'Ừm khá cao còn to nữa, trước khi đi còn bảo có gì chiều cậu ta ghé qua.'
'Ah là Jihoon hyung, sao anh ấy tìm được chỗ này chứ?'
'Khi nãy y tá dẫn cậu ta đến đây.' Moon Hyeonjun đang thay đồ ở ngoài làm Choi Wooje cứ đứng mãi trong đây chẳng dám ra.
Nhưng mà em nhỏ đói quá không biết anh đã xong chưa, cho nên em đánh liều ngó đầu ra ngoài nhìn thử xem thì thấy người kia khoanh tay đứng ở ngoài nhìn em.
'Anh còn tưởng em sẽ ở trong đó thêm một lúc nữa.'
Em nhỏ dẫu môi bảo: 'Sao anh xong rồi mà không nói cho em biết?'
'Hôm qua không phải thấy hết rồi sao? Sao giờ em còn ngượng ngùng nữa vậy~'
Nhớ đến cảnh tượng Moon Hyeonjun không một mảnh vải 'thân trên' bước ra từ nhà tắm ngày hôm qua là Choi Wooje choáng váng, hình như tối qua em có đụng phải nó nữa. Lúc đó còn đang mơ ngủ nên chỉ cảm thấy hơi cứng thôi chứ không nghĩ quá nhiều.
Moon Hyeonjun nheo mắt nhìn theo tầm mắt của người trước mặt sớm đã dời từ trên xuống phần ngực rồi đến bụng mình làm anh cười trong lòng. Sau đó nhân lúc em không phòng bị tiến đến ôm người vào lòng rồi nhấc đi.
'Mau ăn cơm thôi, không phải em đói rồi sao?'
'Vâng.'
Ăn uống xong xuôi cũng đã đến giờ Moon Hyeonjun phải đi làm, anh tiếc nuối dẫn Choi Wooje về phòng dặn dò em không được chạy lung tung, dù sao thì chân em cũng gần lành rồi tầm vài ngày nữa là có thể xuất viện.
'Hôn một cái thôi!'
'Một cái thôi mà~'
Choi Wooje cứ nhắm vào môi anh mà nhảy lên nhảy xuống đòi hôn, câu trước vừa bảo em không được chạy nhảy mà coi em ta làm cái gì đây này, có phải muốn cái chân này phế luôn không.
'Đừng nhảy nữa nguy hiểm lắm.' Moon Hyeonjun dùng hai tay đè ép vào vai em làm Choi Wooje chỉ có thể đứng yên lại.
Mặc dù anh cũng muốn hôn em nhỏ lắm nhưng trong phòng bệnh cá nhân vẫn có camera. Anh sợ nếu có người xấu tính xem CCTV có lẽ sẽ ảnh hưởng đến em rất nhiều nên Moon Hyeonjun nhẹ nhàng từ chối.
'Anh không thích em nữa hả?'
'Không phải, anh vẫn thích Wooje mà.'
'Thế sao lại không hôn em?'
'Tại vì khi nãy chúng ta đã hôn nhau rồi.'
'Thế không được hôn thêm sao?' Choi Wooje nghiêng đầu hỏi anh. Khuôn mặt nhỏ bé của em buồn hẳn đi không biết đang nghĩ đến chuyện gì nữa.
Moon Hyeonjun thấy vậy thì thầm thở dài sau đó kéo em qua một góc khuất trong phòng.
...
'Sướng nhất mày nha Wooje. Gãy một cái chân được bù được anh người yêu bác sĩ ngon trai như vậy.' Ryu Minseok ngồi bên cạnh thấy em học bài nghiêm túc quá nên không nhịn được trêu em.
'Đúng vậy, đúng vậy là do Choi Wooje đã tích đức nhiều đời làm việc tốt từ nhỏ và luôn dắt người già qua đường nên ông trời thương cho. Ban cho em một người yêu tuyệt vời như thế.'
'Gớm còn chưa đến một ngày mà.' Noh Taeyoon đang chơi game nhưng nghe nó khoác lác cũng không nhịn được khinh bỉ đôi chút.
Theo sau là Ryu Minseok bồi vào: 'Mấy ông chú như thế thường có nhiều bí mật lắm. Không chừng người ta vợ con một đàn rồi đấy.'
'Anh đừng có nói bậy bạ!'
'Dù sao thì mày cũng nên cẩn thận chút.'
--------
Gần 1 năm rồi mới lên lại chap cho fic này nên có nhiều cái cảm xúc nó không còn như trước mong mọi người bỏ qua.
Hay ẩn fic luôn cho rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com