4
"Cốc... Cốc"
"Anh ơi... Anh dậy chưa? Em vào đó nha."
Chẳng chờ tiếng đáp lại, em mở cửa bước vào phòng anh trai. Nhìn thấy trên giường nhô lên một khoảng to, em chỉ biết cười trừ với ông anh của mình. Ai biểu thức khuya làm gì!
"Mẹ có nấu đồ ăn rồi, mẹ bảo hai anh em mình tự ăn đi, còn ba mẹ đi công chuyện với chú."
"Ừm... "
Thấy con người đang cuộn trong chăn kia không có dấu hiệu muốn dậy, em liền leo lên ngồi trên phần cao nhất. Ông anh này phải làm biện pháp mạnh mới chịu dậy đây mà.
"NÀY CHOI WOOJE!!!"
"Haha.... Hahaa... "
Choi Wooshik ngồi bật dậy lấy tay kẹp cổ em nhỏ, cái má bầu bĩnh của em bị ép đến méo mó, hiện lên vài vết đỏ đáng yêu.
"Anh mày chưa tha cho chuyện hôm qua đâu. Vậy mà giờ dám như vậy hả."
"Em xin lỗi... Thật ra giấu anh là vì sợ... "
"?"
"Em nghĩ với tính tình của anh chắc ghi thù khắp nơi lắm. Biết đâu được anh không thân thiết với vị huấn luyện viên kia. Em....chỉ phòng hờ trước, đợi biết rõ rồi mới nói với anh."
"Hay lắm nhóc con! Dám nghĩ anh mày vậy hả."
Anh gõ nhẹ vào đầu nhỏ của em, rồi cười. Thật ra bản thân anh vẫn không muốn cấm cản chuyện của em, chỉ là... Lỡ như em không chấp nhận được thì phải làm sao.
"Em cảm thấy Moon Hyeonjoon như thế nào?"
"Dạ?..."
Em nhìn anh trai mình đột nhiên nghiêm túc có chút không quen. Chỉ biết thành thật trả lời.
"Em thấy khá tốt ạ?"
"Vậy cũng được..."
-----
"Em đi gặp bé Chíp nha."
Nói rồi em phấn khởi đi ra ngoài, chẳng quan tâm đến khung cảnh ra sao, có vẻ hôm nay trời khá tốt đi? Đi bộ được một đoạn đã đến con đường nhỏ gần khu chợ, em có hơi thả nhanh cước bộ vì chỉ muốn nhanh được thấy người bạn của em thôi.
"Meo~meo~..."
Em ngồi xổm xuống bế bé mèo lông vàng lên, tay nhỏ nhẹ vuốt ve đỉnh đầu của nó. Mèo con dường như biết được hơi ấm quen thuộc, liền dụi dụi vào người em làm nũng. Mặc dù là mèo hoang, nhưng nó không hề có thói xấu, luôn ngoan ngoãn khi ai đó chăm sóc nó. Bởi thế hiện tại nó khác hẳn với một số chú mèo hoang gần đây.
"Em biết anh đến nên đợi đúng không? Hihi nay có đem pate em yêu thích nè, ăn thoải mái nha."
Mèo nhỏ thấy món ăn yêu thích, hai mắt chớp chớp, trong vô cùng long lanh đáng yêu. Nó cặm cụi thưởng thức món ngon, lâu lâu cũng không quên nhìn lại em mà kêu "Meo~".
"Anh mới quen được một người... Anh ấy có vẻ tốt nhỉ?..."
Wooje ôm bé mèo lên tay, em nhìn ngắm đoạn đường tấp nập, nhưng không hiểu sao cứ bị cuốn vào dòng suy nghĩ đến người kia. Hắn dường như khiến cho em nhẹ nhõm hơn, mỗi khi bên cạnh hắn em cảm thấy rất thân quen, muốn được dựa dẫm. Cho đến thời điểm hiện tại, hắn là người đầu tiên ngoài gia đình giúp cho em mở lòng hơn, cho em biết được niềm vui thực sự là như thế nào.
"Chỉ là gì?...Em thích hắn?"
Câu nói của anh trai bỗng vang lên, em thích hắn sao? Thích theo kiểu nào? Một người bạn khiến cho bản thân vui vẻ, hay một người anh quan tâm giúp đỡ em, hay là một người yêu cho em sự ấm áp? Hiện tại chính bản thân em cũng không thể biết được con tim mình thổn thức vì lí do gì...
'MEO~Grrr..."
Mèo con bỗng nhìn thấy gì đó, liền nhảy ra khỏi vòng tay em, nó chạy nhanh qua mấy con đường khuất xa. Em bất ngờ khi nó mất bình tĩnh như thế, vội vàng chạy theo để tránh nó đi lạc. Chạy dọc theo con đường nhỏ, rồi băng qua một số hẻm cắt ngang, em đã không thấy mèo con ở đâu nữa. Đứng lại trước con hẻm trong lo lắng, có khi nào nó đang gặp nguy hiểm hay không. Nhưng em nào biết bản thân cũng đã đi lạc mất rồi.
Trời hiện tại đã chập tối, em đang cố dò đường để rời khỏi đoạn đường vắng này. Xung quanh chỉ lác đác vài ngôi nhà sáng đèn, hình như toàn là khu nhà cũ bỏ hoang, khá chật chội và bị khuất phía sau con đường lớn. Em cố gắng gạt bỏ đi sợ hãi, men theo hướng chỉ dẫn của điện thoại mà đi, thầm nghĩ sẽ không có gì đâu, chắc chắn sẽ về nhà an toàn...
"Này nhóc con. Mày là đứa nào thế, lần đầu thấy mặt đấy!"
Tiếng nói ồm ồm của người đàn ông trung niên phát ra khiến em giật mình, quay đầu lại nhìn gã thì em sững người. Nỗi lo càng trở nên cao hơn khi có thêm ba bốn người dữ tợn đằng sau người kia, họ nhìn em với ánh mắt đáng sợ.
"Người mới đến hả. Nộp tiền đi rồi mới được đi."
Có hai tên bước lên gần em, chúng đưa bàn tay đầy vết xăm đáng sợ ý chỉ muốn em giao tiền. Cũng may em có đem theo một ít tiền mặt, vội lấy ra đưa cho chúng, nhưng hình như không đúng ý của chúng thì phải.
"Sao chỉ có từng này? Mày giỡn mặt tao HẢ!"
Một gã tức giận quát lớn, hắn tiến đến hất chiếc cặp em rơi xuống đất, người khác liền lục lọi chiếc cặp đến nhàu nát, nhưng cũng chỉ có một số giấy bút và tranh em đem theo. Chúng tức giận đẩy ngã em, đang tính tiến đến đánh thì nghe có tiếng ai đó đi ngang qua, em thấy vậy liền nhân cơ hội bỏ chạy.
Đôi tay run rẩy, cố gắng mở ra giao diện gọi trên điện thoại, khi thấy tên người nào đó đầu tiên, em liền bấm gọi, chân thì gắng hết sức chạy trốn vào ngôi nhà hoang gần đó. Em nép mình vào cánh cửa, đôi mắt đỏ hoe liền rơi mấy giọt nước mắt.
"Cứu tôi với...huhu...làm ơn..."
"Wooje...Wooje trả lời tôi. Em xảy ra chuyện gì?"
Moon Hyeonjoon đang bàn luận với các tuyển thủ về cách luyện tập sắp tới, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Hắn nhìn thấy tên của em liền bất ngờ và nhanh chóng bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng em đang khóc, hắn bật dậy lo lắng mà hỏi em, hiện tại đã tối rồi, rốt cuộc em xảy ra chuyện gì?
"Đợi tôi!"
Hắn bảo em giữ máy, liền phóng xe theo định vị mà em gửi tới. Lòng hắn hiện tại như lửa đốt, chân ga cũng theo đó mà đạp mạnh hơn, phóng qua hàng xe tiến đến khu ngoài thành phố. Hắn chạy thật nhanh vào những con hẻm nhỏ, cố gắng tìm kiếm nơi mà em đã miêu tả. Trong đầu chỉ mong em đừng xảy ra chuyện gì, cố gắng đợi hắn đến.
"Đùng..."
Tiếng sấm vang vọng một khoảng không, cơn mưa bất ngờ ập đến. Nó mạnh mẽ, dữ dội cuốn trôi đi sự tĩnh lặng vốn có của nơi đây. Hắn cứ chạy mãi, mặc kệ cho bản thân đã ướt sũng đến mức nào, bởi có thể em còn đang sợ hãi hơn hắn rất nhiều.
"Wooje!"
Hắn chạy thật nhanh đến ngôi nhà, nhìn thấy bóng em co ro ngồi bệt xuống sàn đất lạnh lẽo mà đau lòng. Cơ thể em run lên từng đợt, chỉ dám ôm lấy đôi chân một cách sợ hãi, ngay khi hắn đến em vẫn chưa thoát khỏi ra nỗi sợ ấy.
"Làm ơn...cứu tôi..."
"Tôi đây! Tôi đến rồi. Đừng sợ nữa nhé. Wooje ah."
Hắn ôm gọn em vào lòng ngực to lớn, tay lớn vỗ nhẹ lưng em một cách dịu dàng. Em như tìm kiếm được hơi ấm an toàn liền òa khóc nức nở, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo hắn, như thể không muốn người kia rời đi. Em đã rất sợ, sợ bọn người kia tìm được em, sợ bóng tối nơi căn nhà ẩm thấp này, sợ tiếng sấm hung tợn đã từng xuất hiện kia. Thật may, lần này đã có người cứu em rồi!
Nhìn em ngất đi trong lòng ngực mình, bàn tay hắn ghì chặt thành nắm đấm, tức giận đánh mạnh xuống sàn nhà. Trút bớt một ít cơn giận, hắn cúi xuống bế em rời khỏi nơi hoang vu này. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn quyết định đưa em về nhà mình trước rồi sẽ tính đến việc nói chuyện với gia đình em sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com