Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30

Phác Trí Mân như mọi ngày thức dậy lúc sáu giờ ba mươi sáng, bên cạnh là Kim Thái Hanh vẫn đang say ngủ. Cậu với tay lấy điện thoại và tắt chuông báo thức đi, cảm thấy cơ thể mình hôm nay có hơi nặng nề và hâm hấp nóng. Nếu như cậu đoán không lầm, cậu bị sốt rồi.

Nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ tránh cho Thái Hanh vì động tĩnh của mình mà thức dậy, Trí Mân tìm đến tủ thuốc trong phòng ngủ và lấy ra chiếc nhiệt kế.

Ba mươi tám phẩy năm độ.

Trí Mân ngán ngẩm đọc con số màu đen trên thân nhiệt kế. Cậu không mấy bất ngờ với việc này, mấy ngày vừa qua cậu đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi. Nếu nói việc cậu bị sốt cho Thái Hanh biết, chắc chắn anh sẽ bắt cậu ở nhà dưỡng bệnh cho xem. Chưa kể đến việc bọn bắt cóc kia có thể gọi đến bất cứ lúc nào, nếu không có Trí Mân đi cùng, e là con trai của họ cũng không thể bình an. Không muốn đâu, cậu còn muốn nhìn Tại Mẫn trở về với mình và hằng ngày nhìn con lớn khôn.

Vả lại cậu cũng chưa có mệt mỏi đến mức không thể làm việc được, cho nên Trí Mân sẽ giấu Thái Hanh việc này vậy.

- Mân, em đâu rồi?

Lau vội mái tóc còn ướt của mình, Trí Mân bước ra khỏi phòng tắm mang hơi nước nóng ẩm bên trong.

- Em đây.

- Sao không gọi anh dậy? - Thái Hanh lo lắng ngồi bật dậy khỏi giường ngủ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần đỏ ửng của cậu.

- Em nghĩ là anh mệt nên mới để anh ngủ thêm một lúc. - Trí Mân ngay lập tức bối rối vì ánh mắt săm soi của chồng mình nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất.

- Mặt em đỏ thế? Sốt sao?

- Không, hôm nay em chỉnh nước tắm hơi nóng hơn mọi khi một chút thôi.

- Có bệnh thì phải ở nhà đấy nhé. - Sự nghi hoặc của Thái Hanh vẫn đặt lên Trí Mân.

- Em biết rồi. - Cậu cười xòa và ôm lấy Thái Hanh. - Anh mau đi tắm đi, em chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng.

Kim Thái Hanh yêu chiều hôn xuống mái tóc ẩm ẩm thơm mùi dầu gội của Trí Mân rồi lặp lại chuỗi hành động ban nãy của cậu. Lúc xoay người đi vào phòng tắm, anh đã không để ý đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của người nhỏ hơn.

--------------

Tựa vào lưng ghế và nắn bóp lấy đôi vai mỏi nhừ của mình, Thái Hanh uống một ngụm cafe sữa đã nguội. Một buổi sáng làm việc hiệu quả, không có một cuộc điện thoại nào ngoài từ thư ký và đối tác gọi đến, không phải vứt công việc giữa chừng để cấp tốc chạy đi. Anh hi vọng bản thân có thể nghỉ ngơi thật tốt vào buổi trưa và chuẩn bị cho một buổi chiều làm việc yên bình.

Nhưng có vẻ ông trời không thích ý muốn của anh được thực hiện. Một cuộc điện thoại gọi đến vào điện thoại Thái Hanh và anh tái mặt vì dãy số lạ trên màn hình. Mỗi lần như vậy, bọn bắt cóc sẽ thay đổi số để anh và Trí Mân không thể dựa vào đó mà truy tìm.

- Đến quán mì vịt gần sân ga trong mười lăm phút.

Mệnh lệnh đưa ra ngắn gọn khiến Thái Hanh như bị lửa thiêu đốt. Đường đến nơi đấy không gần, giao thông vào giờ này lại hay bị tắc nghẽn. Không suy nghĩ thêm, anh lập tức gọi vào số máy Trí Mân.

- Mân, em chuẩn bị đi. Lần này là quán mì vịt hồi đó chúng ta hay ăn. - Lại một lần nữa, địa điểm này là một nơi vô cùng thân thuộc với hai người.

- Chúng gọi đến sao? Em... em đang dùng xe mất rồi. - Giọng Trí Mân hốt hoảng truyền tới khiến mồ hôi trên thái dương Thái Hanh đổ ra thêm nhiều.

- Mất bao lâu để em về đây?

- Ít nhất... là mười phút. Sẽ không kịp mất! Tại Mẫn...

- Mân, em bình tĩnh. Anh nghĩ cách.

Rầm!

Tiếng va chạm lớn ở đầu dây bên kia khiến Thái Hanh lạnh sống lưng. Trí Mân của anh... đã xảy ra chuyện gì rồi?

- Mân, Mân! Em có nghe anh không? Alo?

Điện thoại đột ngột bị ngắt kết nối. Thái Hanh lập tức bật chế độ định vị chiếc xe lên, vội vã rời văn phòng và chuyển hướng vào hầm gara của công ti. Lấy ra trong góc khuất một chiếc mô tô phân khối lớn, anh đội mũ bảo hiểm lên và bắt đầu rồ ga chạy đến nơi được hiển thị trong màn hình điện thoại. Thái Hanh đã để con xe này ở đây phòng khi có việc cần gấp, những tưởng là nó sẽ bị vứt xó ở đấy và anh quên luôn rồi, hôm nay lại lấy ra dùng.

Lúc chạy đến nơi, trong lòng Thái Hanh lần nữa thấp thỏm vì đám đông bu đen bu đỏ hai bên lề đường. Ở giữa xa lộ là một đám cảnh sát giao thông, một chiếc xe cứu thương chuẩn bị rời đi của bệnh viện thành phố và hai chiếc xe một ô tô một bán tải gần như đã nát. Anh làm sao không nhận ra chiếc ô tô kia là của mình, ngay lập tức đến gần một viên cảnh sát.

- Này anh. Đã xảy ra chuyện gì thế?

- Ngài Kim? - Viên cảnh sát nọ bất ngờ khi thấy anh ở đây. - Một vụ tai nạn giao thông thưa ngài. Chiếc xe bán tải đã vượt đèn đỏ và đâm vào chiếc BMW này. Hai tài xế đã được đưa vào xe cứu thương đến bệnh viện thành phố, bị thương khá nặng.

- Cảm ơn anh.

Kim Thái Hanh vỗ lên vai người kia thay cho lời cảm ơn thứ hai của mình. Anh lập tức quay lại chiếc xe mô tô của mình, rồ ga và phóng theo xe cứu thương, nhân tiện gọi cho cả Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân.

- Phác Trí Mân! Bệnh nhân Phác Trí Mân phòng số mấy? - Thái Hanh sộc vào sảnh chính bệnh viện và hỏi cô y tá ở quầy làm thủ tục bằng một cách lỗ mãng nhất mà từ trước đến giờ anh chưa từng làm qua.

- Phòng cấp cứu số ba ở tầng bốn. - Cô y tá có vẻ đã quá quen với việc này nên tỏ ra không quá khó chịu và bình tĩnh nói ra điều anh cần.

Thái Hanh không có đủ bình tĩnh để chờ thang máy, vậy nên anh đã hộc tốc leo lên từng bậc cầu thang để lên đến tầng bốn. Phòng cấp cứu đóng chặt cửa và chiếc đèn ngay bên trên đã bật sáng, anh hiểu rằng việc anh cần làm bây giờ là chờ đợi, và hơn hết trấn tĩnh bản thân lại.

- Thái Hanh!

- Thạc Trân ca!

Anh ngẩng đẩu lên khi nghe thanh âm quen thuộc của người lớn hơn. Kim Thạc Trân hốt hoảng chạy trên hành lang bệnh viện, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của anh bác sĩ trẻ tuổi ngồi trên băng ghế, theo sau y là Kim Nam Tuấn.

- Trí Mân không sao chứ? - Thạc Trân sà xuống chỗ trống bên cạnh đứa em.

- Em không biết. Lúc em tới hiện trường thì chiếc xe đã nát bươm ra và em ấy đã được đưa lên xe cứu thương mất rồi. - Anh run rẩy nói lại toàn bộ những gì mình biết và ôm lấy đầu bằng hai tay.

- Đừng lo, bọn anh tin Trí Mân sẽ ổn thôi. Nó vốn mạnh mẽ mà.

Thái Hanh không đáp lại trước lời an ủi của Nam Tuấn. Anh sợ, sợ lắm. Anh và Trí Mân đã không thể đến được điểm hẹn đúng giờ, e rằng mạng sống của con trai không thể đảm bảo. Anh chỉ mong rằng cậu cũng đừng rời bỏ anh mà đi.

Làm ơn.

Chờ đợi trong lo lắng là những gì họ có thể làm. Ngay lúc chiếc đèn màu xanh kia phụt tắt, cả ba cùng lúc bật dậy khỏi chỗ ngồi và đồng loạt tiến đến vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, theo sau ông là ba nữ y tá đẩy chiếc cáng có Trí Mân nằm.

- Bác sĩ, em ấy... em ấy ổn chứ? - Thái Hanh run run níu chặt lấy cánh tay của người đàn ông.

- Va chạm khá mạnh, phải khâu ở bắp đùi, mất máu một chút ở đầu và bị lao lực. Nhưng tình trạng của cậu ấy đã ổn, nội trong ngày mai có thể tỉnh dậy. Bây giờ phiền ngài đây xuống quầy làm thủ tục nhập viện, cậu ấy cần ở đây theo dõi khoảng ba ngày.

- Cảm ơn bác sĩ.

Kim Thái Hanh nhờ vả vợ chồng nhà Kim việc giấy tờ, còn bản thân ngồi thụp xuống hành lang điều chỉnh lại hơi thở. Chờ đợi chưa bao giờ khó khăn như thế, nó đã rút cạn toàn bộ sinh lực của anh trong hai giờ vừa qua.

Cảm ơn trời, đã một lần nữa nghe được lời cầu xin này của anh.

____________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com