Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57

Yeun nắm tay Heeseung, kéo đi.
Không nói một lời, không ngoái đầu, chỉ bước nhanh hết con phố trước cổng trường.

Heeseung bị kéo theo, để mặc tay trong tay,
nhưng trái tim thì không theo kịp.

Từ lúc nghe cái tên đó - Jaemin,
rồi thấy bạn bè cô phản ứng lạ,
rồi chính cô... đột nhiên im lặng như chưa từng cười với anh trước đó vài phút.

Anh thấy rõ.
Cô bối rối.
Nhưng cô không nói một lời nào.

Quãng đường đi hết một đoạn.
Yeun cuối cùng cũng dừng lại ở góc công viên gần trạm xe.
Thở ra một hơi.

Cô tưởng anh sẽ hỏi.
Nhưng không.
Heeseung rút tay ra khỏi tay cô trước.

Anh nhìn thẳng vào cô.

"Vừa nãy là sao?"

Gió nhẹ. Mặt trời trễ.
Không ai nói gì.

Yeun vẫn cúi mặt, hai tay siết lấy quai túi.
Heeseung đứng đối diện, im lặng nhìn cô một lúc lâu.

Và rồi...một tiếng thở dài...

"...Người hồi nãy,"

Giọng anh nhỏ, rất nhẹ. Như sợ làm cô giật mình.

"Người bị nhắc đến trong câu chuyện vừa rồi..."

"Là chúng ta, phải không?"

Một câu hỏi rất đơn giản.
Không có ý trách móc. Không bới móc quá khứ.

Chỉ là... mong cô xác nhận.

Yeun ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt anh.
Bắt gặp đôi mắt ấy... không giận, nhưng trầm buồn hơn mọi khi.

Cô mím môi.

"...Ừ."

Một chữ ngắn ngủi.
Nhưng cũng đủ khiến Heeseung thở nhẹ ra, như đã đoán được từ trước.

Rồi anh hỏi tiếp. Giọng vẫn nhẹ, nhưng có phần nghiêm túc hơn:

"Và... vì sao em lại phản ứng như thế ?"

"Jaemin là ai?"

Yeun mím môi. Không trả lời.

Anh nhướn mày, gằn nhẹ từng chữ:

"Anh hỏi đó, Yeun."

Vẫn không có câu nào được thốt ra.
Yeun chỉ nhìn đi hướng khác.

Và rồi - Heeseung bật cười. Khô khốc.

"Từ nãy đến giờ em kéo anh đi như trốn chạy. Anh hỏi em không trả lời."

"Em tính để anh tự tưởng tượng hả?"

"Vui không?"

Yeun hơi giật mình.

"Không phải... em..."

"Không phải cái gì?"

Giọng anh không lớn. Nhưng rõ ràng rất không vui.

"Người đó là ai?"

"Jaemin là ai?"

Yeun vẫn im.
Heeseung nhắm mắt một giây, rồi gằn:

"Nếu em im thêm một câu nữa thì anh đi đó."

Yeun mím môi.
Tay nắm chặt quai túi, rồi lại buông ra.

Cô hơi khựng lại.

"Là... bạn cùng khoá thôi."

"Không có gì đâu."

Cô cười nhẹ, kiểu cho qua.
Ánh mắt nhìn đi hướng khác.
Rõ ràng là đang trốn tránh.

Heeseung không đáp lại ngay.
Anh im lặng, nhìn cô thật lâu.
Không nói gì, nhưng sự im lặng đó nặng hơn bất kỳ câu nào.

Cuối cùng, anh thở ra một hơi thật khẽ.
Không còn cố hỏi tiếp nữa. Chỉ gật đầu.

"Ừ."

Một chữ thôi.
Nhưng lạnh hơn bình thường.

Yeun ngẩng lên.
Thấy anh đã nhìn đi chỗ khác.

"Anh không hỏi nữa đâu."

"Chỉ là... lần sau, nếu có chuyện gì khiến em hoảng như vậy..."

"...thì đừng kéo anh đi mà không nói gì."

"Như thể anh là người chịu trận sau lưng em ."

Câu nói cuối nghe có vẻ đùa, nhưng Yeun biết anh không đùa.
Nụ cười kia – gượng gạo và nhạt hơn thường ngày.

Cô mở miệng định nói điều gì, nhưng lại thôi.
Chỉ nhìn theo anh khi anh bước đi trước vài bước.

Lần đầu tiên... Heeseung không đợi cô đi bên cạnh.

Và thế là, buổi chiều vốn đẹp như tranh...
biến thành một chiều xám xịt – mưa lất phất không báo trước.

Cơn mưa đổ xuống, không lớn nhưng dai dẳng.

Giống như không khí giữa họ: không ồn ào, nhưng lạnh đi thấy rõ.

Heeseung bước lên phía trước, không đợi Yeun.
Cô đi sau vài bước, không nói gì.

Dưới cơn mưa nhẹ, hai cái bóng...
cùng đi chung một đường, mà cách nhau một khoảng rất nhỏ – nhưng cũng rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com