Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Where ribbons fly

"Không ngờ có ngày tôi sẽ được em trai cứu sống." Ace cười, bốn người xoay lưng vào nhau thủ thế, không chút lơ là.

"Cũng nhờ Râu Trắng và người của ông ấy giúp mà." Luffy cười "Đương nhiên cả Kaph nữa!"

"Heh, cảm ơn bà chị." Ace quay sang nữ phù thuỷ "Xem ra chị giúp bố già không ít."

"Cảm ơn thì liệu hồn còn sống rời khỏi đây đi nhóc con."

"Phải đó. Chúng ta chưa an toàn." Sabo nói, không quên vỗ vai Luffy và Ace "Sau khi rời khỏi đây, bốn người chúng ta phải ngồi xuống tâm sự một trận đó! Em đã luôn muốn gặp chị, người cứu và nuôi dưỡng Luffy 11 năm qua."

"Mau mở đường máu cho họ! Chúng ta đạt được mục đích rồi! Nhanh rời khỏi đây thôi!"

"Đừng hòng!" Ba đô đốc hải quân xông tới, Sengoku cũng định lao lên thì bị Kaphosriel chặn đường.

"Ta có thể ở lại cản đường các người và dễ dàng thoát đi khi mọi chuyện đã xong như đã làm với Impel Down." Nàng hất tóc "Đừng hòng tổn thương em trai ta."

"Bọn em đi trước nhé Kaph!"

"Gặp lại sau nha bà chị!"

Băng hải tặc Râu Trắng xông lên cản trở những hải quân đuổi theo ba anh em, giờ phút này mọi người đều thấm mệt, rút lui là lựa chọn an toàn nhất. Chỉ cần không dừng lại thì họ có thể an toàn rời khỏi.

Đúng lúc này cơ thể Luffy phát sinh sự cố. Nó cuối cùng không thể chống đỡ toàn bộ áp lực từ Impel Down đến giờ. Kaphosriel giữ liên kết chịu thương cho cậu lập tức nhận ra khác thường, nàng quay đầu hét to "Ace! Sabo! Tránh xa khỏi Luffy!"

Hai người được gọi tên giật mình, theo quán tính nhìn sang Luffy để rồi bàng hoàng khi thấy khí đen toả ra từ ngực cậu thông qua vết nứt hình chữ X. Áp lực vô hình túa ra như thuỷ triều, hai người muốn tránh cũng muộn, thất khiếu chảy máu ngã xuống, cả Luffy cũng mất ý thức ngồi bệch xuống.

"Chuyện gì vậy??? Em trai của Ace---"

Râu Trắng trợn mắt "Cái quái gì thế..."

Những hải quân và hải tặc trong quảng trường không thiếu một người bị áp lực vô hình đè xuống đất, người yếu hơn thì trực tiếp bất tỉnh, ai nấy đều chảy máu thất khiếu, ngay cả Râu Trắng cũng phải khuỵ xuống.

Từ người Luffy toả ra thứ khí đen dày đặc làm người không thở nổi, chúng bay thẳng lên trời, chậm rãi hình thành một khối lốc xoáy.

Garp thở hồng hộc, trừng mắt nhìn khối xoáy, một nỗi sợ không tên chậm rãi bao trùm toàn bộ sinh vật sống tại Marineford.

Phù thuỷ... đây là tác hại mà cô đã nói sao? Luffy... cháu ta...

Từ lốc xoáy, vô số vòi bạch tuột tràn xuống, áp lực và nỗi sợ tăng lên, trực tiếp nổ vỡ đầu không ít người. Không ai đủ sức đứng dậy, hít thở cũng khó khăn, đừng nói là thốt ra lời nào.

Mushi truyền tin duy nhất còn hoạt động đã ghi hình lại nhưng nơi duy nhất còn phát là quần đảo Sabaody, toàn bộ người ở đó chứng kiến hết sự việc.

"Đó là cái quái gì thế?"

Bất kể dân thường hay hải tặc, tuy không trực tiếp hiện diện nhưng chỉ nhìn vào đống vòi bạch tuột cũng đủ khiến họ sợ hãi, toàn thân không thể cử động, hô hấp khó khăn.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, gần như chỉ trong tích tắc. Kaphosriel rút sợi chỉ đỏ liên kết khỏi người, chạy tới ôm Luffy vào lòng, bất chấp khí đen ăn mòn cơ thể nàng với tốc độ cực nhanh. Hiện giờ nàng là người duy nhất không bị ảnh hưởng, phải tranh thủ.

"Witch Time!"

Lời vừa dứt, thời gian ngưng đọng, đất đá rơi dừng lại, mọi hoạt động cũng đình chỉ, màu sắc rút đi nhường chỗ cho ba sắc màu đơn giản nhất là trắng đen xám, ngoại trừ Kaphosriel. Nàng là vật duy nhất có màu, ngay cả khí đen và vòi bạch tuột cũng ngừng chảy. Nàng ngẩng đầu, mơ hồ thấy những con mắt khổng lồ bên trong lốc xoáy đang nhìn xuống vùng đất này. Nếu trông kỹ hơn, phỏng chừng không chỉ có vòi bạch tuột, có cả chi của rất nhiều loại động vật và những thứ không thể gọi tên.

"Lũ khốn. Lợi dụng mò hết đến đây." Trước cảnh tượng đó, Kaphosriel không nao núng, nhoẻn miệng cười, khoé miệng nàng kéo dài đến mang tai lộ hàm răng nanh sắc nhọn, đôi mắt nâu chuyển sang đỏ, loé lên sát khí và hưng phấn "Càng tốt. Trở thành chất dinh dưỡng hết đi!"

...

Khung cảnh đột nhiên nứt vỡ như gương, chúng xoắn lại hệt một tờ giấy bị vo tròn, để rồi một lần nữa mở ra. Màu sắc trở lại, âm thanh trở lại, người ngã sẽ ngã, người nằm sẽ đứng dậy, duy khí đen hình thành cơn lốc và những xúc tu bạch tuột biến mất không dấu vết. Khi mọi người định thần, hải tặc và hải quân đã nằm ở hai khu vực cách nhau một khe vực thẳm rộng thênh thang. Họ không hiểu vì sao bản thân ngất đi giữa chiến trường, cũng không hiểu tại sao thất khiếu chảy máu.

Ký ức của họ về cơn lốc xoáy cùng vòi bạch tuột đã bị xoá, duy dư chấn từ nỗi sợ và áp lực vô hình còn đó khiến họ tạm thời không thể cử động.

Râu Trắng là người đầu tiên lấy lại ý thức, lập tức gọi người tìm Ace. Ba người Ace, Sabo và Luffy nằm phía sau, cách khe vực khá xa. Mặc dù ai trông cũng thê thảm nhưng Luffy không rõ vì sao trước đó còn rất ổn, giờ lại hấp hối, cơ thể xuất hiện vết xước nhiều không đếm xuể chảy rất nhiều máu. Đặc biệt là vết nứt chữ X trên ngực, tựa hộ bị lột da mà thành.

"Luffy! Trả lời anh! Sao lại ra nông nỗi này??" Ace bắt em trai, không thể tin được vài phút trước thằng nhóc vẫn ổn, hà cớ gì---Sabo cũng bị doạ sợ, lập tức kiểm tra, thấy Luffy vẫn còn thở mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ace! Luffy còn sống!"

"Ace! Mau rời khỏi đây!" Jinbei từ xa chạy tới, nhìn thấy tình trạng của Luffy cũng hết hồn, lần cuối ông thấy họ, cậu nhóc vẫn ổn kia mà!

Sabo cùng Ace đỡ Luffy chạy đi, hải tặc xung quanh hô hoán 'Akainu đến', hai chàng trai nghiêng đầu, thấy một quả đấm nham thạch khổng lồ bay tới sát họ. Râu Trắng kịp thời xuất hiện, vung nắm đấu động đất dội ngược lại đô đốc. Từ trong lòng ông ta phóng ra một người, cẳng chân thon dài đáp thẳng vào vị trí phổi trên ngực gã đô đốc, đá hắn văng ra xa, hộc máu. Thân hình mảnh khánh đáp xuống, cả người đầy máu, không ai khác là Kaphosriel.

"Đem Luffy chạy về hướng đó! Nhanh lên!" Nàng quay lại hét với Ace và Sabo "Jinbei! Bonclay ở đó chờ sẵn rồi! Hộ tống hai người họ!"

Sức của nàng bị giảm, một cước trúng Akainu thường sẽ khiến hắn bể xương như Aokiji và Kizaru, nhưng hắn vẫn đứng dậy được, nhất quyết đuổi theo ba anh em Ace. Hai đô đốc còn lại cũng đuổi theo cho đến khi bị các đội trưởng chặn lại. Râu Trắng quỳ xuống bên cạnh Kaphosriel, nàng mệt thở không ra hơi, phải dựa vào ông ta.

"Cô không sao chứ? Sao đột nhiên rơi từ trên trời xuống?" Lúc nãy tỉnh dậy, ông rất ngạc nhiên khi chụp được nữ phù thuỷ từ trên không rơi xuống trong khi lẽ ra nàng phải chặn đường Sengoku, cũng như Luffy, nàng vốn lành lặn đột nhiên máu đầy người.

Nàng xua tay "Ăn no quá khó tiêu."

Râu Trắng: ???

Ở bên kia.

"Tránh ra Jinbei!"

"Không đời nào! Ta không để ngươi đụng vào bọn họ!"

Akainu xuyên qua Jinbei, xông tới Ace và Sabo. Hai chàng trai trẻ lập tức ôm Luffy nghiêng người né tránh nhưng nửa bên người vẫn bị dung nham xẹt qua.

"Ê!!! Anh trai Mũ Rơm-chan!!! Ở dưới này!!!" Bonclay theo lời Kaphosriel dặn vẫn dùng bùa ẩn thân nấp ở đây, nói rằng sẽ có người đến cứu nhưng anh chờ mãi chả ai đến. Lúc này liếc mắt thấy anh trai Luffy cùng một anh đẹp trai lạ mặt khác đang cõng cậu nhóc đầy thương tích, đô đốc Akainu đuổi sát phía sau "Ném Mũ Rơm-chan cho tôi! Tôi được chị gái phù thuỷ dặn ở đây đợi!"

Ace và Sabo thấy một okama kỳ lạ một mình ở đó không ai chú ý vẫy gọi họ, tuy nghi ngờ nhưng anh ta nhắc đến Kaphosriel, họ đành liều, cẩn thận ném Luffy xuống, Bonclay chụp được cậu nhóc an toàn "Trời ạ sao Mũ Rơm-chan bị thương nặng vậy??"

"Đưa em ấy chạy đi!" Ace hét lớn, hai người họ còn sức nên chặn đường Akainu.

"Biết chạy đâu giờ??" Bonclay ôm Luffy vừa chạy vừa sợ, theo bản năng chạy ra cảng thì bất ngờ một chiếc tàu ngầm trồi lên, tên thân có biển tượng hải tặc.

"Giao Mũ Rơm-ya cho ta!" Người xuất hiện chính là tân binh Trafalgar Law "Ta có thể giúp cậu ấy trốn thoát! Ta là bác sĩ!"

Bonclay hoài nghi nhìn Trafalgar, chẳng lẽ đây là cứu viện nữ phù thuỷ đề cập? Liếc thấy một cú đấm dung nham đuổi tới, anh không còn lựa chọn nào khác, ném Luffy cho họ, một chú gấu bắc cực thay mặt nhận người.

"Các ngươi nghĩ có thể thoát dễ vậy sao??" Akainu tựa hồ sống chết muốn bắt bằng được Luffy, không màng cả Ace lao tới.

"Á!!!! Chết rồi làm sao chạy kịp????"

Với cự ly gần thế này, chỉ sợ tàu ngầm cũng bị đánh thủng.

"ĐỪNG HÒNG!!" Kaphosriel cứu nguy kịp thời, bất chấp cả người đau đớn một lần nữa tung cước vào đô đốc.

"Chị gái~~~~~" Bonclay mừng phát khóc "Em tưởng mình sắp chết rồi chứ!!"

Nữ phù thuỷ nhìn Trafalgar "Giờ mới chịu trồi lên hả?" Thấy anh ngạc nhiên, nàng nhếch miệng "Ta biết ngươi ở dưới đó lâu rồi. Mau đi đi." Nói xong nàng lao tới Akainu một lần nữa, né cú đấm dung nham xoay người chụp cổ hắn. Móng tay mọc dài như vuốt thú đâm vào da thịt, máu lập tức phun ra. Nàng vừa phẫn nộ vừa say máu đến mức mắt đổi thành màu đỏ, nâng Akainu lên cao rồi nện đầu hắn thật mạnh xuống đất nhiều lần, sát khí toả ra không đùa được. Bonclay chật vật ngã bên hông trước khi Ivankov đến đưa đi, tàu ngầm của Trafalgar cũng bắt đầu lặn xuống, anh ta đi sau cùng bị ảnh hưởng không ít bởi sát khí.

Kizaru định bắn ánh sáng vào tàu ngầm, bắt gặp Kaphosriel hạ gục Akainu, tay vẫn nắm đầu đô đốc trừng mắt với mình, lập tức rụt cổ giơ hai tay đầu hàng.

Nữ phù thuỷ lúc này như quái vật, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống kẻ nào dám đến gần. Nhìn đồng bạn bị nàng dẫm dưới chân, hai đô đốc còn lại thầm thở phào.

Hoá ra có người còn bị nặng hơn bọn hắn.

Uầy. Nói vậy chuyện Phù Thuỷ Tây Vực hạ gục đô đốc hải quân không che giấu được rồi.

Băng Râu Trắng nhân lúc hỗn loạn rút lui toàn bộ, Sabo và Bonclay đi theo Ivankov cướp một chiếc thuyền hải quân lén lủi đi. Crocodile cũng không thấy tăm hơi.


Cuộc hành quyết Hoả Quyền Ace thất bại. Chiến thắng thuộc về băng Râu Trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com