ScorCan
Chính thức thi xong. Các req khác ráng chờ xíu=))))
Của nàng billiebillie3006
Một đêm mưa.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt đường trải đá, gió quật mạnh khiến tán cây bên cổng nhà lắc lư dữ dội. Thiên Yết đứng dưới hiên, tay cầm chiếc ô đen, áo sơ mi vẫn còn vài vết nhăn chưa kịp phẳng sau giờ làm. Ánh đèn từ cổng quét qua mặt đất sũng nước—và hắn khựng lại.
Một cái bóng nhỏ cuộn tròn ngay góc tường. Mái tóc dài ướt sũng, dính bết vào hai gò má gầy nhom. Bộ váy bạc màu, mỏng dính, vá chằng vá đụp. Cô bé nằm im như một con mèo ướt lạnh, run lên bần bật từng hồi.
Thiên Yết chau mày. Hắn vốn không thích dây vào chuyện không liên quan. Nhưng đôi vai nhỏ ấy cứ run mãi không ngừng, trong màn mưa trắng xoá, khiến lòng hắn có chút... bất an.
"Nhóc con." Giọng hắn trầm khàn, pha chút lạnh nhạt. "Sao lại nằm ở đây?"
Cô bé ngẩng đầu rất chậm. Gương mặt lấm lem, nhưng đôi mắt... lại trong veo đến kỳ lạ. Không có nước mắt. Chỉ có sự kiên cường. Và đói khát.
"...Cháu không có chỗ nào để đi."
Thiên Yết im lặng. Gió táp vào mặt khiến vết thương cũ bên tai hơi nhói. Hắn nhìn cô bé một hồi, rồi quay đi, rút điện thoại trong túi áo. Nhưng vừa xoay người, vạt áo hắn khẽ bị nắm lấy.
"Cháu không xin tiền. Chỉ xin một góc nhỏ để tránh mưa đêm nay thôi. Cháu sẽ rời đi trước khi trời sáng..."
Giọng nói ấy, nhỏ và mỏng như sợi chỉ. Lòng bàn tay cô bé lạnh buốt, nhưng cố gắng níu hắn như thể bấu víu cả sinh mạng mình vào người xa lạ ấy.
Thiên Yết thở dài.
Hắn không biết mình bị làm sao. Chắc tại hôm nay trời mưa. Chắc tại mắt cô bé giống một người hắn từng quen. Hoặc... chỉ là trái tim hắn, sau bao năm đóng băng, phút chốc mềm lại.
"Vào đi." Hắn mở cổng. "Chỉ một đêm thôi."
Cô bé nhìn hắn, đôi mắt nâu nhòe nước long lanh như vỡ oà—không khóc, nhưng tim người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại thấy đau nhói.
"Hỏi lần cuối, tên nhóc là gì?"
"...Cự Giải."
"Còn chú là Thiên Yết"
Và tên cô bé ấy, từ hôm nay, sẽ mãi khắc vào quỹ đạo đời hắn, như một ngôi sao nhỏ.
Căn nhà bên trong ấm áp đến ngỡ ngàng, trái ngược hoàn toàn với cơn mưa ào ạt ngoài kia. Cự Giải bước vào, đôi chân dính đầy bùn để lại từng dấu nhỏ trên nền gạch sáng bóng. Cô bé co người lại, lúng túng như thể chỉ cần thở mạnh cũng làm bẩn nơi này.
Thiên Yết đặt ô sang bên, tháo áo khoác treo lên giá. Đôi mắt lạnh lẽo đảo một vòng qua người cô bé, rồi khẽ thở ra.
"Ngồi xuống đó. Đừng chạm vào gì cả." Giọng hắn vẫn lãnh đạm, nhưng không mang ý xua đuổi.
Cự Giải ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt chiếc balo nhỏ rách nát vào lòng, rồi ngồi khép nép vào mép ghế sopha. Vai run run. Quần áo ướt dính chặt vào người, nước nhỏ tí tách xuống nền nhà.
Thiên Yết liếc nhìn rồi đi thẳng vào trong. Một lúc sau, hắn quay lại với một chiếc khăn bông lớn và bộ đồ ngủ cũ được gấp gọn.
"Phòng tắm bên kia." Hắn đặt khăn lên tay cô. "Tắm đi. Xong rồi xuống ăn."
Cự Giải mở to mắt nhìn hắn, có chút ngỡ ngàng—rồi nhận lấy khăn bằng hai tay run rẩy.
"...Cháu cảm ơn."
Lúc cô bé bước vào phòng tắm, Thiên Yết đứng trầm ngâm trong gian bếp, lôi từng hộp đồ ăn ra khỏi tủ lạnh. Tay thoăn thoắt hâm nóng canh, rán trứng, lấy thêm một bát cơm mới. Hắn vốn chỉ ăn ngoài hoặc nhịn bữa, chưa từng vì ai mà cắm cúi dọn mâm thế này. Nhưng tối nay... hắn làm mà không hề nghĩ ngợi.
Một lát sau, Cự Giải bước ra, tóc ướt rũ xuống, bộ đồ ngủ rộng thùng thình trùm cả hai tay. Cô bé đứng chần chừ, rồi rón rén lại gần bàn ăn.
"Lại đây." Thiên Yết kéo ghế. "Ăn đi."
Cự Giải ngồi xuống, đôi mắt long lanh ngó mâm cơm đơn giản mà ngỡ như mâm tiệc. Cô cúi đầu thì thầm: "Cháu chưa từng được ăn cơm tối có người nấu... từ lâu lắm rồi."
Thiên Yết hơi khựng lại. Tay cầm đũa của hắn ngưng một giây, rồi nhẹ nhàng đặt miếng trứng vào bát cô.
"Ăn đi. Không ai giành với cháu cả."
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng. Chỉ có tiếng muỗng va chạm nhẹ và tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Khi bát cơm trên tay cô bé đã cạn phân nửa, Thiên Yết vẫn im lặng ngồi đối diện. Hắn không ăn gì, chỉ nhấp vài ngụm trà, ánh mắt âm thầm quan sát từng động tác nhỏ của cô bé như thể đang đọc một bản báo cáo, từng dòng từng chữ không bỏ sót.
"...Từ bao giờ?" Giọng hắn cất lên nhẹ, không nhanh không chậm.
Cự Giải ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng vì được ăn no. "Dạ?"
"Nhóc đã sống lang thang từ bao giờ?"
Cô bé khựng lại. Tay bóp nhẹ vạt áo đang mặc. Một vết thương nào đó trong lòng như vừa bị khơi dậy.
"...Khoảng hơn một năm rồi ạ."
"Người thân đâu?"
Cô cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời: "Ba mẹ mất vì tai nạn giao thông. Cháu sống với dì một thời gian, nhưng... dì không thích cháu."
Thiên Yết nhíu mày. Không thích? Mà bỏ mặc đứa nhỏ sống lang thang trong mưa?
"Không ai báo với chính quyền?"
"Có ạ. Cháu từng vào trung tâm bảo trợ, nhưng không chịu được... ở đó đông người, ai cũng lạnh nhạt. Rồi cháu trốn ra. Cháu nghĩ... tự mình còn dễ thở hơn." Cô mỉm cười, nhẹ đến xót xa.
Thiên Yết chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Hắn không phải kiểu dễ xúc động, nhưng lời kể ấy lại như lưỡi dao cùn, rạch từng đường âm ỉ trong lòng hắn. Một cô bé chừng mười hai, mười ba tuổi, sống bám vào bản năng sinh tồn, thậm chí còn biết... chọn nơi "dễ thở hơn".
"Thế sao lại ngồi trước nhà tôi?" Hắn hỏi, mắt không rời cô.
"Vì..." Cự Giải mím môi. "Cháu thấy chỗ này sáng đèn, hàng rào cao, và yên tĩnh. Cháu nghĩ... chủ nhà chắc là người tử tế."
Thiên Yết bật cười khẽ. Hắn mà tử tế? Người trong công ty nghe được chắc lăn ra cười chết mất.
"Nhóc đánh giá con người qua... đèn sáng và hàng rào cao?"
"Còn hơn không có tiêu chí gì." Cô bé nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ít ra, cháu đã đúng."
Lần này, Thiên Yết không cười. Hắn nhìn cô bé hồi lâu, rồi đứng dậy, chậm rãi nói:
"Từ giờ trở đi, ở lại đây đi."
Cự Giải ngẩng phắt lên, mắt mở to.
"Cháu sẽ làm việc. Rửa chén, lau nhà, bất cứ gì cũng được—cháu sẽ không ăn không ngồi rồi đâu ạ!"
Thiên Yết quay lưng, chỉ để giấu đi ánh nhìn hơi dịu lại nơi khoé mắt.
"Không cần. Chỉ cần đừng gây rối. Còn lại... tôi lo được."
Lưng hắn khuất dần sau khung cửa. Nhưng trong tim cô bé, khoảnh khắc ấy đã gieo mầm cho một điều gì đó vừa ấm áp... vừa nguy hiểm: sự lệ thuộc.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Cự Giải dưới mái nhà Thiên Yết dần trở nên quen thuộc hơn.
Mỗi sáng, cô bé dậy sớm, ngồi xếp đồ chơi hoặc chơi cùng với mấy chú thú bông, thỉnh thoảng lại chạy vào bếp hỏi chú Yết có cần giúp gì không. Thiên Yết vẫn ngồi vào bàn làm việc, đôi lúc quay sang nhìn cô bé, miệng khẽ mỉm cười khi thấy cô đang hết sức chăm chỉ.
Một ngày nọ, Thiên Yết về sớm hơn mọi khi. Đặt túi xách xuống, hắn tháo giày và đi vào phòng khách. Cự Giải đang ngồi chơi đất sét, tạo ra những con vật nhỏ xíu đáng yêu.
"Cháu làm gì vậy?" Thiên Yết hỏi, giọng bình tĩnh.
Cự Giải ngẩng lên, mắt sáng lên vì vui mừng. "Cháu làm một con mèo, chú nhìn xem!" Cô bé đưa bàn tay nhỏ xíu lên, tự hào khoe con mèo đất sét màu trắng mà cô vừa nặn.
Thiên Yết nhìn cô bé, bất giác mỉm cười. "Đẹp đấy. Nhưng... cháu có đói không?"
"Dạ... không đâu ạ," Cự Giải lắc đầu, nhưng bụng lại lên tiếng kêu réo. Cô bé đỏ mặt, nhanh chóng bỏ tay vào bụng, cười ngại ngùng. "Chú... nếu cháu đói thì sẽ ăn bánh quy, ăn kẹo... nhưng cháu không muốn làm phiền chú."
Thiên Yết ngồi xuống ghế đối diện, im lặng nhìn cô bé. "Nếu đói, cứ ăn đi. Đừng ngại. Còn không... để chú nấu cho cháu ăn nhé?"
"Dạ?" Cự Giải nhìn hắn, mắt sáng lên như tìm thấy một hy vọng mới. "Chú Yết nấu ăn giỏi lắm sao?"
"Chú chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi," Thiên Yết nói, đầu hơi cúi xuống như thể không muốn cô bé thấy sự ngượng ngùng trong mắt mình. "Cháu có thích ăn súp không?"
"Súp ạ? Cháu thích lắm!" Cự Giải nhảy cẫng lên, rồi nhanh chóng chạy vào bếp, ngẩng đầu nhìn Thiên Yết. "Chú Yết nấu súp cho cháu ăn nha, cháu chờ!"
Sau khi nấu xong bữa ăn đơn giản, Thiên Yết đặt bát súp lên bàn. Cự Giải ngồi ăn với vẻ hào hứng, không quên thi thoảng nhìn lên hỏi:
"Chú Yết có thích ăn không? Chú có mệt không?"
Thiên Yết gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, mắt nhìn Cự Giải, trầm tĩnh. "Chú không mệt. Còn cháu, sao lại hỏi vậy?"
"Cháu chỉ muốn biết thôi," cô bé trả lời, hai tay cầm bát súp, miệng không ngừng tấm tắc. "Mỗi lần chú về, cháu thấy chú ít nói lắm. Cháu tưởng chú buồn."
Thiên Yết ngạc nhiên nhìn cô bé. Hắn không ngờ cô lại để ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy. Chắc có lẽ từ lâu, Cự Giải đã hiểu rõ hơn những gì hắn đang cảm nhận mà chính bản thân hắn lại không nhận ra.
"Chú không buồn đâu," Thiên Yết đáp, giọng trầm thấp. "Chỉ là... công việc nhiều thôi."
Cự Giải mỉm cười, rồi tiếp tục ăn, không nói gì thêm nhưng ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng. Cả hai ngồi trong không gian yên tĩnh, tiếng thì thầm của chiếc thìa trên bát súp như tạo ra một nhịp điệu cho cuộc sống của họ, ngày qua ngày.
Chú Yết không chỉ chăm sóc Cự Giải bằng thức ăn, mà còn bằng sự chú ý tinh tế trong từng câu hỏi, những lời an ủi nhẹ nhàng. Mặc dù hắn vẫn không nói ra nhiều về cảm xúc của mình, nhưng những hành động quan tâm nhỏ nhặt lại khiến Cự Giải cảm thấy ấm lòng.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống của hai chú cháu dường như trở nên khăng khít hơn. Dù Thiên Yết luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng những lúc như thế này, hắn cũng không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong mình khi gần Cự Giải.
Một ngày nọ, khi Cự Giải đã quen với cuộc sống dưới mái nhà Thiên Yết, điều gì đó trong lòng hắn bắt đầu thay đổi.
Thiên Yết vừa trở về từ một cuộc họp quan trọng, đôi mắt mệt mỏi nhưng lại có gì đó sâu thẳm trong ánh nhìn. Cửa phòng vừa mở, Cự Giải chạy đến, đôi tay nhỏ bé cầm một cây bút màu, nở nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời sáng.
"Chú Yết, cháu làm một bức tranh cho chú này!" Cô bé giơ tấm tranh lên, đôi mắt ngây thơ tràn đầy hy vọng. Thiên Yết dừng lại một chút, nhìn bức tranh với những hình vẽ đơn giản, những nét vẽ vụng về nhưng lại chất chứa cả tình cảm của cô bé. "Cảm ơn cháu," hắn nói, giọng trầm ấm nhưng có vẻ lạ lẫm.
Khi hắn ngồi xuống ghế và nhìn Cự Giải, những ký ức từ quá khứ bỗng ùa về. Hắn nhớ đến lời của mẹ mình, lúc bà còn sống. Đó là những ngày cuối cùng của bà, khi bà còn đủ sức để nói chuyện.
"Con à, mẹ biết con có một cuộc sống đầy đủ, một công việc ổn định... Nhưng mẹ có một ước nguyện nhỏ. Con có biết không?"
Thiên Yết nhớ lại lúc ấy, ánh mắt mẹ đầy yêu thương nhưng cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng khó giấu. Bà nắm tay hắn, giọng yếu ớt nhưng kiên định:
"Con sẽ không sống một mình mãi đâu. Con cần phải có một người để yêu thương, để chăm sóc. Con không thể cứ mãi lặng lẽ như thế. Mẹ muốn con có một đứa con... Mẹ mong rằng con sẽ có thể cho đi tình yêu thương ấy, giống như mẹ đã cho con."
Lúc đó, Thiên Yết chỉ mỉm cười, không đáp lại mẹ. Hắn luôn cảm thấy ngập tràn trong công việc và những trách nhiệm khác, mà chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc sẽ mở lòng để chăm sóc một ai đó.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Cự Giải, hắn không thể không cảm thấy một điều gì đó trong lòng mình. Cô bé không phải là con ruột của hắn, nhưng lại có một sự gắn kết sâu sắc mà hắn không thể giải thích được. Cự Giải khiến hắn nghĩ đến lời nói của mẹ, về việc cần phải yêu thương và bảo vệ một ai đó.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi cùng nhau trong phòng khách, ánh đèn vàng mờ ảo soi sáng khuôn mặt Cự Giải, Thiên Yết đột ngột lên tiếng:
"Cự Giải..."
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn. "Dạ, chú Yết?"
Hắn im lặng một chút, như thể đang suy nghĩ thật kỹ về những lời sắp nói. Cuối cùng, hắn thở dài nhẹ, giọng trầm hơn mọi khi. "Chú đã nghĩ về một chuyện. Chú muốn nhận cháu làm con nuôi."
Cự Giải ngạc nhiên, đôi mắt to tròn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng. "Chú... nhận cháu làm con nuôi ư? Thật ạ?"
Thiên Yết gật đầu. "Ừ. Chú không thể phủ nhận rằng chú... muốn thực hiện một tâm nguyện của mẹ chú. Mẹ đã muốn chú có một con gái, và cháu... có lẽ là người phù hợp nhất."
Cự Giải không nói gì, chỉ đứng dậy, chạy đến ôm chặt lấy hắn. "Cảm ơn chú! Cảm ơn chú Yết! Cháu yêu chú lắm!"
Thiên Yết giật mình, nhưng lại cảm thấy trong lòng mình ấm áp lạ thường. Cảm giác này khiến hắn thấy mình không còn cô đơn nữa. Những lời mẹ nói bỗng dưng trở nên sống động trong tâm trí hắn. Hắn không còn phải lo sợ về sự cô đơn nữa, vì có cô bé bên cạnh.
Cự Giải quay sang, nở một nụ cười rạng rỡ: "Ba ơi, con có thể gọi ba là ba được không?"
Thiên Yết nhìn con gái, im lặng một chút, rồi khẽ gật đầu. "Được, nhưng... chỉ khi con thật sự muốn như vậy."
"Con muốn lắm!" Cô bé reo lên vui sướng, chạy đến ôm lấy hắn, khiến trái tim hắn đập mạnh một nhịp, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Ngày hôm sau, Thiên Yết bắt đầu làm thủ tục nhận Cự Giải làm con nuôi. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và khi giấy tờ hoàn tất, hắn nhìn Cự Giải với ánh mắt đầy kiên định, như thể đây là một quyết định quan trọng trong cuộc đời hắn. Cô bé giờ đây chính thức trở thành con của hắn, và hắn chính thức là người cha của cô.
Vậy là Thiên Yết đã thực hiện được tâm nguyện của mẹ mình, và cũng nhận ra rằng trong những hành động chăm sóc, yêu thương cô bé, hắn đã tìm lại được một phần của chính mình mà lâu nay đã bị chôn vùi dưới những bộn bề công việc. Cự Giải không chỉ là con nuôi của hắn, mà cô bé đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Những tháng sau đó, cuộc sống của Thiên Yết và Cự Giải dần trở nên êm đềm, như những nhịp sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát.
Cự Giải bắt đầu đi học, không còn là cô bé ngày nào ngây thơ ngồi vẽ tranh trong phòng khách. Cô bé nay đã trở thành một thiếu nữ hồn nhiên, đầy năng lượng, luôn mang lại ánh sáng cho căn nhà vốn tĩnh lặng của Thiên Yết. Những ngày cuối tuần, Thiên Yết sẽ đưa con gái đi công viên, dạy con những bài học cuộc sống giản dị, nhưng không kém phần quan trọng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã đến sinh nhật của Cự Giải, Thiên Yết chưa bao giờ là người bày tỏ cảm xúc quá rực rỡ, nhưng với Cự Giải, anh luôn có cách riêng để thể hiện tình cảm. Dù không nói nhiều, nhưng mọi hành động của anh đều chất chứa yêu thương và sự quan tâm sâu sắc. Sinh nhật của Cự Giải năm nay, anh quyết định sẽ làm điều gì đó thật đặc biệt, bởi vì anh biết, đối với cô, đó là một ngày không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn là một cột mốc đáng nhớ trong hành trình của cả hai.
Ngày hôm đó, khi Cự Giải thức dậy, ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, nhưng không gian trong nhà lại cảm thấy khác biệt. Không phải là sự im lặng thường ngày, mà là những tiếng động lạ lạ, vui vẻ lẩn khuất đâu đó trong căn nhà. Cô ngồi dậy trên giường, cảm thấy có gì đó thay đổi trong không khí. Cô bước ra ngoài phòng ngủ, bất ngờ khi nhìn thấy căn phòng khách được trang trí thật đẹp. Những bóng đèn nhấp nháy, những dải băng rôn nhiều màu sắc treo trên trần nhà, tạo thành một không gian thật vui tươi. Một chiếc bánh sinh nhật lớn với lớp kem trắng ngà, trang trí đơn giản nhưng lại thật tinh tế, đứng trang trọng ở giữa bàn.
Cự Giải đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc bánh, ánh mắt ngập tràn sự bất ngờ. Cô không thể tin nổi rằng Thiên Yết lại chuẩn bị tất cả những thứ này cho cô. Anh là người luôn im lặng, lạnh lùng và thường không bày tỏ cảm xúc, vậy mà hôm nay, anh lại tạo ra một không gian ấm áp như thế này.
"Ba... là ba làm tất cả những thứ này sao?" Cự Giải lắp bắp hỏi, đôi mắt mở to như không thể tin vào những gì đang diễn ra. Cô vẫn chưa thể quen với việc Thiên Yết làm những điều như vậy cho mình, nhưng có điều gì đó trong trái tim cô dâng lên, khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Thiên Yết đứng cạnh bàn ăn, nhìn cô một lúc rồi gật đầu nhẹ. Ánh mắt anh vẫn như mọi khi, lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự ấm áp mà không ai có thể nhận ra nếu không hiểu anh thật kỹ. "Đúng, ba làm cho con. Chúc mừng sinh nhật, con gái." Giọng anh trầm ấm, bình thản nhưng lại mang theo một cảm giác rất đặc biệt. Có lẽ, đây là cách mà Thiên Yết bày tỏ sự quan tâm và yêu thương mà anh chưa bao giờ nói ra bằng lời.
Cự Giải đứng đó, vẫn chưa thể thốt ra lời nào. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, và trong đầu cô chỉ văng vẳng câu nói "Chúc mừng sinh nhật" mà Thiên Yết vừa nói. Bất ngờ và xúc động quá, cô không thể nói gì ngoài một nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
"Ba... sao ba lại làm tất cả những thứ này?" Cự Giải hỏi lại, giọng cô nghẹn ngào, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Dù rằng đã lớn lên bên Thiên Yết từ nhỏ, cô vẫn không quen với những sự thay đổi nhỏ mà anh đem lại. Anh luôn là người cha nghiêm khắc và ít nói, thế mà hôm nay, anh lại làm một điều gì đó quá đỗi đặc biệt cho cô.
"Vì con là con gái ba." Thiên Yết trả lời, giọng anh nghiêm túc nhưng mang theo một chút ấm áp khó nhận ra. "Ba biết con thích sinh nhật này sẽ đặc biệt một chút, nên mới làm như vậy." Anh không phải người dễ dàng bày tỏ, nhưng sự quan tâm và yêu thương của anh lại luôn được thể hiện qua những hành động giản dị mà sâu sắc.
Cự Giải không thể nói thêm gì nữa. Cô nhìn vào chiếc bánh sinh nhật, rồi lại nhìn Thiên Yết. Mắt cô ngấn lệ, không phải vì buồn bã, mà vì những gì cô cảm nhận được từ hành động của ba. Trong suốt bao năm qua, cô luôn biết Thiên Yết yêu thương mình, nhưng hôm nay, cô mới thật sự cảm nhận được trọn vẹn tình cảm ấy.
"Ba, con yêu ba." Cự Giải nói, giọng cô run run vì cảm xúc. Cô chưa bao giờ nói câu này với Thiên Yết một cách trực tiếp, nhưng hôm nay, trước tình cảm bao la của anh, cô cảm thấy không thể giữ im lặng thêm nữa.
Thiên Yết nghe thấy lời nói của con gái mình, hơi giật mình. Anh nhìn cô một cách chăm chú, như để xác nhận rằng đó không phải là một lời nói vội vàng, mà là lời thật lòng. Trong giây phút ấy, Thiên Yết hiểu rằng, dù anh không nói ra, nhưng tình yêu giữa anh và Cự Giải luôn là điều không thể phủ nhận.
"Ba cũng yêu con." Anh nói, giọng anh trầm xuống, dịu dàng hơn bao giờ hết. Không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại đầy đủ ý nghĩa. Cự Giải cảm thấy trái tim mình như thổn thức, một cảm giác bình yên và ấm áp đến lạ kỳ lan tỏa trong lòng.
Họ ngồi xuống bên bàn ăn, cùng nhau chia nhau miếng bánh sinh nhật. Mỗi miếng bánh đều ngọt ngào và đầy ý nghĩa, như tình cảm mà Thiên Yết đã giành cho cô suốt bao năm qua. Cô không cần những lời nói đẹp đẽ, chỉ cần một sự hiện diện, một cử chỉ yêu thương là đủ để cô cảm nhận được tình cha con thiêng liêng này.
"Con gái ba, lần sau nếu con không làm gì đó cho ba, thì ba sẽ không vui đâu." Thiên Yết nói, mặt anh không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách đầy ẩn ý.
Cự Giải cười khúc khích, vươn tay ôm lấy ba. "Dạ, ba cứ đợi đi, con sẽ làm cho ba một điều gì đó bất ngờ!" Cô không biết mình có thể làm gì, nhưng từ giờ, cô sẽ luôn nhớ về ngày hôm nay, một sinh nhật thật đặc biệt với những ký ức tuyệt vời bên ba.
Khi Cự Giải bước vào cấp 1, đó là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cô bé. Những ngày đầu tiên tại trường, Cự Giải không khỏi cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ: những đứa trẻ trong lớp, những bài học mới, và những quy tắc mà cô phải tuân theo. Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng với mọi người, nhưng thật sự bên trong lại là một nỗi lo sợ không tên. Đặc biệt là khi Thiên Yết không còn đi bên cạnh, mỗi sáng chỉ đứng ngoài cổng trường nhìn cô vào lớp, rồi một mình lặng lẽ rời đi.
Dù cô bé không thể nói ra, nhưng trong ánh mắt luôn ánh lên một chút mong chờ về sự an ủi, một chút sợ hãi khi phải đối mặt với thế giới rộng lớn. Cự Giải bước vào lớp với sự rụt rè, đôi tay nắm chặt cặp sách, và chỉ dám đứng lặng lẽ ở góc lớp. Những đứa trẻ khác, mặc dù thân thiện, nhưng chúng quá nhộn nhịp và nhanh nhạy với những trò chơi, khiến Cự Giải cảm thấy mình thật lạc lõng. Một cảm giác không thuộc về đâu đó luôn đeo bám, như thể một phần của cô không thể hòa nhập với đám đông ấy.
Tối về nhà, khi nghe Thiên Yết hỏi về ngày học, Cự Giải chỉ biết gật đầu mệt mỏi, nhưng lại cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt anh. Thiên Yết luôn kiên nhẫn lắng nghe cô kể về những khó khăn trong ngày, mặc dù anh không cần phải nói quá nhiều, nhưng mỗi khi anh vỗ về, dịu dàng nói: "Con chỉ cần sống đúng với chính mình, ba luôn ở đây," lòng Cự Giải như được xoa dịu phần nào. Những lời đó trở thành động lực giúp cô tiếp tục bước đi mỗi ngày.
Khi Cự Giải bước vào cấp 2, cô đã không còn là cô bé nhút nhát, rụt rè như trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đã dễ dàng hơn. Mặc dù cô có nhiều bạn hơn, và bắt đầu tham gia nhiều hoạt động, nhưng mỗi lần về nhà, Cự Giải lại cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Cô đã quen với việc có Thiên Yết ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, để anh chăm sóc, bảo vệ và dạy dỗ cô. Khi bắt đầu đi học, cô đã không còn nhận được sự quan tâm tận tụy như trước, và mặc dù những người bạn mới thân thiện, Cự Giải vẫn cảm thấy thiếu vắng sự vững chãi mà ba mang lại.
Những ngày học ở cấp 2 cũng là lúc Cự Giải bắt đầu nhận thức rõ hơn về mối quan hệ đặc biệt giữa cô và Thiên Yết. Một hôm, trong giờ ra chơi, một bạn gái trong lớp hỏi: "Sao cậu không bao giờ kể về mẹ mình vậy?" Câu hỏi đó khiến Cự Giải ngẩn người, không biết phải trả lời như thế nào. Thực sự, cô không thể hình dung ra một người mẹ khác ngoài Thiên Yết, mặc dù cô biết rằng ba không phải là mẹ, nhưng sự yêu thương và chăm sóc anh dành cho cô là tất cả những gì cô cần. Cự Giải chỉ mỉm cười, trả lời ngắn gọn: "Ba con là tất cả." Đôi khi, cô cảm thấy có một sự khác biệt giữa mình và những đứa trẻ khác, khi mà họ có một gia đình hoàn chỉnh với cha mẹ cùng quan tâm. Nhưng đối với cô, sự yêu thương của Thiên Yết đã đủ đầy và trọn vẹn.
Cự Giải càng trưởng thành, những câu hỏi về tình cảm cha con càng trở nên rõ ràng hơn trong lòng cô. Thiên Yết luôn là người đầu tiên dạy cho cô những bài học quý giá về cuộc sống. Mỗi khi cô gặp khó khăn, ba luôn là người ở bên cạnh động viên, khích lệ, và không bao giờ từ bỏ cô. Lúc đó, Cự Giải nhận ra rằng tình cảm cha con mà cô nhận được từ Thiên Yết không phải là một mối quan hệ bình thường. Nó là một sự kết nối sâu sắc, vượt qua mọi rào cản, không cần phải nói nhiều nhưng lại vô cùng mạnh mẽ và vững bền.
Dần dần, Cự Giải bắt đầu nhận thấy những thay đổi trong chính mình. Cô không còn là cô bé ngại ngùng hay rụt rè nữa, nhưng trong sâu thẳm, vẫn luôn có những khoảnh khắc cô cảm thấy cần ba bên cạnh để bảo vệ, để dẫn dắt. Mỗi sáng, cô vẫn thấy Thiên Yết đưa cô đến trường, mặc dù không nói gì, nhưng sự hiện diện của anh đã trở thành một thói quen không thể thiếu. Dù vậy, Cự Giải nhận thức được rằng cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, và đó là một phần của sự trưởng thành mà cô phải chấp nhận.
Bước vào cấp 2, cô đã có những người bạn thân, nhưng mối quan hệ giữa cô và Thiên Yết vẫn vô cùng đặc biệt. Dù Cự Giải có lớn lên, có học được nhiều thứ từ bạn bè và thầy cô, nhưng cô hiểu rằng Thiên Yết sẽ luôn là người quan trọng nhất trong đời mình. Anh không chỉ là cha, mà còn là người đã ở bên cô từ khi cô còn là một đứa trẻ không có gì cả, người đã chở che, dạy dỗ và là người đầu tiên làm cô cảm thấy được yêu thương thật sự.
Cự Giải càng lớn lên, trái tim cô cũng càng đong đầy những cảm xúc phức tạp, những cảm xúc mà cô không thể dễ dàng chia sẻ với bất kỳ ai. Dù đã cố gắng tỏ ra bình thường như bao bạn bè khác, cô vẫn không thể nào quên được hình ảnh Thiên Yết, người cha nuôi, người đã luôn ở bên cô trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã cảm nhận được tình yêu thương bao la từ Thiên Yết. Anh luôn là người chở che, bảo vệ cô khỏi những đau buồn, luôn là người ở bên mỗi khi cô cần, nhưng dần dần, Cự Giải nhận ra rằng tình cảm ấy đã vượt xa khỏi sự yêu thương giữa một người con và người cha.
Bước vào cấp 3, Cự Giải bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong lòng mình. Cô nhận thấy mình không còn chỉ đơn thuần nhìn Thiên Yết như một người cha nữa. Cảm giác ấy bắt đầu len lỏi trong tim cô, lặng lẽ nhưng rõ rệt, một thứ tình cảm mà cô không thể gọi tên, nhưng lại không thể che giấu. Những lúc anh chạm vào cô, vuốt tóc cô, nắm tay cô như một cách thể hiện sự quan tâm, Cự Giải cảm nhận được sự ấm áp ấy, nhưng nó không chỉ dừng lại ở tình yêu thương của một người cha. Cô tự hỏi mình có phải đang yêu Thiên Yết, người đàn ông duy nhất cô luôn ngưỡng mộ và tôn trọng.
Những buổi sáng sớm, khi Cự Giải thức dậy, cô luôn tìm đến Thiên Yết, dù chỉ là để chào anh một câu, hay đơn giản là ngồi bên anh uống một ly sữa mà anh pha. Những khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như cả thế giới chỉ có hai người, như thể không có gì có thể chia cách họ. Nhưng rồi, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng cô mỗi khi ánh mắt của Thiên Yết dừng lại trên cô lâu hơn một chút, khi anh mỉm cười nhìn cô, khi anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. Những cảm xúc ấy, dù rất mơ hồ, lại cứ lớn dần lên mỗi ngày. Cô không thể phủ nhận rằng cô có một sự khác biệt trong cách mình nhìn Thiên Yết, trong cách cô cảm nhận về anh, nhưng lại không thể thổ lộ cảm xúc ấy, vì điều đó dường như không thể. Thiên Yết là cha cô, và trong lòng cô, anh luôn là người duy nhất.
Cự Giải bắt đầu suy nghĩ về những mối quan hệ mà bạn bè cô có. Họ hay nói về bạn trai, về những cặp đôi trong trường, và một phần trong cô cảm thấy mình cũng muốn có một mối quan hệ như vậy, nhưng sự thật là cô chỉ muốn có Thiên Yết ở bên cạnh mình. Cô bắt đầu tự hỏi, liệu có phải cô đang cảm thấy tình yêu khác với những gì cô từng nghĩ về Thiên Yết? Cô thầm nghĩ có thể tình cảm này sẽ qua đi theo thời gian, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng tình yêu của mình dành cho anh là thật.
Vào một dịp sinh nhật của Cự Giải, cô quyết định thử một lần để mở lòng. Đó là một ngày đặc biệt, trời trong xanh, không khí mát mẻ, những người bạn thân của cô cũng đến chúc mừng, nhưng trong lòng Cự Giải, người duy nhất cô muốn chúc mừng là Thiên Yết. Sau khi bữa tiệc nhỏ kết thúc, cô và Thiên Yết ngồi lại với nhau, ánh đèn trong phòng mờ ảo, không gian yên tĩnh đến lạ. Cự Giải nhìn anh, lòng tràn đầy cảm xúc không thể diễn tả, rồi nhẹ nhàng nói:
"Ba... con muốn nói với ba một điều."
Thiên Yết quay lại nhìn cô, nụ cười của anh vẫn tươi tắn như mọi khi, nhưng có một chút gì đó nghiêm nghị trong ánh mắt. Anh nhẹ nhàng khích lệ cô: "Con nói đi, ba đang nghe đây."
Cự Giải hít một hơi thật sâu, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cô quyết tâm. "Ba... con cảm thấy... con yêu ba nhiều lắm, nhưng con cũng nghĩ rằng tình yêu của con dành cho ba... không phải là tình cảm mà con gái dành cho cha. Con không biết phải làm sao, nhưng... con nghĩ con có thể yêu ba theo một cách khác."
Thiên Yết im lặng một lúc, đôi mắt anh như đọc thấu những cảm xúc mà Cự Giải đang che giấu. Anh lặng lẽ vươn tay xoa đầu cô, nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự trầm tư.
"Cự Giải à, ba hiểu cảm giác của con. Nhưng ba chỉ có thể là ba của con mà thôi. Ba yêu con rất nhiều, nhưng tình yêu này khác với tình yêu mà con nghĩ đến. Con là tất cả với ba, nhưng ba chỉ coi con như con gái mình, con phải hiểu điều đó."
Lời nói của Thiên Yết khiến Cự Giải cảm thấy một nỗi đau nhói trong tim. Mặc dù cô đã lường trước điều này, nhưng trái tim cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Cô cố gắng mỉm cười, dù nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong đôi mắt. "Vâng, ba... con hiểu rồi."
Những ngày sau đó, Cự Giải cố gắng không để những cảm xúc đó bộc lộ ra ngoài. Cô vẫn yêu Thiên Yết, nhưng cô hiểu rằng tình yêu của cô đối với anh không thể có một kết quả như cô mong muốn. Dù có đau lòng, cô vẫn phải chấp nhận rằng anh chỉ là người cha của cô, và tình yêu giữa họ là tình yêu của một người cha dành cho con gái.
Những ngày tháng cấp 3 vẫn trôi qua, nhưng tình cảm của Cự Giải đối với Thiên Yết chưa bao giờ giảm bớt. Cô học cách sống với những cảm xúc ấy, biết rằng anh sẽ luôn là ba của cô, là người duy nhất trong lòng cô mà không bao giờ thay đổi. Mỗi lần anh ôm cô, xoa đầu cô, hay những lời an ủi của anh vẫn là những khoảnh khắc quý giá mà cô sẽ mãi giữ trong lòng, dù tình yêu ấy không thể thành hiện thực.
Khi Cự Giải bước qua những năm tháng đại học, cuộc sống của cô thay đổi rất nhiều, nhưng tình cảm dành cho Thiên Yết vẫn không hề thay đổi. Cô đã trưởng thành hơn, học cách độc lập, nhưng cũng không khỏi cảm thấy nhớ nhung và bối rối về tình cảm mình dành cho người cha nuôi ấy.
Ngay từ những ngày đầu bước chân vào giảng đường, Cự Giải đã cảm nhận được sự khác biệt giữa cuộc sống trong ngôi trường mới và những năm tháng sống dưới mái nhà Thiên Yết. Những giờ học vất vả, những buổi sinh hoạt câu lạc bộ, những cuộc gặp gỡ bạn bè mới khiến cô cảm thấy thú vị nhưng đôi khi cũng lạc lõng. Dẫu vậy, một trong những điều mà cô không thể thay đổi chính là nỗi nhớ Thiên Yết – người luôn là trụ cột vững vàng trong cuộc đời cô.
Ngày đầu tiên rời xa Thiên Yết, Cự Giải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự trong lòng cô chỉ muốn chạy về nhà để được nghe giọng anh, được cảm nhận sự ấm áp mà chỉ có anh mới mang lại. Cô tự nhủ rằng mình đã lớn, đã có thể tự lập, nhưng mỗi lần gọi điện về cho Thiên Yết, cô vẫn cảm thấy như một đứa trẻ cần được che chở. Trong những cuộc gọi ấy, Thiên Yết luôn giữ thái độ bình thản, không mấy khi bộc lộ cảm xúc quá mức, nhưng cô biết rõ trong lòng anh vẫn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho cô.
Cự Giải tiếp tục những năm học đại học với sự quyết tâm làm cho Thiên Yết tự hào. Cô không dám để mình lạc lối, không dám để anh thất vọng. Tuy nhiên, mỗi lần có khó khăn, mỗi lần cảm thấy cô đơn, cô lại tìm đến anh. Cô biết Thiên Yết luôn im lặng lắng nghe và đưa ra lời khuyên một cách cứng rắn, nhưng cũng đầy sự quan tâm ngầm. Điều này khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh, đặc biệt là những lúc cô đối mặt với những khó khăn về học hành, tình bạn, hay những mối quan hệ mới.
Mặc dù Cự Giải có những người bạn mới, nhưng mối quan hệ giữa cô và Thiên Yết vẫn luôn là mối quan hệ đặc biệt nhất. Có lúc cô muốn thổ lộ tình cảm của mình, muốn nói ra những gì trong lòng mình, nhưng cô lại sợ Thiên Yết sẽ không hiểu, sẽ không chấp nhận tình cảm ấy. Cô biết, anh luôn đối xử với cô như con gái, nhưng liệu anh có cảm thấy như cô không? Cô luôn tự hỏi liệu mình có thể vượt qua giới hạn giữa tình cảm cha con này hay không.
Trong những năm tháng đại học, Cự Giải đôi khi nhận thấy mình đã trưởng thành hơn, trở nên mạnh mẽ hơn và cũng bắt đầu mở lòng với những người khác. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn luôn giữ cho mình một vị trí đặc biệt dành cho Thiên Yết. Mỗi khi anh không nhắn tin hay không gọi điện, Cự Giải lại cảm thấy hụt hẫng và bối rối, nhưng cô cũng tự nhủ rằng, cuộc sống của cô cần phải tiếp tục, và dù gì đi nữa, tình cảm giữa họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Cự Giải học cách đương đầu với những thử thách mới trong đại học, học cách yêu thương và quan tâm đến bản thân mình hơn. Nhưng trong suốt thời gian đó, cô không thể phủ nhận rằng những năm tháng đại học cũng là một khoảng thời gian mà cô cảm thấy mình đang đối diện với sự trưởng thành, một sự trưởng thành mà có lẽ sẽ giúp cô nhìn nhận rõ hơn về tình cảm dành cho Thiên Yết.
Và có lẽ, đến một ngày nào đó, cô sẽ dám đối diện với anh, dám nói ra tình cảm trong lòng mình, bất chấp những ngần ngại, bất chấp những lo sợ. Nhưng trong những năm tháng đại học này, Cự Giải vẫn sẽ tiếp tục giữ vững tình cảm ấy trong tim, chờ đợi một ngày nào đó, cô và Thiên Yết có thể cùng bước qua những thử thách mới trong cuộc sống, không chỉ với tư cách là ba con, mà là những người hiểu nhau thật sự.
Khi Cự Giải bước vào những năm tháng đại học, cuộc sống của cô bắt đầu có những biến chuyển lớn, nhưng tình cảm dành cho Thiên Yết, người luôn là người cha nuôi, người bảo vệ và người bạn đồng hành suốt bao năm, vẫn không hề thay đổi. Đó là tình cảm sâu sắc mà cô không biết phải diễn tả thế nào, nhưng lại luôn tồn tại trong từng suy nghĩ và hành động của cô.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào giảng đường đại học, Cự Giải đã cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa cuộc sống học đường và những tháng năm sống dưới mái nhà Thiên Yết. Đại học mang lại cho cô những cơ hội mới, những người bạn mới, nhưng cũng đi kèm với nhiều thử thách và áp lực mà trước đó cô chưa bao giờ phải đối mặt. Cô được học những kiến thức chuyên môn sâu rộng, gặp gỡ nhiều người, nhưng cũng không ít lần cảm thấy mệt mỏi và lạc lõng giữa đám đông. Cô luôn bận rộn với bài vở, những bài thuyết trình, các buổi hoạt động câu lạc bộ, nhưng trong những khoảnh khắc cô đơn, sự nhớ nhung Thiên Yết lại trào dâng trong lòng.
Dẫu vậy, Cự Giải vẫn không thể quên đi hình ảnh Thiên Yết, người đàn ông luôn là điểm tựa vững chắc trong cuộc sống của cô. Khi cô cảm thấy mệt mỏi, cô không thể không nghĩ đến những buổi chiều anh đứng trong căn bếp, tay cầm dao gọt hoa quả, rồi nhẹ nhàng nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm. Những đêm, khi cô phải học muộn, Thiên Yết sẽ chỉ đơn giản đứng ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng cô mà không nói một lời, nhưng cô biết anh luôn quan sát, luôn ở đó để bảo vệ cô.
Mỗi lần gọi điện cho Thiên Yết, Cự Giải vẫn luôn cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Giọng nói trầm ấm của anh, dù rất ngắn gọn, nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm, như thể mọi chuyện trong đời đều có thể giải quyết được. Thiên Yết không bao giờ hỏi quá nhiều về cuộc sống của cô ở trường, không bao giờ tỏ ra lo lắng quá mức, nhưng cô lại biết, anh luôn dành cho cô sự quan tâm và bảo vệ vô hình. Đó là điều mà cô không thể giải thích, nhưng lại luôn cảm nhận rõ rệt.
Mặc dù những năm tháng đại học mang lại cho Cự Giải những mối quan hệ mới, cô vẫn cảm thấy mình bị ràng buộc trong một mối quan hệ không dễ dàng thoát ra. Trong sâu thẳm trái tim, Cự Giải vẫn dành cho Thiên Yết một tình cảm đặc biệt mà cô không thể chia sẻ với ai khác. Cô từng nhiều lần muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng rồi lại do dự. Những lúc đối diện với những chàng trai khác trong trường, cô không thể không cảm thấy ngượng ngùng khi nhận ra rằng trái tim mình không hề rung động với ai ngoài Thiên Yết. Điều này khiến cô bối rối, khiến cô không thể hiểu được mình thực sự đang cảm thấy gì.
Đôi khi, cô tự hỏi liệu Thiên Yết có biết rằng tình cảm của cô dành cho anh đã vượt qua giới hạn cha-con hay không. Có phải anh đang cố tình làm ngơ? Hay là anh chỉ muốn bảo vệ cô khỏi những tổn thương mà một tình cảm như vậy có thể mang lại? Nhưng dù thế nào, Cự Giải vẫn luôn giữ cho mình một niềm hy vọng mong manh, rằng một ngày nào đó, Thiên Yết sẽ hiểu được tình cảm của cô, sẽ nhìn nhận cô không chỉ là con gái nuôi mà còn là người mà anh có thể yêu thương theo cách khác, một cách yêu thương vượt qua mọi giới hạn.
Trong suốt những năm tháng đại học, mỗi lần về nhà, Cự Giải lại cảm thấy sự khác biệt rõ rệt trong cách cô và Thiên Yết đối xử với nhau. Những khi cô cần sự động viên, anh sẽ vẫn là người đầu tiên ở bên cạnh, nhưng Cự Giải lại không thể tránh khỏi cảm giác xa cách, như thể anh đang che giấu điều gì đó với cô. Thiên Yết luôn bảo vệ cô, nhưng cô cũng nhận ra rằng sự bảo vệ đó lại vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai người. Cô càng trưởng thành, càng trở nên mạnh mẽ hơn trong những quyết định của mình, nhưng đồng thời, cô lại càng nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Thiên Yết ngày càng sâu đậm.
Cô đã thử nhiều lần quên đi anh, đã thử tìm kiếm tình yêu mới, nhưng chẳng ai có thể thay thế được hình bóng Thiên Yết trong lòng cô. Cô yêu anh theo cách mà một đứa con gái yêu người cha nuôi của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong trái tim cô, tình cảm đó đã dần trở thành một tình yêu khác, một tình yêu mà cô không thể thoát ra được. Và mỗi lần nghĩ đến việc thổ lộ tình cảm với anh, cô lại sợ hãi, vì cô không biết liệu tình cảm đó có được chấp nhận hay không, liệu Thiên Yết có thể nhìn nhận cô bằng một ánh mắt khác.
Những năm tháng đại học trôi qua với những niềm vui, nỗi buồn, và cả những khoảnh khắc khó quên. Nhưng dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, tình cảm của Cự Giải dành cho Thiên Yết vẫn không thay đổi, và cô biết, dù thời gian có trôi qua, dù những thử thách trong cuộc sống có khiến cô trưởng thành hơn, tình yêu ấy sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim cô, không thể nào xóa nhòa.
Khi Cự Giải bước ra khỏi cổng trường đại học, một cảm giác lạ lẫm và xúc động ùa đến trong lòng. Những năm tháng ấy vừa dài, vừa ngắn, vừa có vui vẻ, vừa có thử thách. Nhưng cuối cùng, cô cũng đã hoàn thành hành trình học tập của mình. Từ ngày đầu tiên bước vào giảng đường, cho đến giờ phút này, khi cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp, cô cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Nhưng hơn cả sự thỏa mãn, là nỗi nhớ nhung, là hy vọng mong manh về một điều gì đó chưa hoàn thành trong lòng.
Cự Giải đứng một mình trên sân trường rộng lớn, quanh cô là những bạn bè đồng trang lứa đang vui vẻ chúc mừng nhau. Họ đã có thể bước ra ngoài cánh cổng trường với tấm bằng trong tay, bắt đầu một hành trình mới. Nhưng trong mắt Cự Giải, cảm xúc lại lạ lùng. Cô cảm thấy như một phần lớn trong trái tim mình vẫn còn vương lại ở nơi này, trong những năm tháng đã qua, dưới cái bóng của người cha mà cô luôn ngưỡng mộ và yêu thương vô điều kiện.
Thiên Yết đứng không xa, quan sát Cự Giải từ một khoảng cách. Ánh mắt anh có phần lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt ấy là sự quan tâm thầm lặng mà anh luôn giấu kín. Anh đã không thể không đến, dù không muốn làm cô chú ý quá nhiều. Vậy mà giờ đây, nhìn cô đứng đó, chật vật giữa niềm vui của tuổi trẻ và những suy nghĩ chưa kịp thành lời, anh biết rằng mình không thể tiếp tục im lặng.
Cự Giải quay lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Thiên Yết, người mà cô gọi là "ba" trong suốt mười mấy năm qua.
"Ba à, con muốn nói với ba điều này." Cô bước về phía anh, một phần trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng phần lớn là quyết tâm.
Thiên Yết nhìn cô một lúc, không vội đáp lại. Anh chỉ hơi nhướng mày, ra hiệu cho cô tiếp tục. Cự Giải hít một hơi thật sâu, rồi nói ra lời mà cô đã giữ trong lòng suốt một thời gian dài.
"Con dự định sẽ làm nhà báo. Con muốn viết về những câu chuyện, những con người mà xã hội quên lãng. Con không muốn trở thành người chỉ ngồi trong văn phòng và viết những bài báo nhàm chán. Con muốn ra ngoài, tìm ra sự thật, tìm những câu chuyện chưa ai kể." Cô nói, ánh mắt cô không rời Thiên Yết, hy vọng anh sẽ ủng hộ cô, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Thiên Yết không vội trả lời, chỉ lặng im quan sát, ánh mắt anh đen sâu như một vực thẳm mà không ai có thể nhìn thấu. Cự Giải cảm nhận được sự im lặng ấy như một sự chờ đợi.
"Con biết, công việc này không dễ dàng, nhưng con thật sự muốn làm. Ba nghĩ sao?" Cô lên tiếng, giọng có chút mong mỏi, nhưng cũng tựa như một sự khẳng định mạnh mẽ. Cô muốn anh công nhận, và nhất là, cô muốn anh không còn làm ngơ nữa.
Thiên Yết cuối cùng mới lên tiếng, giọng anh lạnh lùng như thường lệ, nhưng lại mang một chút gì đó khó nhận ra. "Công việc này không phải là một trò chơi. Để làm nhà báo, con phải đối mặt với nhiều thứ mà người bình thường không thể chịu nổi. Nếu con thật sự muốn, ba không cấm. Nhưng con phải hiểu rằng không phải lúc nào sự thật cũng dễ chịu."
Cự Giải nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô chợt tối lại. "Ba luôn nói như vậy. Nhưng con sẽ không bỏ cuộc đâu. Con có lý do của mình, và con sẽ đi đến cùng với quyết định này."
Thiên Yết nhếch mép, ánh mắt anh thoáng qua một sự tàn nhẫn rất nhẹ. "Lý do của con, phải không? Con có chắc là con hiểu hết hậu quả của nó không?"
Cự Giải giật mình một chút, nhưng rồi cô hít một hơi dài, vươn vai bước về phía Thiên Yết, đứng đối diện với anh. "Con đã trưởng thành rồi, ba. Con không phải đứa trẻ mà ba có thể bảo bọc mãi được."
Thiên Yết cười nhạt, nhưng trong tiếng cười ấy lại có một sự ẩn ý mà Cự Giải không dễ nhận ra. "Trưởng thành? Cái gọi là trưởng thành của con, liệu có khác biệt gì so với sự bốc đồng và sự thiếu kiên nhẫn mà con luôn có?"
Cự Giải trừng mắt nhìn anh, cảm giác như bị đụng vào một vết thương trong lòng. "Ba có thể phúc hắc như thế nào nữa? Ba luôn giữ im lặng và nhìn con cố gắng mà không bao giờ thật sự ủng hộ con. Con mệt mỏi với cách ba đối xử như thế này rồi!"
Thiên Yết nhìn cô, không chút thay đổi trong ánh mắt. "Mệt mỏi à? Con nói vậy chẳng qua chỉ vì không hiểu sự thật đằng sau mọi thứ. Con có muốn, ba sẽ kể cho con nghe về những hiểm nguy, những mối nguy hiểm mà công việc này mang lại."
Cự Giải im lặng, không nói gì thêm. Cô biết Thiên Yết không bao giờ dễ dàng chấp nhận những gì cô làm, nhưng càng như vậy, cô càng muốn chứng minh cho anh thấy mình có thể làm được.
"Ba vẫn luôn làm như vậy, không bao giờ thật sự thấu hiểu con," cô lẩm bẩm, giọng cô có chút mệt mỏi.
Thiên Yết im lặng nhìn cô, đôi mắt anh lúc này không còn lạnh lùng như trước mà có chút gì đó đau đớn. "Con không cần phải làm bất cứ điều gì để chứng minh cho ba thấy. Con chỉ cần sống cuộc sống của mình một cách bình yên. Nhưng nếu con chọn con đường này, ba sẽ không cản. Tuy nhiên, đừng mong mọi thứ sẽ dễ dàng."
Cự Giải cười mỉa mai, nhưng trong nụ cười ấy là một sự quyết tâm rất rõ ràng. "Con biết, ba luôn muốn con bình yên, nhưng con không thể sống một cuộc đời mà không làm điều mình muốn. Và con sẽ chứng minh cho ba thấy, dù có bao nhiêu khó khăn, con vẫn sẽ đi tiếp."
Thiên Yết không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh không nói rằng anh sẽ luôn ủng hộ cô, nhưng trong sâu thẳm, anh vẫn có niềm tin rằng Cự Giải sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cô là đứa trẻ kiên cường, dù có đôi lúc quá bốc đồng và không chịu lắng nghe lời khuyên của anh.
Cự Giải quay lưng đi, nhưng trong lòng cô đã có một sự vững tin mới. Dù không có sự đồng ý hoàn toàn từ Thiên Yết, nhưng cô vẫn sẽ đi theo con đường mà mình đã chọn. Cô không cần sự chấp thuận. Cô chỉ cần chứng minh cho anh thấy rằng cô có thể làm được.
Sau khi cuộc trò chuyện giữa Cự Giải và Thiên Yết kết thúc, bầu không khí vẫn còn đọng lại chút gì đó căng thẳng. Dù cho lời nói của Cự Giải có vẻ mạnh mẽ, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không chắc chắn. Thiên Yết không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng theo sau cô khi cô bắt đầu bước đi.
Cả hai đi qua khuôn viên trường, bóng tối đã dần bao phủ, những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên những lá cây. Không khí đêm hôm ấy mát mẻ, một chút gió nhẹ thổi qua, làm tóc Cự Giải bay bay. Thiên Yết đi phía sau, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần nhưng cũng không quá xa. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang lên trong đêm.
Cự Giải không nói gì, đôi mắt cô nhìn thẳng phía trước, nhưng trong lòng lại đang có một sự xáo trộn lớn. Thiên Yết luôn là một người khó hiểu, anh giữ mọi cảm xúc của mình kín đáo đến mức cô chẳng thể nào đoán ra được anh nghĩ gì. Hôm nay cũng vậy, anh không hề tỏ ra bất kỳ sự ủng hộ hay phản đối nào với quyết định của cô.
Khi đến gần bãi đỗ xe, Thiên Yết lên tiếng, giọng anh vẫn lạnh lùng như bao lần.
"Con muốn đi như vậy sao?"
Cự Giải quay lại, mắt cô hơi nheo lại, cô không biết anh có thật sự quan tâm hay chỉ đang thách thức cô. "Con đã quyết rồi. Ba đừng lo."
Thiên Yết không trả lời, chỉ thả lỏng bước chân, rồi mở cửa xe cho cô. Cự Giải chầm chậm bước vào, cảm giác thật lạ lẫm khi cùng anh ngồi chung một chiếc xe mà không có tiếng cười đùa hay trò chuyện như ngày xưa nữa.
Trong lúc xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua cửa sổ, ánh sáng không đủ để soi rõ gương mặt của cả hai. Cự Giải dựa vào ghế, đôi mắt dõi theo ngoài cửa sổ, trong lòng cô như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng thể nào thốt ra.
Thiên Yết vẫn không lên tiếng, tay anh đặt nhẹ trên vô lăng, ánh mắt anh không di chuyển khỏi con đường trước mắt, nhưng trong sự im lặng ấy, có một sự quan tâm thầm lặng mà Cự Giải có thể cảm nhận được, dù không ai nói ra.
Cuối cùng, xe cũng đến căn nhà mà họ gọi là nhà, một căn biệt thự nhỏ nhắn nằm ở ngoại ô thành phố. Thiên Yết mở cửa xe, bước ra trước, rồi mở cửa cho Cự Giải. Cô bước xuống, đi sau anh vào nhà.
"Chúc mừng con tốt nghiệp." Thiên Yết nói, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng có một chút gì đó dịu đi trong ánh mắt ấy.
Cự Giải mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy tự hào. "Cảm ơn ba. Con sẽ không làm ba thất vọng đâu."
Thiên Yết không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi vào trong, bật đèn, rồi dẫn cô vào phòng khách. Họ ngồi xuống sofa, không gian im lặng lại bao trùm. Cả hai người đều không vội vã, chỉ là có một sự lặng im nhẹ nhàng, như thể những gì cần nói đã được nói hết rồi. Nhưng trong sự lặng im ấy, Cự Giải cảm thấy một phần trái tim mình như đã vơi đi chút nào đó.
Bằng cách nào đó, dù có khó khăn, dù có sự im lặng và những lời chưa thể thốt ra, cô biết rằng sự quan tâm của Thiên Yết vẫn luôn tồn tại, chỉ là nó không phải là thứ dễ dàng nhìn thấy.
"Ba..." Cự Giải mở lời, đôi mắt cô đầy suy tư, "Ba có thật sự tin con có thể làm được không?"
Thiên Yết nhìn cô, đôi mắt anh không lộ ra nhiều cảm xúc, nhưng khi anh trả lời, giọng anh lại mềm mỏng hơn trước. "Con đã lớn rồi, Cự Giải. Ba không thể ngăn cản con. Chỉ là... Đừng để những điều không đáng giá làm con chùn bước."
Cự Giải cười khẽ, ánh mắt cô dường như sáng lên, có một sự quyết tâm không thể thay đổi trong đó. "Con sẽ không để ba thất vọng."
Thiên Yết nhìn cô một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Được rồi. Vậy thì cứ tiếp tục đi theo con đường của con. Nhưng nhớ là, nếu cần, ba sẽ luôn ở đây."
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa sự im lặng của hai người, Cự Giải cảm thấy như mình đã thật sự trưởng thành. Không phải vì những gì cô có thể đạt được, mà là vì cô biết rằng dù thế nào, cô sẽ luôn có ba ở bên cạnh, dù anh không bao giờ tỏ ra quá rõ ràng.
Dù có thể khoảng cách giữa họ vẫn còn rất lớn, nhưng ít nhất, họ đã có thể chia sẻ những giây phút này cùng nhau.
Cự Giải đứng trong phòng khách, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô, một sự im lặng đầy nặng nề vây quanh. Thiên Yết vẫn đứng bên cạnh, hơi nghiêng người, đôi mắt như đang dõi theo những suy nghĩ của cô, nhưng anh không nói gì. Cả căn nhà bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Cự Giải cảm nhận được sự yên tĩnh ấy, nhưng cũng chính nó khiến trái tim cô đập loạn xạ. Mọi cảm xúc lâu nay cô kìm nén lại bỗng trào dâng, như những cơn sóng dữ dội ập đến, khiến cô không thể giữ nổi nữa. Cô không muốn phải mãi sống trong bóng tối của những lời chưa nói, những cảm xúc chưa thể thổ lộ.
Cô quay lại nhìn Thiên Yết, ánh mắt cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Ba..." Cô bắt đầu, giọng cô run lên vì cảm xúc, nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. "Con... Con thật sự đã thích ba từ lâu rồi."
Thiên Yết hơi sững lại, những lời này như một cú sốc khiến anh không kịp phản ứng. Anh nhìn Cự Giải, đôi mắt anh vẫn như thường lệ, lạnh lùng và khó đoán, nhưng lúc này, sự im lặng của anh lại khiến cô cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô sợ rằng mình sẽ không nhận được sự đáp lại mà cô hy vọng.
"Ba... con không thể giả vờ như không có cảm giác gì nữa." Cự Giải nói tiếp, đôi mắt cô không hề rời khỏi anh. "Ba là người đã luôn ở bên con, chăm sóc con từ khi con còn bé. Và trong suốt những năm qua, con... con không thể ngừng nghĩ về ba. Những cảm giác này, chúng không phải là điều con có thể kìm nén mãi được nữa."
Thiên Yết đứng đó, ánh mắt anh không hề thay đổi, nhưng trong đó, Cự Giải thấy một sự phức tạp mà cô chưa bao giờ nhận ra trước đây. Anh không nói gì ngay lập tức, mà chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
"Con hiểu cảm xúc của ba dành cho con không?" Thiên Yết hỏi, giọng anh khẽ khàng, không lạnh lùng như mọi khi.
Cự Giải khẽ gật đầu, dù trong lòng có chút không chắc chắn. "Con không biết. Nhưng... nếu ba yêu thương con, tại sao ba lại luôn lạnh lùng như vậy? Tại sao ba luôn xa cách con như thế?"
Thiên Yết cúi đầu, đôi bàn tay anh nắm chặt lại. Cự Giải có thể thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt anh, sự mệt mỏi của một người đã phải chịu đựng quá nhiều điều trong suốt một thời gian dài. "Con không thể hiểu được đâu, Cự Giải." Anh nói, giọng anh có chút đau đớn, "Ba đã sống trong quá nhiều bí mật và sự tách biệt. Ba không thể yêu con như một người bình thường được."
Cự Giải cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lại. "Nhưng con yêu ba. Con muốn ba biết rằng con sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chỉ để có thể ở bên ba."
Thiên Yết nhìn cô, đôi mắt anh mờ đi một chút, như thể đang đấu tranh với chính mình. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng anh dịu dàng nhưng cũng đầy sự quyết liệt. "Cự Giải, yêu một người không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những rào cản mà con không thể vượt qua. Những điều ba đã trải qua, những lý do khiến ba không thể đáp lại tình cảm của con... Con không thể hiểu được."
Nhưng Cự Giải không muốn lùi bước. "Con không sợ đâu. Con không sợ cái gì cả. Con chỉ muốn ba biết rằng... con yêu ba. Và con sẽ không hối hận vì tình cảm này."
Thiên Yết nhìn cô, một sự lặng im bao trùm. Anh đứng đó, không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Cự Giải nhìn anh, trong lòng đầy hỗn độn, nhưng cô không thể dừng lại nữa. Tất cả những gì cô cần là ba sẽ nhìn nhận cảm xúc của cô, sẽ không còn tránh né, không còn im lặng.
Trong sự im lặng ấy, cô nhận ra một điều duy nhất: dù cho Thiên Yết có đáp lại hay không, cô sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã bộc lộ tình cảm của mình. Và ngay lúc này, cô chỉ mong anh hiểu, dù là không thể yêu, nhưng ít nhất, họ vẫn có thể ở bên nhau, cùng nhau vượt qua những cơn sóng tình cảm này.
Thiên Yết im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn vào Cự Giải. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như một sợi dây kéo căng đến cực điểm, chuẩn bị đứt ra. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, dường như không có chút cảm xúc nào thể hiện ra ngoài. Cuối cùng, anh thở dài, giọng anh sắc bén và cứng rắn như đá:
"Cự Giải, con nghĩ ba có thể yêu con sao?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ từng lời như cắt vào trái tim cô. "Con có hiểu không? Ba đã nuôi con, chăm sóc con, nhưng tình yêu của ba dành cho con... không thể nào như con mong muốn. Đó là điều không thể thay đổi."
Cự Giải cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, từng lời của Thiên Yết như dao đâm vào cô. Cô đã hy vọng, đã tin rằng ít nhất một lần, tình cảm của mình sẽ được chấp nhận. Nhưng không, những lời của anh lại như một gáo nước lạnh dội vào tâm hồn cô.
"Ba không cần tình cảm của con." Thiên Yết tiếp tục, giọng anh không chút yếu đuối, trái lại, đầy quyết đoán. "Đừng nghĩ rằng ba có thể thay đổi vì một tình cảm ngây ngô như vậy. Ba đã làm tròn trách nhiệm của mình với con. Nhưng tình yêu, nó không phải là thứ ba có thể trao cho con. Con đừng nghĩ rằng ba sẽ nhìn nhận con theo cách đó."
Cự Giải lùi lại một bước, đôi mắt cô ươn ướt nhưng không thể rơi nước mắt. Cô đã quá quen với sự lạnh lùng của Thiên Yết, nhưng chưa bao giờ nó lại tàn nhẫn như vậy. Lời từ chối này, nó khiến cô cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.
"Ba... Con chỉ muốn ba hiểu con." Cô cố gắng cất tiếng, nhưng nó như nghẹn lại trong cổ họng. "Con yêu ba, không phải như thế này. Con... chỉ muốn ba biết rằng con sẵn sàng..."
"Đủ rồi!" Thiên Yết cắt ngang lời cô, gằn giọng, đôi mắt anh bây giờ nhìn cô đầy sự lạnh lùng, không một chút yếu đuối. "Con đừng làm phiền ba nữa. Ba không thể yêu con như vậy. Đừng bắt ba phải chịu đựng thêm."
Cự Giải đứng yên, không thể tin vào những gì vừa nghe. Mỗi lời của Thiên Yết như một nhát dao cắt vào trái tim cô. Cô không thể hiểu được tại sao, tại sao anh lại lạnh lùng như vậy. Cô yêu anh, nhưng anh lại từ chối cô một cách tàn nhẫn, khiến cô không còn chút sức lực nào để tiếp tục.
Một lúc sau, cô chỉ biết lặng lẽ quay lưng, bước đi trong im lặng. Thiên Yết không ngăn lại, không nói gì thêm. Anh đứng đó, cảm giác trong lòng mình thật sự hỗn loạn, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là để cô ra đi.
Cự Giải không thể chịu đựng được nữa. Những lời từ chối của Thiên Yết như một vết thương quá lớn, đau đến nỗi cô không thể gượng dậy nổi. Cảm giác bị đẩy ra khỏi thế giới của người mình yêu thương, bị coi như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành, tất cả đều quá tàn nhẫn. Cô bước ra khỏi phòng, mắt không còn chứa đựng sự hờn dỗi hay đau đớn, mà là sự lạnh lùng đáng sợ.
Cô lặng lẽ thu dọn những món đồ cần thiết, chỉ lấy những thứ không thể thiếu. Những năm tháng đã qua, những kỷ niệm về cuộc sống bên Thiên Yết, tình yêu mà cô dâng hết lòng, tất cả như một cơn mưa lớn xối xả trong tâm trí, nhưng cô không còn sức lực để dừng lại.
Cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng, không một tiếng động. Thiên Yết không hề biết rằng Cự Giải đã quyết định ra đi, không lời từ biệt, không một lời giải thích. Anh vẫn còn đứng đó, đôi mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, đôi bàn tay nắm chặt, nhưng trong lòng thì một sự trống rỗng đáng sợ bắt đầu hình thành.
Cự Giải đi, bước chân cô mạnh mẽ nhưng cũng đầy buồn bã. Cô không nói cho Thiên Yết biết nơi mình sẽ đến, vì ngay cả cô cũng không rõ tương lai sẽ như thế nào. Chỉ biết rằng, cô cần phải rời khỏi đây, nơi mà cô đã từng nghĩ là sẽ luôn là mái ấm của mình.
Cự Giải lái xe đi, không phải về đâu, mà là chạy trốn khỏi chính mình, khỏi tình cảm không thể nào đón nhận của Thiên Yết. Cô không thể tiếp tục sống dưới một mái nhà mà tình yêu cô dành cho anh lại bị từ chối một cách tàn nhẫn như vậy.
Đến một quán cà phê vắng vẻ ngoài thành phố, Cự Giải dừng lại. Không gian tĩnh lặng khiến cô cảm thấy nặng nề. Cô vào trong, gọi một ly cà phê đen và ngồi xuống một góc khuất. Trong khoảnh khắc ấy, cô tự hỏi liệu có phải mình đã quá ngây thơ khi yêu một người như Thiên Yết, liệu có phải mình đã quá mù quáng khi tin rằng anh sẽ có lúc quay lại với mình, hoặc ít nhất là nhìn nhận tình cảm của cô một cách khác đi.
Cô không biết mình sẽ đi đâu, hay sẽ làm gì tiếp theo, nhưng một điều duy nhất mà Cự Giải chắc chắn lúc này là cô không thể quay lại nữa. Chạy trốn, rời đi có lẽ là lựa chọn duy nhất cô có thể làm, dù cho trái tim cô đang tan vỡ từng mảnh một.
Thiên Yết không biết, và cũng không cần biết. Cự Giải đã quá mệt mỏi với hy vọng, đã quá mệt mỏi với sự chờ đợi vô nghĩa. Cô cần phải tìm lại chính mình, dù cho con đường ấy có lạc lõng đến đâu.
Cô uống một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ, và mỉm cười yếu ớt. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù cho nó có đau đớn đến đâu.
Một tuần trôi qua, Thiên Yết bắt đầu nhận ra mình đã sai. Những ngày đầu, anh còn tự dối mình rằng Cự Giải sẽ sớm quay về, rằng cô chỉ cần một thời gian để nguôi ngoai cơn giận. Nhưng những ngày tháng tĩnh lặng đó chỉ càng làm anh thêm nặng nề. Mỗi sáng thức dậy, anh không còn thấy bóng dáng cô ở phòng bếp, không còn nghe thấy tiếng nói cười quen thuộc của cô. Mỗi tối, căn nhà càng trở nên trống trải hơn, vắng vẻ đến mức anh cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong cảm giác thiếu thốn. Những thứ anh đã coi là bình thường, nay bỗng dưng trở nên quá đỗi quan trọng.
Thiên Yết không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu vắng Cự Giải. Những hành động thường ngày của cô, những câu chuyện vu vơ mà cô kể, tất cả đều là những thứ anh đã quen với việc nghe mỗi ngày. Nhưng giờ đây, khi những thứ đó biến mất, anh bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, như thể một phần quan trọng trong cuộc sống của anh đã bị lấy đi.
Khi không thể chịu đựng được cảm giác trống rỗng này, Thiên Yết quyết định sẽ đi tìm cô. Anh không thể cứ tiếp tục sống trong cái bóng tối này, không thể cứ để sự hối hận và lo lắng chiếm lĩnh trái tim mình. Anh nhớ rõ từng ánh mắt, từng nụ cười của Cự Giải, và càng nhớ lại, anh càng nhận ra mình đã không đánh giá đúng tình cảm của cô, đã không nhận ra rằng cô cần anh nhiều đến thế.
Anh bắt đầu hành trình tìm kiếm, không một chút do dự. Đầu tiên, anh đến những nơi cô hay lui tới. Cô yêu thích các quán cà phê yên tĩnh, nơi ánh sáng dịu nhẹ và không khí ấm cúng. Anh đến đó, ngồi ở một góc quen thuộc mà cô từng ngồi. Anh tưởng rằng nếu ngồi đó một lúc, có thể cô sẽ bất chợt xuất hiện, nhìn thấy anh và trở lại. Nhưng tất cả chỉ là một ảo tưởng. Không có ai. Căn quán vẫn như vậy, chỉ có một mình anh lặng lẽ ngồi, nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng nhưng lại cảm thấy vô cùng cô độc.
Tiếp theo, Thiên Yết tìm đến những con phố mà cô hay đi dạo. Anh nghĩ rằng có thể cô sẽ quay lại những nơi quen thuộc, nơi mà cô và anh đã từng có những buổi chiều tản bộ, trò chuyện vui vẻ. Nhưng con phố ấy giờ đây cũng chẳng có ai. Mỗi bước anh đi trên con đường vắng tanh, lòng anh càng thêm đau nhói. Anh nhớ rõ mỗi lần cô cười khi anh trêu đùa, nhớ cả những cái nhìn ấm áp mà cô dành cho anh mỗi khi anh cố gắng an ủi cô. Tất cả như quay lại trong đầu anh, nhưng cô thì không có ở đây.
Thiên Yết bắt đầu cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Anh không thể tìm ra cô, không thể biết cô đang ở đâu, và cũng không biết làm gì để có thể làm cô quay lại. Anh hỏi thăm bạn bè của cô, nhưng mọi người đều chỉ lắc đầu, không ai có thể nói rõ cô đang ở đâu. Anh cảm thấy mình như bị lạc vào một mê cung, không có lối thoát. Cảm giác bất lực và hối hận lấp đầy trái tim anh, như những cơn sóng dữ dội, đẩy anh ra xa khỏi những hi vọng ban đầu.
Anh không thể quên được cảm giác khi cô nói với anh rằng mình đã yêu anh, nhưng anh lại từ chối cô. Lời từ chối ấy, mạnh mẽ và lạnh lùng, như một nhát dao cứa vào tim cô, và giờ đây, nó cũng đang cứa vào tim anh. Anh không thể chịu nổi việc mình đã làm tổn thương cô. Nhưng anh không thể quay lại, không thể thay đổi quá khứ. Cảm giác ấy, nỗi đau ấy, cứ dai dẳng ám ảnh anh mỗi đêm.
Thiên Yết tiếp tục đi, dọc theo các con đường, đến những nơi cô có thể đến, hy vọng sẽ tìm thấy cô, dù chỉ một lần nữa. Nhưng mỗi lần đến một nơi, anh lại nhận ra cô không có ở đó, như thể cô đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Sự trống rỗng này càng lúc càng lớn, như một cái hố đen nuốt chửng tất cả niềm hy vọng của anh.
Khi đêm xuống, Thiên Yết trở lại nhà, mệt mỏi và thất vọng. Anh nhìn căn nhà im lìm, trống vắng. Mọi thứ đều như cũ, chỉ có anh và những kỷ niệm đã qua. Cảm giác hối hận và nhớ nhung càng lúc càng mạnh mẽ, khiến anh không thể ngừng nghĩ về cô. Anh tự hỏi liệu mình có thể làm gì để cô quay lại, nhưng không có câu trả lời. Anh chỉ biết ngồi đó, trong bóng tối, cảm nhận sự thiếu vắng của cô, và nhận ra rằng có lẽ, lần này, anh đã thật sự mất cô.
Hai tuần trôi qua, Thiên Yết vẫn không ngừng tìm kiếm Cự Giải. Anh lục tung từng ngóc ngách, hỏi thăm bạn bè của cô, nhưng mọi nỗ lực dường như đều vô ích. Những ngày này, cảm giác trống vắng trong anh càng lúc càng nặng nề, như một bóng tối không thể xua đi. Anh nghĩ về những lần anh đã lạnh lùng với cô, những lần anh phớt lờ tình cảm của cô, và giờ thì anh đang phải trả giá cho sự thờ ơ của mình.
Một ngày, khi Thiên Yết đang ngồi trong văn phòng, vô tình nghe được một câu chuyện từ đồng nghiệp. Người bạn thân của Cự Giải, người mà anh đã từng gặp vài lần, nói rằng cô đang ở nhà của một người bạn. Lời này như một tia sáng le lói trong bóng tối dày đặc, khiến trái tim anh bỗng chốc thắt lại. Anh không ngần ngại, ngay lập tức bỏ lại công việc và rời khỏi văn phòng.
Khi anh đến nhà của người bạn đó, lòng anh không khỏi lo lắng. Cả tuần nay, anh chỉ nghĩ đến Cự Giải, nhưng cô lại ở đâu đó mà anh không thể tìm ra. Anh không thể chịu nổi cảm giác hối hận này thêm nữa. Anh không thể để cô rời xa mãi mãi, không thể để tình cảm của mình trở thành một vết thương quá sâu mà không thể chữa lành.
Thiên Yết đứng trước cánh cửa nhà bạn của Cự Giải, tay siết chặt chiếc chìa khóa. Anh không biết mình sẽ nói gì, không biết liệu cô có muốn gặp anh hay không, nhưng điều duy nhất anh biết là anh không thể để cô rời xa mình. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng bấm chuông.
Một lúc sau, cửa mở ra, và cô bạn của Cự Giải xuất hiện. Lúc đầu, Thiên Yết chỉ có thể nhìn vào mắt cô, cảm giác khó thở bao trùm lấy anh. Anh không thể mở lời ngay lập tức, mọi thứ dường như đọng lại trong cổ họng. Nhưng rồi, sau một lúc im lặng, anh mở miệng:
"Cô ấy... cô ấy có ở đây không?"
Cô bạn nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu.
"Cậu ấy đang trong phòng. Nhưng... cậu ấy không muốn gặp ai. Cậu ấy cần thời gian."
Thiên Yết không để cho lời nói đó ngăn mình lại. Cảm giác như thể từng sợi dây thần kinh của anh đều căng lên, thôi thúc anh phải gặp Cự Giải, phải nhìn thấy cô, phải biết cô có ổn không. Anh không thể để mọi thứ trôi qua thêm nữa, không thể tiếp tục để cô phải chịu đựng một mình.
"Là tôi sai. Tôi... tôi không thể sống thiếu cô ấy," Thiên Yết nói, giọng anh thấp và nghẹn lại.
Cô bạn nhìn anh, rồi khẽ thở dài, như thể đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Cậu ấy vẫn rất yêu cậu, Thiên Yết. Nhưng cậu ấy đau lắm. Cậu ấy không muốn cậu tiếp tục làm tổn thương cô ấy."
Thiên Yết gật đầu, sự hối hận càng lúc càng nặng nề trong tim anh. Anh biết rằng mình đã quá sai, nhưng anh cũng biết rằng không thể để cô mãi chịu đựng một mình. Anh cần phải gặp cô, cần phải nói với cô rằng anh đã nhận ra tất cả, rằng anh không thể thiếu cô trong cuộc sống này.
"Làm ơn, cho tôi gặp Cự Giải," anh khẩn khoản.
Cô bạn nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa lại mở ra. Thiên Yết bước vào phòng, tim đập mạnh. Khi anh nhìn thấy Cự Giải đang ngồi trên giường, ánh mắt cô nhìn về phía cửa, anh không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Cô ấy vẫn như vậy, chỉ là ánh mắt cô đã không còn ánh lên niềm vui như trước. Thiên Yết biết rằng mình đã làm cô tổn thương quá sâu, và giờ đây anh phải chịu đựng sự im lặng và lạnh lùng đó.
Cự Giải không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Mọi thứ giữa họ đều đã thay đổi, và Thiên Yết biết rằng không có lời nói nào có thể sửa chữa những gì đã xảy ra. Nhưng ít nhất, anh có thể làm một điều duy nhất: xin lỗi và cố gắng chứng minh rằng anh đã nhận ra tình cảm của mình dành cho cô.
Thiên Yết nhìn Cự Giải ngồi im lặng trên ghế, ánh mắt cô vẫn còn chút xa cách, nhưng trong đôi mắt ấy cũng không thiếu sự mong chờ, như thể chờ đợi một điều gì đó. Anh cảm thấy nghẹn lại trong lòng, không nói được lời nào. Anh chỉ đứng đó, mắt nhìn cô, từng giây từng phút trôi qua như kéo dài vô tận.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, bước lại gần cô, quỳ xuống trước mặt cô như thể không còn gì có thể cản anh lại. Anh không muốn đứng vững nữa khi mà trái tim anh nặng trĩu vì hối hận. Anh không thể để cô ra đi như thế này. Anh phải nói ra tất cả, không còn có thể giấu giếm nữa.
"Ba xin lỗi, Cự Giải. Ba đã sai, rất sai..." Thiên Yết mở lời, giọng anh khản đặc, nghẹn ngào. "Ba đã thờ ơ với con, đã làm con tổn thương. Ba biết con đang đau, nhưng ba lại không biết làm thế nào để sửa chữa. Ba... ba không thể sống thiếu con được, không thể để con rời xa ba."
Cự Giải nhìn anh, im lặng. Cô cúi đầu, bàn tay siết chặt mép chăn như muốn đè nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Thiên Yết thấy đôi vai cô run lên nhẹ, không nói gì, nhưng anh biết cô đang chịu đựng. Cảm giác tội lỗi lại xâm chiếm trái tim anh, nhưng anh không thể đứng đây mãi. Anh đã nhận ra mình sai, và giờ đây anh muốn sửa chữa mọi thứ.
"Ba không xứng đáng để con tha thứ, nhưng ba chỉ muốn con biết rằng ba hối hận rất nhiều. Ba sẽ không bao giờ từ bỏ con. Ba sẽ luôn ở đây, chờ con, làm tất cả những gì có thể để con tin ba một lần nữa."
Cự Giải vẫn im lặng, không phản ứng gì. Thiên Yết đứng dậy, tiến lại gần hơn, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô. Anh nắm lấy tay cô, lần này không hề vội vã. Chỉ là nắm tay, đơn giản như vậy, nhưng anh biết đây là cách duy nhất để anh chứng minh mình thật lòng.
"Con có thể trách ba, có thể không tha thứ cho ba, nhưng ba chỉ cần một cơ hội. Một cơ hội để sửa sai. Ba yêu con, và ba không muốn mất con," Thiên Yết nói, ánh mắt anh chạm vào Cự Giải như muốn gửi gắm hết tất cả những cảm xúc mà anh đã giấu kín bấy lâu.
Cự Giải vẫn im lặng, đôi mắt vẫn không rời khỏi anh. Thiên Yết có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô, nhưng lần này, cô không rút tay lại. Cô vẫn để anh nắm lấy tay mình, và ánh mắt ấy, dù không nói ra lời, nhưng đã phần nào chấp nhận những gì Thiên Yết vừa nói. Cảm giác ấy đủ để anh cảm thấy một chút hy vọng.
"Ba sẽ không làm con thất vọng nữa. Ba sẽ không để con một mình," Thiên Yết khẽ thì thầm, lòng anh đã nhẹ bớt khi nhìn thấy Cự Giải không còn tránh né ánh mắt anh nữa.
Cự Giải cuối cùng cũng ngẩng lên, đôi mắt vẫn ngấn nước, nhưng có gì đó mềm mại hơn trong đôi mắt ấy. Cô khẽ gật đầu, rồi nhìn thẳng vào Thiên Yết.
"Ba không cần phải xin lỗi, chỉ cần ba đừng bỏ con nữa," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Đó là tất cả những gì Thiên Yết cần. Một câu trả lời không cần quá nhiều lời, chỉ cần hành động, chỉ cần một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Với cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm ấy, Thiên Yết cảm thấy một phần tảng băng trong lòng mình đã tan chảy. Anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ làm mọi thứ để khiến cô tin vào tình cảm của mình một lần nữa.
Cự Giải nhìn Thiên Yết, trong lòng vẫn còn chút phân vân, nhưng ánh mắt anh lúc này đã thể hiện hết sự chân thành. Cô hít một hơi thật sâu, đôi tay nhẹ nhàng buông lỏng. Cảm giác căng thẳng trong lòng cô dường như đã dịu lại. Cuối cùng, cô cười nhẹ, không phải là nụ cười tươi tắn như trước, nhưng là một nụ cười thật sự, không còn sự giận hờn hay lạnh nhạt.
"Thôi, ba, con không muốn giận nữa," Cự Giải nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng có chút nghẹn ngào. "Chỉ cần ba thật lòng thôi, con không cần gì hơn nữa."
Thiên Yết nhìn cô, trong ánh mắt là sự hạnh phúc tột cùng, như thể mọi thứ vừa được gỡ bỏ, tất cả gánh nặng trong lòng anh đã được xua tan. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.
"Con đã tha thứ cho ba thật sao?" Thiên Yết hỏi, giọng đầy hy vọng.
"Ừ, chỉ cần ba hứa sẽ không làm con buồn nữa." Cự Giải nhìn anh, khẽ gật đầu.
Thiên Yết không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng. Anh cảm nhận được hơi ấm của cô, sự an yên trong vòng tay ấy, và lần này, anh không hề muốn buông tay. Anh biết đây là lúc họ bắt đầu lại từ đầu.
"Ba hứa, ba sẽ không làm con buồn nữa." Thiên Yết thì thầm vào tai Cự Giải, giọng anh trầm ấm, chân thành.
Cự Giải không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu. Cô biết rằng, dù có bao nhiêu lần thất vọng, nhưng nếu như hai người thật lòng cố gắng, thì sẽ có một ngày mọi thứ sẽ được chữa lành.
Thiên Yết nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào mắt Cự Giải. "Vậy, ba con mình về nhà nhé?"
Cự Giải không trả lời ngay lập tức, nhưng đôi mắt cô dường như sáng lên, ánh lên sự nhẹ nhõm. "Ừ, về nhà thôi, ba."
Cả hai bước ra ngoài, tay trong tay. Dù không nói gì thêm, nhưng trong lòng họ đều biết rằng, đây là bước đầu tiên để mọi thứ trở lại bình yên. Về nhà, với nhau.
Về tới nhà, khung cảnh vẫn còn giống y hệt như lúc xưa, một cảm xúc khó tả xuất hiện trong đầu Cự Giải. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong không khí, khi Thiên Yết nhìn vào Cự Giải, ánh mắt anh trầm lắng nhưng lại chứa đựng bao nhiêu sự dịu dàng. Cự Giải, mặc dù đôi khi mạnh mẽ, lại có thể cảm nhận được sự che chở từ anh.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào anh, đôi mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ. Thiên Yết tiến lại gần, tay anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, vỗ về như thể cô là một điều gì đó vô cùng quý giá. Cự Giải cảm thấy tim mình đập nhanh, cảm xúc lẫn lộn giữa hạnh phúc và sự ấm áp không thể tả.
"Ba..." Cự Giải khẽ gọi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy yêu thương. Thiên Yết khẽ nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Không phải con luôn muốn báo đáp ba sao?" Thiên yết ghé vào đôi tai đang ửng hồng của cô, một tay thì đang sờ soạn vùng eo của cô, một tay thì đang vuốt ve mặt của cô.
"Nếu đó là những gì ba muốn" Cô khẽ giọng, đôi tay của cô bắt đầu chạm vào yết hầu của người đối diện, cảm nhận được những chuyển động lên xuống nhịp nhàng
Thiên Yết bắt đầu hôn cô, một nụ hôn nồng cháy, cả hai nhắm mắt lại tận hưởng những phút giây này, lưỡi của hai người bắt đầu quấn quýt nhau như đang nhảy một điệu nhảy nồng cháy. Đôi tay của anh không yên phận mà lưới xuống chiếc váy mà Cự Giải đang bận, nhịp nhàng kéo xuống để lộ vòng eo trắng nõn như tuyết mà đụng chạm, cô khẽ rên một tiếng
"Hay là chờ con đi tắm xong nhé?" Cự Giải đẩy nhẹ môi của đối phương tách ra khỏi cô, Thiên Yết thoáng ra vẻ thất vọng rồi nhanh chóng nở nụ cười. "Tắm sạch vào."
Nói xong cô nhanh chóng lấy một bộ quần áo mới rồi bước vào nhà tắm thật nhanh, trước khi vào còn nháy mắt ra vẻ khiêu khích với Thiên Yết. "Được, cứ giữ vẻ mặt đó đi." Nói rồi anh ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách suy nghĩ về những điều vừa xảy ra khi nãy, vừa nghĩ tới cảnh chút nữa thì đôi tai của anh đã bất giác đỏ lên toàn thân nóng ran khó chịu, đặc biệt là vùng thân dưới không biết từ khi nào đã xuất hiện một ngọn đồi nhỏ nhô lên. Đúng lúc đó anh nghe tiếng cách cửa phòng được mở ra, khói nóng mù mịt toả ra như làn sương, trung tâm làn sương xuất hiện một thân hình đầy đặn, trắng nõn nà không tì vết, cô quấn chiếc khăn tắm bên mình vừa đủ che đi những chỗ cần che, mùi hương sữa tắm hoa lài bay khắp phòng sộc thẳng là vào mũi Thiên Yết, anh không tư chủ được mà nuốt nước bọt rồi lại nhìn xuống hạ bộ của mình, cứng như đá.
"Nhìn gì lắm thế? Hồi nhỏ ba tắm cho con thấy hoài chứ gì" Cô nhìn Thiên Yết rồi cười cười nhẹ giọng hỏi, đối phương không trả lời ngay mà càng tiến lại gần cô hơn, càng lại gần thì mùi hương sữa tắm lại thêm nồng nàn, đôi tay của anh đặt quanh eo của cô "Bây giờ luôn nhé?" Thiên yết hỏi với vẻ mặt không tự chủ được mà phấn khích, cô gật đầu nhẹ như một lời đồng ý, cô không hề hay biết mình sẽ hối hận về cái gật đầu này.
Thiên Yết thấy cô gật đầu liền dùng sức lực của mình bế cô kiểu công chúa bế cô đặt lên gần ngực mình, tay thì không tự chủ được sờ soạn cơ thể của cô, suốt quãng đường hai người không ai nói tới ai vì mặt ai cũng đỏ như quả cà chua. Một tiếng "đùng" cánh cửa của phòng ngủ bị đá bay ra lộ ra chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn. Anh ném cô lên chiếc giường mềm mại xong bắt đầu hạ người hướng tới mặt cô, không nói một lời liền dùng môi anh khoá chặt môi cố khiến cô trợn mắt lên vì bất ngờ, nụ hôn mãnh liệt ấy kéo dời tới khi cả hai thiếu hơi mới chịu dừng lại. Anh từ từ cởi bỏ chiếc áo thun của mình lộ ra cơ thế săn chắc của một người đàn ông trung niên, cô bất giác nuốt nước bọt, đôi tai đã đỏ lại càng đỏ. Tiếp theo là chiếc quần short màu đen của anh, để rồi chiếc quần trong màu đen nhánh xuất hiện cùng với vật thể lạ đang nhô lên như muốn thoát khỏi nơi đó.
Anh chưa vội để đút vào mà lấy hai ngón tay của mình nối lỏng cô ra trước, theo nhịp ngón tay đưa vào khuấy động nhẹ nơi sâu thẳm của cô, miệng cơ bắt đầu bất giác tạo ra những tiếng rên rỉ đầy sự dâm dục, ngón tay anh càng sâu thì tiếng ấy càng to. Thiên yết thấy dáng vẻ của cô không nhịn được mà tăng tốc ngón tay của mình cho tới khi cô van xin mới thôi, lát sau khi anh rút ra thì ngón tay đã dính đầy chất lỏng đục trắng.
"Nhiều nước vậy à?" Thiên Yết hỏi với vẻ trêu chọc, tay kia thấy lấy hộp khăn giấy trên bàn lau đi bàn tay kia của mình, Cự Giải lấy gối che mặt vì ngại, lát sau mới lên tiếng "Lần dầu mà" Cô khẽ thừa nhận. Anh không thể chịu thêm được nữa, quyết định cởi nốt mảnh vải che thân cùa mình, lộ ra một vật thể lạ vừa dài vừa to là hơi cong lên phía trước, không đợi cô nói lời nào, anh bắt đầu làm động tác như nãy nhưng thay vì đưa ngón tay thì lần này là vật thể lạ đó, mắt cô trợn tròn lên, toàn thân khẽ run như đang nhận những trận xung kích. Sự ấm áp bên trong cô cũng khiến anh rên rỉ vài tiếng, anh theo chủ nghĩa nhẹ nhàng, từ từ nên để cô thích nghi với việc này xong rồi mới tăng tốc, trong suốt quá trình, anh luôn hỏi nếu cô thấy không thoải mái hay đau ở đâu không. Sau một hồi làm quen và xác định cô không đau thì mới quyết định tăng tốc, chiếc giường bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu của hai người, thỉnh thoáng anh lại cắn lên cổ cô như là đánh dấu lãnh thổ, đôi tay săn chắc giữ chặt vòng eo của cô.
Cứ thế trong căn phòng đó phát ra những tiếng ân ái hoan lạc cả đêm, không biết khi xong chuyện đã là mấy giờ nhưng khi Cự Giải mở mắt ra kiểm tra điện thoại thì đã thấy 8 giờ sáng, trên người cô lưu lại những vết tích của đêm qua, khu vục phía dưới thì đau nhức, thậm chí là ửng đỏ lên. Đúng lúc tự hỏi Thiên Yết đâu thì cánh cửa phòng mở ra hiện lên hình bóng của anh "Nãy thấy còn ngủ nên không kêu." Nói rồi anh bưng ly nước trà gừng mới pha cho cô, đặt kế bên chiếc bàn bên giường rồi nhẹ nhàng hôn má cô.
"Hối hận không?" Anh cười dịu dàng hỏi, "Từ lúc ba nhận nuôi con thì đã không hối hận nữa." Cô mỉm cười rồi tựa đầu vào lưng anh. Nhiều khi Thiên Yết đã nghĩ rằng cả đời mình sẽ không tìm được ai có thể chia sẽ những niềm vui, buồn trong cuộc sống, rằng cuộc đời này rất tẻ nhạt tới khi gặp cô. Cự giải từng nghĩ rằng không ai cần cô cả, nhiều lúc mất đi ý chí sống tiếp nhưng anh là ngọn đèn hải đăng trong vùng biển đen tối, soi sáng cuộc đời cô, cho cô cảm giác yêu thương và quan tâm như con ruột. Thời gian cứ như thế trôi qua, cô vẫn là đứa con gái của anh, và vẫn sẽ là như vậy. Còn anh vẫn sẽ là người cha yêu thương đứa con gái hết lòng, mãi mãi là như vậy.
Viết H ko quen bây oi bây=))))
Nàng coi ổn chưa nè, chưa thì nói nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com