Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi và anh, tôi và cậu

Chiều tà, khoảng thời gian giao hòa giữa ngày và đêm, ánh sáng và bóng tối. Bầu trời khi ấy như một tấm vải rực rỡ đang tung bay phấp phới. Những tia nắng đỏ rực soi rọi khắp mọi nơi. Cái màu sắc huyền ảo ấy ôm trọn cả tôi và cậu.

Người đó, chàng thiếu niên tóc vàng ấy, đứng dựa mình vào lan can. Mái tóc vàng của cậu bay nhẹ trong không trung. Người đó ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đỏ rực ấy rồi bật cười trong chốc lát. Khóe môi cậu mấp máy nói vài chữ, nhưng tiếc rằng tôi chẳng thể nghe thấy gì hết. Bỗng dưng, chàng trai bước lùi lại và cả cơ thể cậu bắt đầu lơ lửng giữa khoảng không vô tận của chạng vạng.

"Furuya!" Tôi hét lớn…

Rồi bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

***

"Đừng để nhiệm vụ thất bại đấy." Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông vang lên bên kia đầu dây. "Mãi mới hạ gục được tên khốn đó. Đây là cơ hội hiếm có của cậu đấy."

"Tôi hiểu rồi." Rye lạnh lùng chạm tay vào chiếc băng bịt mắt của mình và đáp, "Tôi sẽ không làm cho ông thất vọng đâu."

Đôi mắt gã liếc nhìn sang chỗ chàng trai tóc vàng kia. Cậu nằm yên vị trên giường, hoàn toàn không chút phòng bị nào, chăn đắp ngang mình, cả người vẫn còn quấn đầy băng gạc. Căn phòng bệnh trắng xóa toàn mùi thuốc sát khuẩn ấy khiến gã khịt mũi. Bàn tay thô ráp của gã bóp nhẹ bao thuốc lá đắt tiền. 

"Xui xẻo thật đấy.

Rồi gã lập tức rời khỏi đó. 

***

"Vụ nổ bom ở trung tâm thương mại ư? À, tớ biết. Nghe nói có hơn 20 người thiệt mạng và bị thương trong vụ ấy lận." Một thiếu nữ đi bộ trên đường nói.

"May mắn thật… hôm ấy tớ cũng định đi mua sắm." Cô gái đi bên cạnh xoa xoa cằm.

Rye bước qua hai người bọn họ rồi tạch lưỡi. Gã ném phăng điếu thuốc đang hút dở vào chiếc thùng rác gần đó.

Đối với Rye, viên đạn bạc của Tổ chức, sẽ không bao giờ để tên NOC nào có thể qua mắt mình. Rye biết rõ chàng trai kia là cảnh sát và đang chờ đợi thời cơ chín muồi để vạch trần cái thân phận giả dối ấy. Nhưng tiếc rằng vụ nổ bom đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của gã. 

Rye nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm kia của mình với Sherry, một nữ nhà khoa học trẻ tuổi đầy tài năng. Trong căn phòng u ám chỉ toàn thứ mùi đắng đắng kỳ lạ của thuốc, cô khoác trên mình chiếc áo blouse trắng muốt. Gương mặt thì đang tái xanh vì một điều gì đó. Họ đang đối đầu với nhau trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.

"Anh… điên rồi… Rye à."

Sherry cắn chặt môi, bàn tay cô run lên, "... Không ngờ anh lại điên loạn như thế…?"

Màn hình máy tính đang hiển thị một loạt những dòng chữ chi chít nhau. Bức hình của chàng trai tóc vàng kia hiện lên và cô đã vội vã tắt nó đi trước khi quá muộn.

"Điên loạn ư?" Gã nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm. "Cô dùng chữ 'điên loạn' để chỉ tôi ư?"

Rye chầm chậm đưa tay chạm định đến hộp thuốc trên bàn, nhưng gã đã bị Sherry ngăn lại. Cô gạt tay gã đi rồi giận dữ nói.

"Đừng lôi tôi và mối thù của riêng hai người!" Cô thét lên.

"Thế ư?" Rye chầm chậm chạm tay vào chiếc băng bịt mắt, "Cậu ta đã khiến tôi trở thành thế này cơ mà."

"!!?" Sherry hoảng hốt nhìn theo chiếc băng bịt mắt kia từ từ rơi xuống đất, "Anh—"

"Không lẽ cô không có chút thương xót nào sao?" Rye nhoẻn miệng cười, đôi mắt gã nheo lại. Vẻ mặt lúc này của gã chẳng khác nào chú mèo Cheshire trong câu chuyện Alice ở xứ sở thần tiên.

Sherry hoảng sợ ôm chặt chiếc hộp thuốc trong ngực. Cô vớ lấy cái kìm chích điện trên tủ và chĩa và phía gã.

"Tại sao thế Rye?" Cô nhăn mặt nói, "Sao anh không giết chết Bourbon luôn đi? Bây giờ anh ta đang bất tỉnh, anh có thể xử tên đó trong vòng một nốt nhạc mà."

Dòng điện trên chiếc kìm lóe sáng trong giây lát rồi vụt tắt.

"Tại sao anh cứ phải tìm đến tôi?"

Rye chầm chậm tiến lại gần Sherry. Mỗi bước chân của gã đều khiến cho thiếu nữ kia rùng mình. 

Cô hét lớn, "Đừng lại gần đây!"

"Vì cô là đồng bọn của cậu ta."

"!!!" Gương mặt Sherry tái nhợt, cô khựng lại trong giây lát, "A-Anh đang nói gì vậy chứ?"

"Cô phải tự hiểu đi chứ."

Một tiếng nổ lớn vang lên. Viên đạn từ nòng súng kia bay tới và ghim chặt vào ô tủ sau lưng Sherry. Cô hốt hoảng xoay mặt nhìn lại, rồi ôm chặt hộp thuốc vào ngực.

"Xấu xa." Cô lẩm bẩm.

Rye rút súng lại, gã nói, "Đây chỉ mới là cảnh cáo thôi đấy."

Lẽ ra Rye sẽ ra một đòn kết liễu tính mạng của cô ả đó nhưng gã lại không làm thế. Gã chỉ đánh ngất cô rồi nhanh chóng giật lấy hộp thuốc ấy rồi nói.

"Cô hãy ước rằng cái bí mật ấy của hai người sẽ được chôn vùi vĩnh viễn đi." 

Rye lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, mặc cho thiếu nữ kiên cường kia vẫn cố gắng gượng dậy và lườm gã bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.

***

"Shuichi… Shuichi…"

Tia nắng lấp ló ngoài cửa sổ khiến mắt tôi nhòa đi, đến độ chẳng thể thấy rõ được ngũ quan người kia. Cậu trai tóc vàng ấy ôm lấy tôi vào lòng. Tôi thấy cậu vuốt ve gò má tôi rồi nở một nụ cười vô cùng ấm áp. 

"Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi."

Vừa nhận ra giọng nói quen thuộc, tôi lập tức trừng mắt, vội vã với lấy khẩu súng lục giấu dưới gối và chĩa thẳng vào người kia.

"Chết tiệt, mau xử lý tên đó đi!"

Tiếng thét lớn của một người đàn ông lạ mặt đã kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ kì lạ ấy. Rồi chợt chân tôi nhói đau, cả cơ thể bất giác ngã quỵ xuống. 

"R-Ra thế…"

Tôi đã bị bọn cớm tập kích ở bãi đổ xe của bệnh viện. 

"Khốn nạn!"

Tôi thét lớn rồi lập tức ôm vết thương đang rỉ máu ấy bỏ chạy. Tiếng súng nổ lên liên hồi. Chúng liên tục xả đạn vào những vách tường. Tôi nấp vội vào một cái ngách nhỏ ở bãi tập kết rác thải của bệnh viện, rồi vô thức ngã quỵ xuống. Mùi máu tanh trong phút chốc lan nhanh. Vết thương ấy đau nhói như xé nát cả cơ thể tôi. 

Chẳng hiểu vì sao, mắt tôi bắt đầu mờ dần…. và mờ dần.

"Cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi."

Hình ảnh lờ mờ của một chàng trai có mái tóc vàng hiện lên trước mắt tôi. Người đó chạm tay lên gò má tôi, nhẹ lau đi giọt mồ hôi mặn chát.

"C-Cậu…" Tôi cắn chặt răng, dụi mắt. Bàn tay vẫn siết chặt khẩu súng. "Chẳng phải cậu đang bất tỉnh sao, Bourbon?"

Chàng trai tóc vàng kia đứng thẳng người, cái tư thế ấy rõ ràng chẳng hề có chút phòng bị nào. Cậu bất chợt nở một nụ cười dịu dàng khác hẳn với thường ngày.

"Bourbon ư? Lâu rồi tôi mới nghe thấy cái tên đó đấy." 

"Hả?" 

Tiếng súng lạch cạch vang lên.

"Cậu nói gì vậy?" Tôi quát.

"Tôi là Furuya Rei, chà… tức là Bourbon của một thế giới khác." Cậu cười. "Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi."

"Cậu đang nói gì vậy?" Tôi gắt.

Furuya Rei đột nhiên nhào đến, cậu gạt phăng cây súng trên tay tôi.

"Dừng lại, Akai Shuichi. Tôi không muốn chiến đấu với anh." Furuya chộp lấy tay tôi.

Tôi điềm tĩnh nói, "Thế cậu muốn gì?"

"..."

Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu. Furuya đột nhiên thở dài rồi buông tay tôi ra, "... Ngớ ngẩn thật đấy. Lẽ ra tôi chỉ định nhìn ngắm anh một chút trước khi quay trở về thế giới của mình mà thôi…" 

Cậu chán nản xoay người đi, hạ giọng nói tiếp, "Xin lỗi."

"Này!"

Tôi vội vã chạy đến bắt lấy tay Furuya, "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?!"

"Tôi là Furuya Rei của thế giới khác." Cậu đáp trong lúc cướp lấy khẩu súng. Furuya chĩa nó vào trán tôi rồi chau mày.

"... Và tôi là tình nhân của anh."

***

"Đây là trò đùa của bọn cảnh sát các người đúng chứ?" Tôi vừa băng bó vết thương vừa nói.

"Đồ cứng đầu nhà anh muốn nghĩ thế nào cũng được." Furuya Rei đứng quay lưng về hướng tôi.

Ngoại hình trông giống hệt như nhau, nhưng nếu nghĩ kĩ, từ cách nói chuyện cho đến cử chỉ có phần hơi khác tên Bourbon kia một chút.

"Có cần tôi giúp không?"

"Không!"

Tôi nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết thương đang rỉ máu trên cơ thể.

"Chậc!" Tôi tặc lưỡi vì cơn đau nhói đột ngột ập đến. 

Furuya thấy thế chỉ nhẹ nhàng tiến lại, cậu nắm lấy tay tôi rồi nói, "Để tôi giúp anh."

"Không cần! Hự—" Tôi hất tay cậu ra.

"Cứ để tôi giúp anh đi. Dù gì–"

"Đủ rồi đấy!"

"Shuichi…"

"Đủ rồi–"

"Đồ cứng đầu này!" Furuya tự dưng to tiếng, "Tôi không muốn anh phải chết một lần nữa đâu!"

"..."

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu. Bourbon trước mắt tôi, à không, Furuya Rei trước mắt tôi đang ngậm ngùi. Cậu một lần nữa nắm lấy tay tôi rồi gục đầu lên đôi bàn tay ấy. Mái tóc vàng mềm mại của cậu rủ xuống, bờ vai run nhẹ. Furuya òa khóc, nhưng cậu không muốn tôi nhìn thấy gương mặt đang mếu máo vì đã đánh mất tình yêu ấy.

***

Xuyên không ư? Nghe viển vông thật đấy. Nhưng đánh đổi bằng tuổi thọ của mình, tôi thật sự đã trải qua điều đó. Hiện tượng này xảy ra giống như bước đầu đến cổng thiên đường của những linh hồn còn vương vấn với trần thế vậy. Họ đã cầu xin thần chết, cầu xin những kẻ mà họ kinh sợ chỉ để được thực hiện ước muốn cuối cùng của mình.

Và ước mơ của Furuya Rei chính là được gặp gỡ người yêu đã khuất của mình.

"Tại sao cậu lại làm vậy? Thật vô nghĩa. Cậu vẫn còn sống mà? Tại sao lại đánh đổi tuổi thọ của mình vì một tên khốn nào đó chứ?" Thần chết hỏi.

"Không được ư?"

"Không hẳn là không được. Nếu cậu tha thiết muốn gặp người kia như vậy… Tại sao không chết đi cho rồi?"

"Tôi đã đánh đổi tuổi thọ của mình… chứ không chết đi. Lẽ ra ông phải hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?" Furuya cười khổ, "Nếu tôi làm thế, tôi sẽ thất hứa với anh ta mất."

Tôi đã hứa với anh ấy là sẽ không chết đi, sẽ giúp anh thực hiện những điều anh vẫn chưa làm được… chứ chẳng hề hứa rằng tôi sẽ không đánh đổi tuổi thọ để xuyên không. Chung quy lại, tôi làm điều này cũng chỉ là vì bản thân tôi thôi.

Rồi tôi gặp được anh, Akai Shuichi ở một thế giới khác. Dù cho anh chẳng hề yêu tôi, dù cho anh có căm ghét tôi đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng chẳng quan tâm. 

"Này…" Anh giật mình.

Tôi òa khóc khi được chạm vào bàn tay anh. Hơi ấm từ cơ thể anh bao trùm khắp người tôi. Nó vô thức khơi gợi lại những kí ức đã ngủ quên trong từng tấc màu, tấc thịt của tôi. 

"Cuộc gặp gỡ này ngắn ngủi thật đấy."

"Gì cơ?!"

"Có lẽ… thời gian của tôi ở thế giới này sắp hết rồi."

Cơ thể tôi nhẹ dần. Tay chân bắt đầu mất dần cảm giác. Hơi nóng của bàn tay anh… tôi cũng chẳng thể cảm nhận được nữa. Nước mắt tôi rơi lả chả xuống sàn nhà, thật sự không thể kiềm chế nổi.

"Furuya?!" Anh hốt hoảng nhìn tôi. "Sao thế?!"

Tôi…

"Này!"

Tôi yêu anh rất nhiều.

***

Furuya Rei nắm lấy tay tôi rồi từ từ tan biến. Cuộc gặp gỡ ấy giống như một giấc mơ vậy, ngắn ngủi, mơ hồ, nhưng tràn đầy cảm xúc. Dù cho vẫn còn nhiều thứ tôi chưa hiểu được, nhưng điều đó dường như chẳng còn quá quan trọng nữa. 

Tập hồ sơ trên bàn tôi đột nhiên rơi xuống đất. Một tờ giấy bay đến chân tôi, đó chính là sơ yếu lý lịch thật sự của Bourbon. 

"Hừ…" 

Tôi chỉ nhẹ nhàng cầm tờ giấy ấy lên rồi thở dài một tiếng.

***

"Bó hoa này… là của ai thế?" 

Furuya Rei lờ mờ tỉnh giấc. Vị bác sĩ bên cạnh sau khi hoàn thành bài kiểm tra toàn thể thì tâm trạng lập tức tươi tỉnh hơn hẳn. Người đó là một người đàn ông trung niên có vầng trán cao và maid tmMột tay ông đút vào túi áo, tay còn lại chạm vào bông hoa đỏ rực đang bung nở.

"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng chúng thật sự rất đẹp."

Furuya Rei nheo mắt, anh cười, "Ừm..."

"Tầm ba tuần nữa là cậu có thể tham gia điều tra lại rồi. Trong thời gian này cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

"Thế ư?"

"Cơ mà…" Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn sang anh, "Thị lực của cậu vẫn chưa ổn lắm phải không?"

"Vâng ạ."

"Yên tâm." Ông nói, "Một thời gian nữa thôi là cậu sẽ có thể nhìn thấy những bông hồng đỏ tuyệt đẹp này rồi."

Furuya Rei nở nụ cười tỏa nắng.

"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com