Kí Ức
Tháng 11 năm 2020.
Anh - là tổng giám đốc tài ba, là người đàn ông độc thân hoàng kim. Biết bao nhiêu cô gái muốn được anh nhìn qua dù chỉ là một lần hoặc có thể chỉ là trong chốc lát. Nhưng điều đó có lẽ sẽ không xảy ra đối với anh vì họ biết là, Kim Myung Soo là người rất chung tình. Đời này anh nguyện sẽ chỉ yêu một mình cô là Park JiYeon. Người con gái đã vì anh mà hứng chịu sự đau đớn.
Bệnh viện JOIN. Trong căn phòng VIP, hình ảnh một cô gái mặc bộ váy trắng mắt nhắm nghiền dường như đã ngủ rất lâu. Bên ngoài cửa sổ, chút ánh sáng lẻ loi khẽ chen chân vào căn phòng trắng, hắt lên khuôn mặt tuyệt mĩ, trong sáng nhưng lại khá nhợt nhạt thiếu sức sống. Tạo nên một hình ảnh đẹp như thiên đường, nơi ấy có một nàng công chúa đang ngủ say.
" Cháu đến rồi à? Myung Soo. " Vị bác sĩ già nhìn qua tầm trạc 50 tuổi quay người hỏi chàng trai mặc toàn thân đen cầm theo một bó hoa đinh tử, mỉm cười với người bác sĩ.
" Vâng, tình hình Jiyeon thế nào rồi ạ? " Myung Soo đi về phía giường bệnh của Jiyeon khẽ ngồi xuống. Cắm bó hoa đinh tử mà anh vừa mang đến vào bình hoa cạnh giường. Hoa đinh tử có nghĩa là " Suốt đời này sẽ chỉ yêu một người " và đó là lý do mà JiYeon rất yêu thích loài hoa đó. Còn nhớ gương mặt rạng rỡ của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy những bông hoa đinh tử màu đỏ sẫm nở rực rỡ, rồi ôm eo anh mà kể với rằng:
" Myungie, em thật sự rất thích loài hoa này nha. Bởi vì nó rất đẹp, hơn nữa nó còn nghĩa là đời này sẽ chỉ yêu một người " Nói đến đây mặt Jiyeon khẽ đỏ ửng, cô ngại ngùng cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh. Điều này dễ dàng khiến anh bật cười, khẽ xoa đầu cô gái. Trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
" Người đó là....." Myung Soo nâng mặt JiYeon lên, để cô có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen hút hồn đó. Anh kéo dài âm cuối đợi câu trả lời của cô. Ngược lại, cô chỉ cười rồi nhún chân hôn chụt lên đôi môi mềm của anh, mắng yêu " Đồ ngốc ".
" Ây, anh thật sự không có ngốc nha. Rõ ràng em chưa có trả lời cho anh biết người đó là ai mà? " Myung Soo bĩu môi oan uổng, ánh mắt đáng thương nhìn Jiyeon. Khiến cô dở khóc dở cười, bẹo má anh rồi hét:
" Là anh đấy, cái đồ ngốc này " Nghe được đáp án mong muốn, Myung Soo cười lém lỉnh như đứa trẻ con vừa được kẹo. Anh cúi người xuống hôn cô thật sâu, triền miên, nhẹ nhàng và ngọt ngào, cho đến khi Jiyeon cảm thấy khó thở Myung Soo mới buông cô ra.
" Thật ra thì, anh cũng sẽ chỉ yêu mỗi em thôi "
___________
Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh mà tim Myung Soo nhói đau. Anh yêu, rất yêu cô. Đã 2 năm, cô vẫn nằm im như vậy, vẫn nhắm nghiền đôi mắt như đang ngủ say. Còn anh, từ khi cô nằm viện anh trở nên lạnh lùng mà xa cách. Từ một con người ấm áp, hiền hòa đã trở thành băng lãnh. Hai năm, anh thay ba đứng lên xây dựng công ty tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo: lạnh lùng, bất cần. Nhưng chỉ khi ở bên cạnh cô, anh mới có thể gỡ xuống chiếc mặt nạ đó trở nên ấm áp, nhu hòa. Đã rất lâu không có cô ở bên làm anh cười, làm tim anh ấm áp. Thật sự, anh rất mệt mỏi. Nắm lấy bàn tay mềm của Jiyeon, nước mắt Myung Soo từng giọt, từng giọt lăn xuống.
" Yeonnie à, khi nào thì em mới có thể tỉnh dậy. Anh thật sự mất mệt mỏi. Đứng trước mặt ba mẹ, mọi người, anh phải trả vờ rằng mình thật mạnh mẽ. Để có thể đưa công ty trở nên vững mạnh. Cứ mãi như thế anh thật sự rất mệt. Anh muốn có em bên cạnh, sẽ ôm anh, cổ vũ anh, sẽ làm anh cười. Nhưng tại sao em lại cứ nằm im như thế? Em nhẫn tâm để anh sống một mình trên đời như vậy sao? Em có nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đáng ghét thế nào không? Anh rất nhớ vẻ mặt nhu nhược, đáng yêu đó của em."
_____
Tháng 7 năm 2016.
Mùa hè này có lẽ là mùa hè nhiều mưa nhất. Mưa liên miên suốt năm ngày dài, và cũng nhờ ngày mưa ấy mà định mệnh đã đưa Myung Soo và JiYeon đến với nhau. Năm đó, JiYeon 19 tuổi, còn Myung Soo 20 tuổi.
" Mẹ à, trời mưa như thế này mẹ bắt con đi học kiểu gì đây. Cho con nghỉ một hôm đi mà. " Jiyeon ôm ống quần mẹ năn nỉ. Cô thật sự không muốn phải đi học tí nào, cho nên nhân dịp trời mưa nhất định phải kèo nghỉ mẹ cho bằng được.
" Trời này mưa sắp tạnh rồi, nghỉ cái gì mà nghỉ. Con mới cái bố mẹ vất vả kiếm tiền nuôi mày ăn học mà cứ động tới là nghỉ, động tới là nghỉ như thế hả? " Mẹ không thương tiếc mà hất chân đạp thẳng Jiyeon lui ra, khiến cô đau tới chảy cả nước mắt.
" Mẹ à, trời này con đảm bảo không tạnh được đâu, tí sẽ càng mưa to thêm đó. " Jiyeon cố khuyên nhủ lần cuối mong sẽ có điều kì tích xảy ra nhưng đón lại mong chờ đó là cái lườm YÊU của mẹ, bà quát:
" Tao bảo nó sắp tạnh là sắp tạnh. Bướng. Có đi học mau không? "
Thế là Jiyeon lại phải vác mặt sưng sỉa mà đeo cặp sách, đi xe đạp, tay cầm cái ô màu đen đến trường. Cô 19 tuổi, đang học đại học năm nhất. Nhưng vẫn là bộ dáng quần áo đồng phục, bím tóc hai bên, đích thực là học sinh ngoan. " Ào Ào" mưa càng ngày càng to, nặng hạt như mưa đá, khiến JiYeon thậm chí còn không cầm nổi ô. Khẽ mắng " Shit " Jiyeon nhăn mặt phóng nhanh tới một ngôi nhà có mái che cao, cụp ô xuống đứng phủi nước mưa rơi trên người. " Lạch cạch " Tiếng mở cửa, sau đó là một chàng trai cao mét tám mặc nguyên một bộ đen, đeo tai nghe vừa đi vừa hát theo nhạc. Nhìn thấy một cô gái trước cửa nhà khiến Myung Soo hơi sững lại. Bỗng trong mắt lóe lên một ý, anh chạy tới phía Jiyeon vỗ vai cô.
" Này " Nãy do tiếng mưa rất to nên cơ bản Jiyeon cũng không có nghe tiếng mở cửa, nên giờ Myung Soo vỗ vai khiến cô giật nảy mình, điều đó khiến Myung Soo cười nghiêng ngả. Khẽ nhíu mày, Jiyeon giữ lịch sự cúi gập người xuống chào anh.
" Em tên gì thế? Xinh gái dữ dội ha. Mặc bra màu đen quyến rũ đó. " Myung Soo đứng khoanh tay, liếc Jiyeon, huýt sáo trêu đùa cô. Quả nhiên mặt JiYeon đỏ ửng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
" Đồ biến thái " Nói xong, Jiyeon chả thèm để ý đến anh mà quay mặt luôn sang hướng khác. Tất nhiên là điều này làm cho Myung Soo không mấy hài lòng, anh xoay người Jiyeon lại giải thích.
" Thật ra là nhìn bra của con gái cũng không phải là biến thái đâu. Mà phả......" Lời chưa nói hết, Myung Soo đã bị JiYeon đá cho một cái vào đúng chỗ mà con trai cần nhất {Amyn: Đù, ai mới là biến thái??? } Myung Soo vì đau đớn mà kêu la oai oái. Sau lần đó, hai người mới biết được là họ học cùng trường. Trở thành cặp oan gia không đội trời chung. Nhưng mà, vẫn có câu: Ghét của nào trời trao của nấy. Dần dần, cái ghét đó đã trở thành si mê, lưu luyến, JiYeon và Myung Soo trở thành cặp đôi đẹp nhất trường mà bao nhiêu người hâm mộ và ghen tị. Suốt quãng thời gian hẹn hò, cái không thể thiếu là những ngọt ngào, mặn nồng của những cặp đôi mà còn có cả khoảnh khắc ghen tuông, đáng yêu giữa hai người khi có anh chàng nào đó muốn rủ Jiyeon đi chơi và cả những lúc các cô học sinh đỏ mặt muốn tặng quà cho Myung Soo. Tình yêu của họ vẫn cứ đẹp như thế.
Cho đến một ngày.
" Yeonnie, hãy nghe anh giải thích. Anh chưa hề làm gì với IU " Myung Soo đau khổ níu tay Jiyeon lại. Còn JiYeon, khuôn mặt trong sáng, non nớt tràn đầy nước mắt. Cô không muốn nghe anh nói, nên gạt tay anh băng qua đường hòa mình vào dòng xe cộ. Myung Soo liền đuổi theo cô ngay sau đó, vì anh cảm giác được rằng nếu không đi theo cô, anh sẽ hoàn toàn mất đi người con gái ấy. Ngay khi Myung Soo có thể chạm được vào Jiyeon thì có một chiếc xe tải mất lái, hướng Myung Soo đâm thẳng. Mọi thứ xung quanh như dừng lại.
" Myungie, KHÔNG!!!" Ầm Ầm, xung quanh tràn ngập mùi vị tanh ngòm của máu. Tưởng chừng sự đau đớn sẽ xảy ra với Myung Soo nhưng lại không phải. Chất lỏng màu đỏ đặc sệt tuôn chảy trên hai cánh tay anh, nhưng đó, lại là máu của người con gái anh yêu nhất. Vào khoảnh khắc đó, Jiyeon đã xông ra, che cho anh. Trái tim Myung Soo như vỡ nát, đau đớn ôm chặt cô vào lòng. Lần đầu tiên, anh khóc vì một người phụ nữ. Siết chặt Jiyeon, Myung Soo hét lên: " Đồ ngốc, cái đồ ngốc này. Tại sao em lại quay lại? Tại sao lại chắn cho anh? Em tỉnh lại đi, đừng ngủ. Làm ơn, hãy tỉnh lại đi." Năm phút sau xe cấp cứu đến nơi, Myung Soo vội vàng bế thốc Jiyeon lên xe.
Ngồi trước cửa phòng cấp cứu mà tim anh thắt lại. Nếu như ngày hôm đó anh không nên uống rượu. Nếu như, ngày hôm đó anh và cô cũng sẽ không cãi nhau. Nếu như....
Đó cũng là một ngày mưa. Anh và cô cãi nhau lớn, vì thế mà anh đã đến bar để giải sầu. Đêm đấy, anh uống rất nhiều rượu, ngay khi muốn đi về thì đụng phải IU. Hoa khôi của trường, IU dáng vẻ õng ẹo tới chỗ Myung Soo, khoác tay anh.
"Oppa, anh say rồi kìa. Em đưa anh về, nha." MyungSoo nhìn cô đầy chán ghét, hất IU ra ngoài. Sức mạnh làm cho IU ngã vào chiếc bàn cạnh đó. Mặt IU đỏ bừng vì xấu hổ, định đến trách móc MyungSoo thì thấy anh đã gục xuống vì say. Gương mặt IU hiện lên chút gian xảo rồi đỡ MyungSoo đi mất. Cho đến khi tỉnh lại, MyungSoo mới thấy mình đang nằm tại khách sạn và IU thì nằm trên người anh cởi hết cúc áo, lộ ra khuôn ngực săn chắc do chăm tập thể hình. Anh thoáng giật mình, rồi chán ghét ném cô xuống giường.
"Cô đang làm cái quái gì vậy?" Mặt IU đỏ lên vì thẹn, nhưng ngay giây sau đó cô lại cười khinh bỉ.
" Anh không muốn em sao? " Vừa nói, cô vừa cởi chiếc áo sơ mi dài, không mặc gì bên trong, lộ ra nguyên bộ ngực sữa.
" Kinh tởm " Myung Soo phun ra hai chữ, cài cẩn thận cúc áo rồi đi thẳng ra ngoài. Có lẽ, anh không biết rằng chính lúc IU đưa anh vào khách sạn, toàn bộ đã được JiYeon nhìn thấy. Lúc đó, cô căn bản không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không nghe anh giải thích. Hai mắt Jiyeon đẫm lệ, nhìn thẳng vào anh nhẹ buông ra ba từ rạch nát trái tim của hai người. " Chia tay đi "
_____
Sau khi Myung Soo đưa Jiyeon vào bệnh viện anh được các bác sĩ thông báo rằng: "Jiyeon đã phẫu thuật thành công, nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng về não nên sẽ ở trong tình trạng hôn mê sâu. Có thể tỉnh lại hay không là do lí trí của cô." Từ khi đó trở đi đã được hai năm, Myung Soo cũng trở nên lạnh lùng xa cách. Ngày nào cũng sẽ đến phòng bệnh của cô, kể cho cô nghe về những kí ức đẹp giữa hai người, kể những chuyện mà anh xảy ra trong khi không có cô bên cạnh. Bỗng, đôi bàn tay mà anh nắm khẽ cử động, nhưng vì quá đau buồn trong cảm xúc nên anh không để ý, cho đến khi có tiếng nói nhẹ nhàng, trong suốt như thủy tinh vang lên " Myung... Soo " Anh mới thoáng sững lại, ngẩng lên nhìn cô. Ôm chặt cô trong lòng, mà nước mắt vỡ òa. Nước mắt của niềm hạnh phúc "Jiyeon cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. " MyungSoo ôm chặt lấy Jiyeon sợ rằng cô sẽ cứ thế bay mất. Thật ra, trong suốt hai năm cô hôn mê, những gì Myung Soo nói cô đều nghe thấy. Nhiều khi muốn tỉnh dậy, ôm anh mà nói rằng: " Myung Soo, em tha thứ cho anh. Em cũng rất xin lỗi vì hiểu nhầm anh. " Nhưng mí mắt nặng trĩu khiến cô không thể nào mở nổi. Jiyeon biết, anh yêu cô rất nhiều và cô cũng không muốn anh phải đau khổ như vậy, nhưng điều cô có thể làm chỉ là nằm đó nghe hết những tâm sự của anh.
" Yeonnie, Anh thật sự rất nhớ em. Đừng rời xa anh nữa, có được không? " Jiyeon mỉm cười, ôm lấy anh đáp: " Được "
__________________________Ending__________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com