Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đã từng là như thế

Đêm giáng sinh năm nay vẫn ảm đạm, vẫn lạnh lẽo, và vẫn cô đơn như mọi năm. Han Jisung nằm trên giường, đôi mắt long lanh nhìn ra ánh đèn neon nơi góc đường qua cánh cửa sổ. Cậu nhớ lại từng lời anh nói

"Anh nhất định sẽ trở về, chỉ ba tháng, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Đó là câu nói cuối cùng trước khi anh ra đi, câu nói mà anh nghĩ rằng cậu hẳn sẽ yên tâm khi nghe nó. Nhưng chắc anh đã không để ý, Lee Minho nói câu đó tròn ba năm rồi.

Dưới màn đêm, những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, một ít còn vương trên chiếc chậu hoa nhỏ mà cậu và anh từng cùng nhau trồng.

Hôm nay lại quên đóng cửa sổ.

Cậu thầm nghĩ, cố gắng ngồi dậy, đôi mắt còn ướt đẫm dòng nước ấm nóng ở khoé mắt, Jisung nhanh chóng dùng bàn tay gầy gò của mình lau đi, nơi cuống họng như nghẹn lại điều gì đó, mà chẳng thể nói ra được, chẳng thể cùng ai chia sẻ nó.

Đặt bàn chân xuống đất, cậu có chút rùng mình bởi cảm giác lạnh lẽo lùa vào từng kẽ chân. Jisung mỉm cười, nhớ ngày nào anh vẫn luyên thuyên nhắc nhở cậu

"Đông đến rồi, trời sẽ trở lạnh đấy. Em phải mang vớ vào cho ấm. Đổ bệnh rồi, ai mà lo được chứ!"

"Em có mang vớ ấm thế nào mà không muốn mặc áo khoác thì cũng sẽ bệnh thôi, anh sẽ lo cho em chứ?"

"Không bệnh được đâu, bởi vì cơ thể của em đã có anh sưởi ấm rồi. Anh sẽ ôm em mỗi khi đông về."

Đó là anh của ba năm trước...

Jisung nhanh chóng tự mình mang đôi vớ cũ kĩ đã phai màu, cậu vẫn còn nhớ như in đây là món quà giáng sinh anh tặng cậu năm 18 tuổi, cái tuổi trưởng thành, cái tuổi mà anh bảo với cậu rằng bản thân đã tìm được một nửa hoàn hảo của đời mình.

Từng cơn gió rít lên mỗi lúc một mạnh, cánh cửa đã không tự chủ được mà đóng sầm vào một cái. Cậu thoáng giật mình, nhanh chóng nhắm mắt thật chặt. Jisung sợ những âm thanh quá lớn, sợ những đổ vỡ mà từng thanh ngữ tạo ra.

"Đêm nay bão lớn quá, anh qua ngủ với em được không?"

"Được thôi. Nếu sấm có đánh, anh sẽ ôm em vào lòng, nói với em những điều tuyệt vời nhất."

Đêm bão của ba năm trước, thật ấm áp biết bao!

Sau cả một ngày làm việc mệt mỏi, cơ thể cậu vẫn chưa được bồi bổ một chút gì. Cậu cũng đã nhận thức được điều đó, nhanh chóng ra phòng bếp kiếm vài thứ để mà ăn. Chẳng phải, anh cũng đã từng nói hay sao

"Em ốm yếu thế này, nếu không ăn uống gì sẽ không thể qua được đêm đông lạnh thế này đâu. Ngồi xuống, anh sẽ nấu Tteokbokki cho em ăn."

"Mỗi khi em đói anh sẽ nấu Tteokbokki chứ?"

"Chắc rồi."

Những bữa ăn anh nấu, nó hẳn sẽ rất tuyệt nếu cậu được thưởng thức lại một lần nữa...

Đứng trong gian bếp rộng lớn, Jisung cảm thấy dường như mình bị thu bé lại. Những tiếng nhạc chào mừng giáng sinh ở nhà kế bên vang lên đều đặn, mọi thứ đều rất vui vẻ, chỉ có cậu là không muốn nghe thấy điều đó.

Mở chiếc tủ đã lâu ngày không đụng đến, Jisung lấy ra một gói mì đã hết hạn sử dụng, và thật không may mắn, đó lại là gói cuối cùng còn sót lại trong căn hộ của cậu.

Vốn đang lưỡng lự nên ăn hay không, thì trong phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại, Jisung nhanh chóng chạy vào, bắt máy

"Anh?"

"Em ổn chứ?"

Vẫn giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy, vẫn ngữ điệu quan tâm lo lắng ấy, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại cảm thấy xa lạ đến thế.

"Em ổn. Cuối tháng anh có về không?"

"Công ty anh vừa ký một hợp đồng quan trọng. Nên có thể..."

Minho ngập ngừng, nhưng hẳn cậu cũng hiểu rõ, nên chỉ mỉm cười tiếp chuyện

"Không sao. Anh cứ lo cho công việc. Em bên này cũng bận rộn lắm."

"Chắc chắn tháng sau anh sẽ về. Chờ anh nhé!"

Đúng lúc ấy, điện thoại Jisung lại hết pin trong khi cậu vẫn chưa thể trả lời. Trả lời một câu hỏi mà cậu không biết nghe theo con tim hay lý trí. Bởi vì, cái cảm xúc mong muốn anh trở về, cái cảm xúc mừng rỡ khi thấy bóng dáng quen thuộc qua cánh cửa sổ, đã không còn, đã không còn vẹn nguyên như những ngày tháng ban đầu.

-

Han Jisung đã dần quen với cuộc sống một mình trong căn hộ mà cả hai đã dành dụm tiền để mua. Sở dĩ Minho đi công tác chỉ ba tháng thôi, sau đó sẽ trở lại nước tìm cách tự lập nghiệp và xây dựng công ty riêng cho mình. Nhưng khi sang nước ngoài, anh có cảm tính rằng nơi đây sẽ phát triển rất tốt lĩnh vực mà bản thân đang nghiên cứu, tuy có chút áy náy với Jisung, nhưng Minho đã gọi điện hỏi ý kiến cậu, và câu trả lời là một giọng cười lộ rõ vẻ cổ vũ và động viên anh.

"Thật sao? Nếu thế thì tốt quá rồi."

"Nhưng.. còn em thì thế nào?"

"Em rất tốt. Chỉ cần anh được làm những điều mà mình muốn là em rất vui rồi."

Vậy mà, anh lại hoàn toàn tin vào những lời mà cậu nói, tin rằng cậu sẽ vui khi mình lập nghiệp thành công, tin rằng tình yêu của cả hai sẽ đủ lớn để vượt qua một thử thách vô cùng khó khăn mang tên thời gian. Nhưng anh đã quên rằng, cuộc sống không thể cho không ai thứ gì. Nếu như công việc của Minho thuận lợi phát triển, thì chắc rằng anh sẽ phải bỏ qua tình cảm cá nhân của mình.

Và... Lee Minho là con người vô cùng tham vọng, anh đã chọn đi con đường đó.

Tin nhắn của cậu, đến một tuần anh mới mở ra xem một lần. Khi hỏi thì Minho bảo rằng

"Khi đi làm anh dùng điện thoại khác, còn điện thoại này chỉ sử dụng với mỗi em và gia đình anh thôi"

Tuy biết rằng anh rất bận, nhưng Jisung lại muốn là người bên cạnh, động viên những lúc anh mệt mỏi. Là người cổ vũ tinh thần, là người có thể đồng cảm, chia sẻ cùng anh bất cứ lúc nào. Nhưng những gì cậu nhận lại, chỉ là những câu nói quan tâm quen thuộc, cùng với giọng điệu khô khan.

Đến khi đầu tháng 12 năm nay, cậu nghe rằng cuối tháng này Minho trở về nước và mở thêm công ty ở đây, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ sống với cậu, ngủ với cậu, ăn với cậu, sẽ làm rất nhiều thứ với cậu trong một thời gian dài. Jisung vui lắm! Cậu đã lên hết kế hoạch đi chơi cùng anh, dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ... làm tất cả mọi việc chỉ để chuẩn bị đón anh về.

Đêm nay, đêm giáng sinh, trong không khí tưng bưng của nhà nhà, thì cậu nhận được một tin nhắn từ người bạn đang làm trong công ty của anh. Người bạn ấy gửi một tấm hình, tấm hình anh đang cười rất tươi, ngũ quan tuấn tú cùng đôi mắt sáng ngời... đứng với một cô gái. Jisung có thể cảm nhận được sự thân thiết giữa hai người họ, từ ánh mắt của người con gái, đến cái ôm eo của anh. Trái tim cậu nhói lên, cơn đau, nỗi thất vọng, sự tan vỡ đồng thời chiếm lấy tâm hồn cậu.

Thì ra, mọi chuyện là vậy. Cậu đã ngu ngốc, nghĩ rằng anh thật sự bận công việc, nghĩ rằng cậu là duy nhất trong anh. Có lẽ tình yêu của Minho và Jisung đã kéo dài rất lâu, chín năm. Nhưng chín năm ấy, nó có đủ lớn, nó có đủ mạnh mẽ để bảo vệ cuộc tình này? Hay chính cái gọi là chín năm đã giết chết những tình cảm mặn nồng, giết chết tất cả mọi điều ấm áp và tuyệt vời nhất. Han Jisung khóc, cậu khóc thật lớn trên chiếc giường màu trắng vừa được thay vào buổi sáng. Chuyện tình giữa chúng ta, có nên dừng lại?

-

Lee Minho đặt chiếc va li nặng trịch xuống sàn nhà, tay anh tìm kiếm chìa khoá được giấu sau chiếc áo măng tô to sụ. Mở cửa bước vào nhà, anh liền cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, quan sát xung quanh gian phòng, những đồ vật vẫn được giữ y nguyên như ba năm trước. Nhưng cớ sao, Minho lại cảm thấy lạnh lẽo đến lạ. Mọi vật xung quanh, đều đã đóng một lớp bụi mỏng. Anh lớn tiếng gọi

"Jisung à, anh về rồi đây"

Đáp lại anh là một cơn gió xuân nhè nhẹ thổi. Trong lòng cảm thấy có chút lo lắng liền nhanh chóng gọi lại một lần nữa

"Jisung à, em đâu rồi? Anh đã về rồi đây."

Lee Minho chạy vào phòng ngủ, quần áo cậu vẫn đây, đồ đạc của cậu vẫn nơi này, nhưng chỉ có người thì chẳng thấy đâu. Hôm nay là ngày nghỉ, đâu còn chỗ nào làm việc, cậu lại chẳng thích những chỗ đông người, vậy Han Jisung đang ở đâu?

Ánh sáng mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa dày cộm, chiếu vào những tia nắng nhỏ nhoi để rọi sáng cho anh thấy được một tờ giấy được đặt ngay ngắn ở góc giường. Minho bước tới, ngồi bệt xuống sàn nhà rồi cầm lá thư ấy lên đọc. Từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi má ửng hồng vì lạnh

" Gửi anh, Lee Minho, người em thương nhất trên cuộc đời này.

Có lẽ khi anh đọc lá thư này, cũng là lúc em đã rời khỏi căn hộ rồi. Đối với em, nơi này có rất nhiều kỉ niệm của chúng ta. Nơi này đã chứa đựng bao nhiêu cảm xúc buồn vui, bao nhiêu lời nói, bao nhiêu món ăn ấm áp mà ta đã dành cho nhau. Em còn nhớ những đêm đông lạnh giá, anh ôm em vào lòng, thì thầm những điều thú vị nhất cho em. Hay khi em đổ bệnh, thì cũng chính anh là người duy nhất chăm lo cho em từng chút một. Mỗi khi anh soạn một dự án quan trọng nào đó, chúng ta đã cùng nhau thức khuya, cùng nhau vui đùa. Những kỉ niệm tuyệt vời ấy, em sẽ luôn khắc giữ mãi trong tim, anh cũng sẽ như vậy chứ?

Anh biết không, anh của ba năm trước, đã tuyệt vời thế nào. Anh của ba năm trước, đã ấm áp và ôn nhu ra sao. Anh của ba năm trước, đã xem em là duy nhất, xem em là người bạn, người yêu, là một thành viên trong gia đình. Anh luôn để ý từng chi tiết rất nhỏ để có thể hiểu em hơn. Nhưng anh ơi, đó là anh của ba năm trước. Là anh của ngày xưa, người từng khiến em tin tưởng, yêu thương và muốn dành tất cả quãng đời còn lại của mình cho anh. Thế vậy mà, bây giờ, chính anh là người khiến trái tim em tổn thương, những vết sẹo nơi ấy có lẽ sẽ chẳng thế xoá nhoà. Anh có biết, em rất đau khi anh bên cô ấy, bên một người con gái anh yêu, trong khi anh luôn miệng bảo rằng anh sẽ về với em. Từng lời anh nói, liệu nó có là sự thật hay không?

Có lẽ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ của đôi ta. Đến khi nào em thật sự ổn, thì em sẽ quay về, và nói lời chia tay với anh. Còn bây giờ, em vẫn chưa đủ dũng cảm, để có thể đứng trước mặt anh, để có thể nói ra những lời tàn nhẫn ấy. Sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau, sẽ có một ngày chúng ta ôm nhau dưới ánh hoàng hôn ấm áp... Ngày đó, có đến không anh? Hãy chăm sóc và bên cạnh người con gái anh thương lâu nhất có thể, đừng để cô ấy phải chịu tổn thương như em đã từng.

Luôn sống hạnh phúc nhé anh. Nếu có duyên sẽ gặp lại, ở kiếp này hay kiếp sau, đều do mỗi người định đoạt. Tạm biệt anh, người từng là tất cả trong em.

Han Jisung."

Lee Minho khẽ ngước nhìn những tia nắng cuối cùng còn sót lại dưới bầu trời ảm đạm mà hiu quạnh, đang dần chuyển sang một màu xám cô độc. Chúng ta, liệu sẽ gặp lại?

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com