Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

AmeBela

Khi năm 1991 đến, USSR sụp đổ, Belarus đứng bơ vơ như bông hoa tuyết rơi khỏi cành. Giữa mùa đông dài, ánh mắt xám của cô chỉ còn lại sự trống trải, như thể cả thế giới đã quay lưng.
Từ bên kia đại dương, America dõi theo. Anh ồn ào, rực rỡ, mang trong mình nhịp sống nhanh và những toà nhà sáng đèn không ngủ. Nhưng khi nghĩ về Belarus, sự huyên náo ấy lắng xuống. Anh chỉ muốn dang tay che chở cho cô gái nhỏ ấy, dù biết khoảng cách còn quá xa.
— “Em không cần mãi trốn sau lưng ai khác, Belarus. Thế giới này rộng hơn nhiều lắm…” — anh từng khẽ nói, để mặc gió biển cuốn đi.
Những năm 1990, Belarus chọn đứng gần Russia, dựa vào nguồn năng lượng và sự hỗ trợ kinh tế. Trong khi các nước láng giền tìm cách hoà nhập với phương Tây, Belarus giữ mình trong sự im lặng, bước đi chậm chạp. America đưa ra không ít lời mời: thương mại, hợp tác, cả những dự án nhân đạo. Cô từ chối, nhưng đôi khi, trong ánh nhìn lạnh lùng, lại lóe lên một thoáng chần chừ.

Vào những thập niên 2000, Belarus càng gắn chặt với Russia. Cô chọn ổn định thay vì thay đổi, giữ lấy mô hình cũ dẫu không ít lần vấp ngã. America quan sát, bất đồng nhưng không ép buộc. Anh kiên nhẫn, như thể chỉ cần cô chịu ngẩng đầu, anh sẽ luôn ở đó.

Có lần họ gặp nhau tại một hội nghị. Giữa ánh đèn vàng và những lời xã giao lạnh lùng, America đưa cho cô một ly cà phê nóng. Belarus không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy. Thứ nước đắng pha ngọt ấy khiến trái tim vốn giá lạnh khẽ run lên.
Rồi năm 2020, những cơn sóng chính trị nổi lên. Đường phố Belarus vang tiếng bước chân, những khẩu hiệu đổi thay xé tan không khí im ắng. Cô như cánh hoa tuyết mắc kẹt trong bão, run rẩy giữa hai con đường. America chìa tay, giọng anh trầm xuống:
— “Em có quyền chọn con đường cho riêng mình. Không ai giam giữ được mùa xuân mãi mãi, Belarus.”
Cô ngần ngại. Sau lưng vẫn là bóng dáng Russia, quen thuộc. Nhưng trước mặt là ánh sáng của đại dương xanh, nơi America đang chờ. Trong một đêm đông, giữa bầu trời đầy sao , Belarus khẽ đặt bàn tay nhỏ bé vào tay anh.
America siết chặt, nụ cười ấm áp của anh khiến giá lạnh tan biến.“Anh sẽ đi cùng em , bất kể con đường dài đến đâu.”

Trong làn sương mỏng của Đông Âu, tình cảm ấy âm thầm nở rộ. Không phải lời hứa hẹn xa hoa, chỉ là hai trái tim dám bước gần hơn.
Và thế là mùa đông không còn quá lạnh nữa. Một cái kết dịu dàng chờ họ ở phía trước.
________________
Tác giả là bn trên ảnh nhé.Không phải Wei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com